Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1.
Tôi đứng sững như tượng đá, không cảm nhận nổi bốn chi trên người.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng trò chuyện.
“Không phải cậu nói trợ lý Hạ không phải gu cậu sao?”
“Tôi uống say rồi. Ban đầu còn tưởng là Tinh Tịnh cơ…” Đoạn Luật Minh lẩm bẩm đầy hối hận.
“Rồi sao? Sau đó thì sao?”
“Sau khi phát hiện là cô ta, tôi suýt chút nữa mềm nhũn luôn rồi.”
Cả phòng lập tức cười ầm lên vì câu nói đó.
“Đừng đùa, trợ lý Hạ trông cũng xinh mà, vóc dáng cũng đỉnh, chậc chậc!”
“Đúng đấy, bình thường mặc sơ mi mà nút như muốn bung ra. Cậu nói xem, có phải là cố ý mặc để quyến rũ cậu không?”
“Biết đâu được. Sau đó cô ta chủ động lắm, cứ dính lấy tôi, tôi mới chiều lòng cô ta thôi.”
“Cô ta vội quá mà, đến cả bảo vệ cũng không cần, chỉ để được lên giường với tôi.”
Tôi giận điên người, muốn hét lên rằng không phải như vậy, nhưng môi chỉ run rẩy, không thốt nổi một lời.
Giữa lúc tim như vỡ vụn, một bàn tay ấm áp bỗng nhẹ nhàng bịt lấy tai tôi, ngăn tôi nghe thấy những lời dơ bẩn kia.
Tôi ngước mắt lên, là Lục tổng, Lục Phong, đối tác mới của Đoạn Luật Minh.
Tôi xấu hổ cúi đầu né tránh, định rời khỏi đó.
Lục Phong đưa tôi một chiếc khăn tay.
Tôi nhận lấy, chạm lên má mình, mới nhận ra, không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi đầm đìa.
“Cảm ơn anh, để anh thấy chuyện cười rồi.”
Nói xong, tôi lập tức bỏ đi, trốn vào một phòng trống trong hội sở, bịt miệng mà òa khóc.
2.
Tôi vào làm trợ lý cho Đoạn Luật Minh ngay sau khi tốt nghiệp đại học.
Anh là người nghiêm túc, quyết đoán, khiến một người mới chân ướt chân ráo vào nghề như tôi ngưỡng mộ và khao khát được trở thành người như anh.
Rồi dần dần, tôi cũng bắt đầu mong muốn được ở bên cạnh anh.
Nhưng giữa tôi và anh, là cả một khoảng cách không thể vượt qua.
Anh sinh ra trong gia đình quyền quý, còn tôi xuất thân nghèo khó.
Những gì tôi có bây giờ đều là do nỗ lực không ngừng nghỉ trong nhiều năm.
Những lời nói ban nãy của họ đã giẫm đạp nát hết lòng tự trọng mà tôi chắt chiu gìn giữ.
Có lẽ trong mắt những công tử như họ, một người như tôi, dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ là kẻ không đáng để để tâm.
Tôi đã tưởng Đoạn Luật Minh không giống họ.
Tôi đã tưởng đêm qua là kết quả của tình cảm lâu ngày nảy sinh.
Giờ tôi mới hiểu, thì ra tất cả là vì anh nhận nhầm tôi thành người khác.
Tôi mới nhận ra vì sao đêm qua anh có khoảnh khắc khựng lại.
Khi ấy tôi còn ngây ngô nghĩ rằng anh đang ngượng ngùng, nên đã không biết xấu hổ mà chủ động dâng hiến.
Thì ra, kẻ hề chính là tôi.
Khi tôi còn đang không biết phải kết thúc ngày hôm nay thế nào, điện thoại bỗng rung lên.
Là tin nhắn từ Đoạn Luật Minh.
“Lục tổng nói em không khỏe?”
“Là vì chuyện tối qua sao?”
Ngay sau đó, tin nhắn ấy bị thu hồi.
Rồi anh ta lại tiếp tục nhắn:
“Vậy em cứ về nghỉ ngơi đi.”
“Nếu mai vẫn không khỏe thì cứ xin nghỉ.”
Tôi chẳng buồn đáp lại.
Nhưng dòng trạng thái vẫn hiện “đối phương đang nhập…”
Lâu sau, tin nhắn tiếp theo cũng tới.
“À, nhớ uống thuốc đấy.”
“Nghe lời.”
Ngay sau đó là một khoản chuyển khoản mười vạn tệ.
Tôi cảm thấy nước mắt mình như không thể dừng lại.
Đến khi nhìn thấy khoản tiền đó, tôi mới thật sự tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Không cần anh nhắc.
