Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
“Cô ấy tên là Tống Chi, là người con gái anh luôn cất giấu trong tim.”
Tôi sững người nhìn cô gái trong phòng, nhợt nhạt, vỡ vụn, bên tai là giọng nói Lâm Tự Nam dịu dàng đến khó tin.
“Xin lỗi em, Trì Ngư. Là anh đã không nói rõ.
Em luôn là người đặc biệt trong lòng anh, nhưng anh không thể cho em danh phận, vì vợ của anh… chỉ có thể là cô ấy.”
Những lời tàn nhẫn và bỉ ổi như búa nện thẳng vào tim tôi.
Kiếp trước, anh cũng nói hệt như vậy.
Tôi sụp đổ, không chịu tin rằng năm năm ấy, tôi chỉ là một món đồ chơi giải khuây cho người mình yêu nhất.
Tôi phát điên, gào thét chất vấn anh sao có thể đối xử với tôi như thế.
Tôi từ chối chia tay, khiến chuyện tình của chúng tôi vỡ lở.
Tống Chi hoảng loạn phát bệnh, run rẩy thu mình trong lòng anh.
Tôi như mụ đàn bà điên, vừa khóc vừa rủa xả Lâm Tự Nam.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành Tống Chi như chú thỏ con, kiên nhẫn giải thích:
“Chỉ là đứa em gái bị hoang tưởng thôi, đừng bận tâm, Chi Chi.”
Đám đông xung quanh chỉ trỏ tôi như xem kịch.
Tôi không hề hay biết, vẫn điên cuồng xả hết mọi tủi hờn.
Nhưng lần này, tôi không điên loạn, cũng không quẫn trí.
Tôi chỉ cúi đầu… cười.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Lâm Tự Nam nhìn thấy nước mắt tôi, ánh mắt lập tức cảnh giác.
“Cô ấy như vậy là vì tôi. Giang Trì Ngư, tôi hy vọng em đừng làm cô ấy bị kích động.
Chuyện giữa chúng ta… cô ấy không được biết!”
Thấy tôi không phản ứng, anh cho rằng tôi lại sắp làm loạn.
Giọng anh dần lạnh đi:
“Nếu anh em biết em năm 22 tuổi đã vì tôi mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, em nghĩ… cậu ta sẽ làm gì?”
“Trì Ngư, tôi mong chúng ta giữ chút thể diện cuối cùng…”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, cắt ngang lời anh:
“Em biết mà, Lâm Tự Nam. Em… chúc phúc cho hai người.”
“Chúng ta, chia tay đi.”
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt từng khiến tôi đắm chìm không lối thoát.
Trơ mắt nhìn nụ cười trên môi anh đóng băng.
Anh sững lại.
“Em…”
Anh mấp máy môi, muốn nhìn ra sự sụp đổ trên mặt tôi.
Tiếc thay, tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng, anh nuốt hết những lời định nói, ánh mắt dời về phía Tống Chi.
“Em hiểu được thì tốt rồi.”
Tôi không muốn ở lại nữa, vừa xoay người rời đi thì…
“Tự Nam, anh đến thăm em sao?”
Tống Chi bắt gặp chúng tôi, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, bước ra khỏi cửa sổ.
Lâm Tự Nam vội vàng đi tới, dịu dàng vén tóc cô ấy ra sau tai.
Tống Chi nhìn tôi, ánh mắt cảnh giác, không chút thiện chí:
“Cô là…?”
Tôi giành nói trước anh:
“Tôi là em gái của bạn thân anh ấy.
Anh Tự Nam bảo muốn đưa tôi đến xem người con gái anh ấy yêu nhất.”
Sắc mặt Lâm Tự Nam tối sầm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Tống Chi khoác tay anh, chìa tay ra tuyên bố chủ quyền:
“Chào cô.”
Tôi không bắt tay, chỉ lùi lại vài bước, mỉm cười:
“Hôm nay không làm phiền nữa, tôi đi trước.”
Tôi xoay người bước đi, sau lưng là giọng nói vui vẻ của Tống Chi:
“Anh Nam, bác sĩ nói tuần sau em có thể xuất viện rồi.
Những năm qua, cảm ơn anh đã đợi em.”
2
Viện điều dưỡng nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, muốn bắt được xe phải đi bộ ra tận đường lớn.
Kiếp trước, tôi vì không chịu buông tay, khiến Tống Chi phải chết, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không thoát được cái kết bi thảm.
Lần này, tôi chỉ muốn rời khỏi càng sớm càng tốt.
Tôi lấy điện thoại, đặt vé máy bay ra nước ngoài vào thứ Hai tuần sau.
Sau khi ba mất, anh trai tôi tiếp quản công ty trong nước.
