Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Buổi sáng, tôi mở cửa biệt thự.
Không ngờ lại bắt gặp một người đàn ông ăn mặc chỉn chu, đang kéo vali lướt qua trước cổng.
Không ngờ, người đó lại là mối tình đầu chia tay năm năm trước — Phong Mân.
Nghĩ đến lần chia tay từng xấu hổ ê chề thế nào, tôi lập tức quay người định đóng cửa rút lui.
Nhưng anh ta mắt quá thính, thoáng thấy tôi là gọi giật ngay, rồi sững sờ bước tới:
“Em… sao em lại sống ở đây?”
Giọng điệu rõ ràng mang theo sự khó tin, như thể tôi không xứng để sống trong nơi này.
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Sao? Không được chắc?”
Anh ta vừa định nói gì đó thì trong nhà vang lên tiếng bước chân.
Từ tầng hai, một người đàn ông trung niên – đầu hói, bụng phệ – chậm rãi đi xuống.
Sắc mặt Phong Mân lập tức tối sầm.
“Đó là ai? Em lấy chồng rồi à?”
Tôi im lặng, chẳng muốn trả lời.
Gương mặt anh ta lạnh như băng trong tích tắc.
“Khúc Tiểu Du, em thật bản lĩnh. Chỉ để được sống ở khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố, đến cả heo già em cũng lấy được.”
Nói xong, anh ta kéo vali, không thèm quay đầu, đi thẳng về phía căn biệt thự ở cuối đường.
Hóa ra… Phong Mân cũng sống trong khu biệt thự này.
Phía sau tôi, giọng nói cung kính của quản lý bộ phận kỹ thuật vang lên:
“Tiểu thư, máy tính cậu chủ làm hỏng đã sửa xong. Tôi xin phép quay lại công ty. Nếu cô có gì cần, cứ bảo quản gia liên hệ.”
Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt lại dõi theo bóng lưng cao lớn của Phong Mân đang xa dần.
Người đàn ông ấy, sau năm năm không gặp… lưng vẫn thẳng tắp như xưa, nhưng lời nói thì đã sắc bén và độc địa hơn nhiều.
Tôi siết nhẹ bàn tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp—có phần lặng lẽ, có phần chua xót, mà cũng chẳng thiếu vị mỉa mai.
Kẻ từng bị tôi chê nghèo, giờ lại thành hàng xóm “hàng hiệu” rồi đấy…
2.
Năm năm trước.
Chúng tôi vốn đã sắp gặp mặt hai bên gia đình, bàn chuyện cưới xin.
Nhưng đúng lúc đó, anh ta lại bảo có thể đừng kết hôn vội được không?
Dự án ở nước ngoài của công ty mới thành lập đang gặp trục trặc, anh phải đi vài tháng.
Chờ sau khi mọi chuyện ổn thỏa, anh hứa sẽ cho tôi một hôn lễ thật linh đình.
Tôi không hỏi người phụ nữ hôm qua nhào vào lòng anh trước cửa công ty là ai.
Càng không hỏi tại sao nói là đi công tác, mà thực chất là đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh.
Anh ta lừa tôi, tôi biết chứ. Nhưng lúc ấy, tôi chỉ vô thức đưa tay chạm nhẹ lên bụng.
Nghĩ đến việc hôm qua tôi phấn khích đến mức chạy đến công ty chỉ để nói cho anh một “tin vui”…
Nhưng thứ tôi nhận lại là một cảnh tượng không khác gì một cái tát vào mặt.
Tôi bật cười, gật đầu đồng ý với đề nghị trì hoãn đám cưới của anh.
“Vừa hay, em cũng không muốn kết hôn nữa. Anh nghèo quá. Có cố thế nào cũng không cho em được cuộc sống em muốn. Chia tay đi.”
Chúng tôi kết thúc trong im lặng và lạnh lùng như thế đấy.
Năm năm trời không liên lạc.
Tôi cứ tưởng việc bất ngờ chạm mặt Phong Mân ở khu biệt thự hôm qua đã là nghiệt duyên đời này.