Giờ là thời điểm sự nghiệp tôi đang lên.
Sáng nay khi anh ta rời đi, tôi đã uống thuốc ngừa thai khẩn cấp rồi.
3
Trong phòng tắm, đôi mắt tôi đã sưng húp vì khóc quá nhiều.
Tôi cố gắng dùng nước tẩy rửa, kỳ cọ làn da của mình, chỉ mong gột sạch hết những dấu vết mà Đoạn Luật Minh để lại.
Rõ ràng sáng nay tôi còn không nỡ giặt tấm ga trải giường vẫn còn vương mùi hương của anh…
Làm trợ lý cho anh nhiều năm như vậy, ngoài công việc, trong cuộc sống thường ngày Đoạn Luật Minh cũng rất phụ thuộc vào tôi.
Bữa sáng mỗi ngày đều do tôi chuẩn bị. Anh chỉ uống được cà phê tôi pha.
Mỗi khi tham dự các sự kiện quan trọng, tôi luôn là người phối đồ, chọn kiểu vest phù hợp cho anh.
Thỉnh thoảng, anh còn lười biếng bắt tôi thắt cà vạt, ánh mắt lại cố tình nhìn chằm chằm khiến tôi ngượng đỏ cả mặt.
Trong số rất nhiều trợ lý ở văn phòng tổng giám đốc, chỉ có tôi – trợ lý trưởng – mới có quyền làm những việc đó cho anh.
Tôi vẫn luôn cho rằng trong lòng anh có tôi, chỉ là anh chưa nhận ra…
Đúng là tối qua là tôi chủ động, là tôi đẩy mối quan hệ ấy tiến thêm một bước.
Nhưng chẳng lẽ những cảm xúc anh dành cho tôi đêm đó đều là giả?
Sau lần đầu, chính anh là người giữ chặt lấy tôi, kéo tôi tiếp tục chìm vào những vòng quấn quýt triền miên.
Anh ôm tôi, không buông.
Chúng tôi cứ thế quấn lấy nhau cho tới khi trời sáng, mệt nhoài mới thiếp đi.
Tôi không thể hiểu được, nếu anh thật sự không thích tôi, tại sao vẫn đi đến bước cuối cùng với tôi?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện khi cả hai cùng thăng hoa, người hiện lên trong đầu anh lại là một cô gái khác…
Tôi liền sụp đổ.
Dưới dòng nước xối xả, tôi ôm lấy cơ thể mình, dần dần ngã quỵ.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy bản thân thật rẻ mạt.
Đau đớn đến tột cùng, đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Tôi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn nhiều.
Yêu một người không có gì sai.
Cố gắng để có một cuộc sống tốt hơn cũng không đáng bị chê trách.
Sai là ở chỗ, tình cảm này chỉ là một mũi tên đi một chiều.
Từ giây phút này, tôi phải thu lại toàn bộ tình yêu và những gì mình đã hy sinh không xứng đáng.
Tôi sẽ bắt đầu suy nghĩ lại cho tương lai của chính mình.
4
Đang nghĩ ngợi, điện thoại tôi bỗng nhận được tin nhắn từ Lục Phong.
Anh gửi một đoạn video — sau khi tôi rời đi, bên trong phòng bao vẫn còn tiếng cười nói rôm rả.
Có người vì ham vui mà gọi cả Ứng Tĩnh Tịnh tới.
Tất nhiên, là để xem trò cười của tôi rồi.
Dù sao, Ứng Tĩnh Tịnh cũng là tiểu thư danh giá trong cùng một giới với bọn họ, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực.
Tôi vẫn chưa thể buông bỏ hoàn toàn, rốt cuộc vẫn nhấn mở video.
Trong đoạn video, Ứng Tĩnh Tịnh dường như đang rất tức giận, còn Đoạn Luật Minh – người lúc nào cũng cao ngạo, kiêu bạc – lại đang dịu dàng dỗ dành cô ta.
Đám bạn thân của anh cũng đứng bên cạnh nói đỡ giúp.
“Yên tâm đi Tĩnh Tịnh! Từ trước đến nay Đoạn ca luôn chỉ thích mỗi cậu thôi mà!”
Ứng Tĩnh Tịnh nổi giận quát:
“Vậy tại sao lại để con trợ lý kia leo lên giường anh?!”
Tôi nghẹn thở.
Chuyện này thật sự bị làm ầm lên như vậy sao?
Đoạn Luật Minh cúi đầu dỗ dành:
“Là anh uống say quá. Với lại… chẳng phải Tĩnh Tịnh em đâu có thích anh sao? Vậy em ghen cái gì chứ?”
Bị hỏi như thế, Ứng Tĩnh Tịnh nhất thời không đáp được, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức tối xấu hổ.