Nào ngờ…
Sáng hôm sau, tôi vừa dắt con ra khỏi cửa thì anh ta—đang chạy bộ phía sau—lại đột ngột đuổi theo.
Nghĩ đến đứa trẻ, tôi hiếm khi luống cuống như vậy, vô thức kéo con trai nép ra sau lưng mình.
Không hiểu sao, hành động đó lại khiến Phong Mân như nổi cơn thịnh nộ.
Vừa nhìn thấy đứa bé bốn tuổi bên cạnh tôi, sắc mặt Phong Mân lập tức thay đổi, đen lại như trời sắp mưa.
“Xấu thật. Vừa nhìn đã biết là con em.”
Tay tôi khựng lại, chẳng hiểu sao lại buồn cười.
“Ừ, chịu thôi. Ba nó xấu quá mà.”
Anh ta như sực nhớ tới người quản lý bước ra từ biệt thự nhà tôi hôm qua, sắc mặt càng thêm khó coi, liếc đứa nhỏ bằng ánh mắt không thiện cảm:
“Nó mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi.”
Phong Mân ngày xưa luôn được khen là lạnh lùng, tự chủ, chẳng để cảm xúc lộ ra ngoài.
Vậy mà giờ đây, anh ta thay đổi sắc mặt chỉ trong một nốt nhạc:
“Mới chia tay xong đã lấy chồng khác ngay được à?!”
Tôi bình thản như không.
“Ai biểu anh ấy giàu, nói chỉ cần tôi gật đầu là kết hôn liền tay, chẳng bắt tôi phải đợi.”
Phong Mân nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.
“Vì tiền, em không ngại cưới một lão có tuổi gấp đôi mình à?”
Tôi nhún vai, mỉm cười thản nhiên:
“Thì càng tốt chứ sao. Sớm muộn gì cũng thành quả phụ, kế thừa tài sản cả mớ, lời quá còn gì.”
Lần này, Phong Mân có vẻ thật sự bị tôi làm cho sốc không nói nên lời.
Môi mấp máy một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu:
“Khúc Tiểu Du, trước giờ tôi không ngờ em lại thực dụng đến mức này. Em đúng là diễn giỏi thật!”
3.
Bé con ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi:
“Mami ơi, chú kia trông giận dữ giống hệt… Tiểu Phồng.”
Tiểu Phồng là con cá nóc mà con trai tôi nuôi trong bể, mỗi lần tức giận là phồng lên như bóng bay.
Tôi suýt phì cười.
Năm năm không gặp, khả năng kiểm soát cảm xúc của Phong Mân thật sự… lao dốc không phanh.
“Bảo Bảo ngoan, chú đó là ‘chú kỳ cục’. Sau này gặp thì đừng thèm nói chuyện.”
Bảo Bảo lập tức gật đầu, ngoan đến phát sáng.
“Chú chê con xấu, con không chơi với chú đâu. Con rõ ràng là người dễ thương nhất thế giới cơ mà!”
Tôi bật cười—cái kiểu ghi thù vụn vặt này, sao mà giống… ai đó ghê.
Nửa tháng sau, tôi liên tục chạm mặt Phong Mân.
Khi tôi dắt con ra ngoài, anh ta đang chạy bộ, vừa gọi điện vừa dặn thư ký mua du thuyền, bảo muốn ra biển câu cá.
Anh ta lái chiếc siêu xe tiền tỷ phóng vèo qua người tôi, gió lướt qua mang theo mùi nước hoa xa xỉ.
Có hôm còn chặn ngay trước cổng biệt thự, chìa cổ tay khoe chiếc đồng hồ nạm kim cương giá hơn năm trăm triệu:
“Giờ này mới tan làm à?”
Tôi điềm nhiên đáp:
“Rồi sao? Anh có ý kiến gì không?”
Phong Mân nhíu mày, sắc mặt sa sầm:
“Hồi trước em nói nếu cưới thì nhất định sẽ không đi làm, chỉ sống sung sướng như bà hoàng thôi mà.
Chẳng phải ‘hắn ta’ là tổng giám đốc của QH – tập đoàn top 10 toàn cầu, lương năm mấy chục tỷ sao?
Sao lại để em đi làm kiếm tiền?”