Những người khác cũng hùa theo cổ vũ, giúp anh đẩy cao tình thế.
Đoạn Luật Minh thấy vậy liền dứt khoát, nắm lấy tay cô ta, cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Xung quanh còn có người hét lên vì phấn khích.
Ban đầu, Ứng Tĩnh Tịnh còn vùng vẫy, giơ tay đánh anh ta.
Nhưng đến cuối cùng, bàn tay ấy chỉ đặt hờ lên vai anh, rồi biến thành một cái ôm.
Video khá dài, nhưng tôi không đủ can đảm để xem đến hết.
Tôi kéo nhanh thanh thời gian.
Thấy hai người họ từ giữa phòng chuyển sang góc tối trong phòng bao, rồi sau đó, Đoạn Luật Minh bế bổng Ứng Tĩnh Tịnh rời khỏi đó.
Tôi cũng lập tức thoát khỏi video.
Trái tim tôi co thắt liên tục.
Hóa ra sự thân mật giữa tôi và Đoạn Luật Minh không chỉ trở thành trò cười cho người khác…
Mà còn trở thành chất xúc tác để anh ta và người phụ nữ khác đến với nhau.
Kinh tởm đến mức không thể tả.
Ngay cả Lục Phong – người gửi video cho tôi – tôi cũng không biết anh ta là bạn hay thù.
Đó là lời cảnh báo thiện ý, hay chỉ là một trò đùa ác độc đầy thích thú?
Như thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, Lục Phong lại gửi tin nhắn tới.
“Xem hết rồi chứ?”
“Tôi không cố ý làm em buồn. Tôi chỉ muốn để em nhìn cho rõ hơn thôi.”
Tôi vẫn trả lời anh, có lẽ anh thật sự không có ác ý.
“Ừm, cảm ơn anh vì đã cho tôi thấy rõ sự thật.”
Lục Phong hỏi tiếp:
“Vậy em định làm gì tiếp theo?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn lại:
“Xin nghỉ việc. Nhưng trước mắt, nhờ anh giữ bí mật giúp tôi.”
“Được. Càng sớm càng tốt.”
5
Tôi cũng thấy tò mò vì sao Lục Phong lại giúp mình, nhưng lúc này tôi không còn sức để hỏi han gì thêm, cũng chẳng muốn xã giao với ai nữa.
Tôi thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu óc bắt đầu lên kế hoạch.
Vốn dĩ khâu cuối cùng trong việc xét duyệt nhân sự quan trọng của công ty, Đoạn Luật Minh đã giao toàn quyền cho tôi xử lý.
Tôi liền bật laptop lên, bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc.
Trên màn hình desktop là một loạt các tài liệu, ghi dấu bao tháng ngày tôi đã nỗ lực vì công ty.
Là từng giọt mồ hôi của những đêm ngày cắm cúi làm việc.
Thế nhưng, tất cả những cống hiến ấy vẫn không đủ để xóa đi thành kiến của người khác về xuất thân và địa vị của tôi.
Một trong số các tài liệu là file ghi chép về Đoạn Luật Minh — sở thích, thói quen, điều anh ta ghét…
Không hề do dự, tôi lập tức ném thẳng nó vào thùng rác.
Sau khi gửi đơn nghỉ việc qua hệ thống nhân sự, tôi lại quay sang dọn dẹp căn hộ.
Từng năm tháng qua, Đoạn Luật Minh đã tặng tôi không ít quà cáp.
Từ những chiếc túi hàng hiệu cho đến bộ ly tách, đồ gia dụng đơn giản.
Nếu không phải vì anh từng mập mờ đáp lại tình cảm của tôi, từng dùng hành động khiến tôi hiểu lầm rằng chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp đơn thuần…
Tôi đã chẳng một lòng một dạ theo đuổi anh ngần ấy năm.
Sau khi gom hết mọi món quà anh tặng và đóng gói lại, cuối cùng tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà nằm xuống giường.
Tôi nhắm mắt lại, chỉ muốn kết thúc một ngày đầy mệt mỏi.
Thế nhưng, dù đã thay một bộ ga giường sạch sẽ…
Tâm trí tôi vẫn không ngừng quay cuồng suy nghĩ.
Ngay đêm qua thôi, trên chiếc giường này vẫn còn là hai cơ thể trẻ trung cuốn lấy nhau…
Mồ hôi, hơi thở, hỗn loạn và nóng bỏng.
Tôi nghĩ, có lẽ không chỉ là nghỉ việc.
Mà còn phải dọn nhà.
Cắt đứt mọi thứ, một lần cho xong.
Tôi hiểu, quá trình cai nghiện ấy sẽ đau đớn vô cùng.