Tôi suýt khựng người mất mấy giây mới kịp hiểu —
Cái ‘hắn’ trong lời anh ta, là người chồng tưởng tượng mà chính anh tự biên tự diễn.
“Lúc đó tôi thật quá ngây thơ. Đến khi đưa tay ra xin tiền mới hiểu… phụ nữ vẫn nên tự kiếm tiền thì hơn.”
Tôi cười nhạt, ánh mắt có phần bất lực.
Phong Mân không hiểu sao lại tức giận, như thể giận thay tôi, buột miệng nói đầy trách móc:
“Em có hối hận không? Giờ anh giàu hơn hắn ta gấp mấy lần. Nếu năm đó em lấy anh, anh tuyệt đối sẽ không để em vất vả vì tiền như thế này.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:
“Hối hận chứ. Nhưng chuyện đến nước này rồi… dù anh có giàu đến đâu, tiền của anh cũng chẳng còn là của em nữa.”
Anh suýt nói gì đó, môi mấp máy rồi lại thôi.
Cuối cùng, chỉ lặng lẽ nhìn tôi thật lâu… rồi xoay người bước đi.
4.
Không rõ có phải cuộc trò chuyện lần trước đã khiến Phong Mân cảm thấy “thỏa mãn” điều gì đó hay không.
Dù tôi vẫn đưa con đi học như thường, vẫn đi làm đúng giờ, vậy mà—lạ thay—không gặp lại anh ta thêm lần nào nữa.
Cứ thế, một tháng lặng lẽ trôi qua.
Hôm ấy, mẹ nhờ tôi đi cùng cậu—vừa từ nước ngoài về—tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện.
Khi tôi khoác tay cậu bước vào hội trường, ánh mắt đầu tiên tôi bắt gặp chính là của… Phong Mân.
Anh ta nhìn thấy tôi khoác tay một người đàn ông lạ, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Ly rượu trong tay bị anh siết đến mức rạn cả mặt kính.
Cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, trông dịu dàng và đầy ngọt ngào.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức lộ vẻ cảnh giác, nhanh chóng khoác chặt tay Phong Mân như sợ mất người yêu.
Tôi chỉ lạnh nhạt nhếch môi.
Đến nhìn thêm một giây tôi còn thấy phí thời gian.
Lúc đang trên đường đi vệ sinh, Phong Mân bất ngờ chặn tôi lại.
Tiếng anh ta vang lên bên tai, trầm thấp đầy giận dữ:
“Khúc Tiểu Du, em hết thuốc chữa rồi à? Em thiếu tiền tới mức đó sao?!”
Không rõ là vì anh ta đứng quá gần, hay là… tôi quá dễ mềm lòng.
Hơi thở nóng hổi của anh ta lướt sát tai tôi, khiến sống lưng tôi lạnh toát, đôi chân bỗng chốc mất khống chế, hơi run rẩy.
Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.
Chỉ nhớ mình đã buột miệng đáp lại:
“Đúng vậy, tiền là thứ tuyệt vời nhất trên đời. Nó sẽ không bao giờ phản bội tôi.”
Không hiểu sao, câu nói đó khiến Phong Mân giận đến mức gần như run người.
Không khí lặng đi một lúc rất lâu, sau cùng anh ta lạnh lùng mở miệng:
“Khúc Tiểu Du, em đúng là giỏi che giấu. Yêu nhau bốn năm, mà anh chưa từng nhìn thấu con người thật của em.”
Tôi nhớ đến cô gái váy trắng đã đi cùng anh ta ở buổi tiệc…
Cũng muốn đáp lại anh ta một câu:
Phong Mân, yêu nhau bốn năm, tôi cũng chưa từng biết anh có một cô bạn thanh mai trúc mã thân thiết đến vậy.
Lần đó, Phong Mân thực sự biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều.
Dự án lớn tôi phụ trách vừa được phê duyệt, tôi lập tức bị cuốn vào kế hoạch triển khai, bận đến mức chẳng còn thời gian chơi với con trai.
Điều khiến tôi thấy phiền nhất gần đây là…
cứ liên tục có người lạ gửi lời mời kết bạn.