Mẹ tôi sức khỏe yếu, vẫn đang điều trị bên kia, anh tôi luôn hy vọng tôi có thể sang đó ở cùng bà.
Nhưng vì mối quan hệ với Lâm Tự Nam, tôi sống chết giữ lại, nhất quyết không rời khỏi trong nước. Năm kia mẹ tôi phải phẫu thuật lớn, suýt nữa không qua khỏi, dù trong lòng day dứt vô cùng, tôi vẫn không nghĩ đến chuyện rời xa Lâm Tự Nam.
Đến lúc rồi, tôi nên báo hiếu cho đàng hoàng.
Nếu không phải vì công ty trong nước thiếu người, có lẽ anh tôi đã sớm đưa cả nhà ra nước ngoài định cư.
Tôi không thể để gia đình mình phải bận lòng vì mình thêm nữa.
Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, gương mặt Lâm Tự Nam đen kịt hiện ra.
“Lên xe.”
Năm năm bên nhau, tôi hiểu anh quá rõ.
Đây là biểu hiện khi anh đang nổi giận.
Nhưng Lâm Tự Nam à, anh lấy tư cách gì để tức giận chứ?
Anh đã phụ lòng tôi, tôi chẳng qua chỉ đang buông tha cho anh thôi mà.
Tôi còn chưa phát điên, chưa khóc lóc thảm thiết như một kẻ mất kiểm soát, anh còn giận dỗi nỗi gì?
Tôi khẽ thở dài, nhìn quanh vùng vắng vẻ không bóng người, cuối cùng vẫn mở cửa xe bước lên.
Theo thói quen, Lâm Tự Nam nghiêng người định giúp tôi thắt dây an toàn.
Anh lúc nào cũng ga-lăng như thế, dùng những hành động nhỏ nhặt suốt bao năm qua khiến tôi ngộ nhận rằng anh thật lòng yêu tôi.
Tôi chặn tay anh lại, đẩy anh ra xa một chút.
“Cảm ơn, tôi tự làm được.”
Lâm Tự Nam sững người, sau đó bất ngờ siết chặt cổ tay tôi, đè tôi ngồi chặt vào ghế phụ, áp sát người xuống.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn lên môi tôi.
Tôi giãy giụa không thoát, cắn mạnh đến rách cả môi anh.
Anh đau, buông tôi ra, đưa tay lau vết máu chảy ra từ khóe miệng.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng thắt dây an toàn, rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lái xe đi, tôi muốn về chỗ anh tôi.”
Lâm Tự Nam không nghe lời.
Anh đưa tôi về căn hộ chúng tôi từng sống cùng nhau suốt năm năm.
3
Nhìn căn nhà nhỏ do tôi từng chút một tự tay vun đắp nên, nói không đau là nói dối.
Mối quan hệ này chưa từng có ánh sáng. Vì tôi kiên quyết không chịu ra nước ngoài, anh trai tôi không ít lần đau đầu.
“Em gái à, trong nước rốt cuộc có ai mà em nỡ lòng không đi cùng mẹ? Anh kiếm tiền cho hai mẹ con tiêu, sống nhàn nhã không sướng hơn à?”
Tôi cũng từng lưỡng lự, từng hỏi Lâm Tự Nam tại sao không công khai chuyện giữa chúng tôi.
Anh với anh tôi thân nhau như vậy, nếu thành người một nhà thì càng tốt chứ?
Mỗi lần như thế, anh lại xoa đầu tôi, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Anh cậu lúc nào chẳng xem em là bảo bối. Anh lại hơn em mười tuổi, nếu để cậu ấy biết bảo bối của mình bị lão già như anh dụ dỗ, chẳng phải sẽ liều mạng với anh à?”
Nhưng rồi sau này, khi tôi càng ngày càng không thể chịu đựng một mối quan hệ lén lút, quyết định muốn công khai…
Anh biết không dỗ được tôi nữa, liền đưa tôi đến gặp Tống Chi.
Lúc ấy tôi mới biết, trong tim anh luôn có một Bạch Nguyệt Quang.
Vậy tôi là tiểu tam sao?
Tôi không biết.
Kiếp trước, tôi bất bình, đem hết chuyện giữa chúng tôi phơi bày ra ánh sáng, từng chi tiết nhỏ trong đời sống chung đều bị tôi kể cho mọi người biết.
Tống Chi nghe được, trầm cảm tái phát, nhảy từ tầng cao của viện điều dưỡng xuống, chết ngay tại chỗ.
Lâm Tự Nam dùng thân phận “chồng” để lo hậu sự cho cô ấy, từ đó căm hận tôi đến tận xương tủy.
Đúng lúc đó, đối thủ làm ăn của anh tôi thuê người bắt cóc tôi. Tôi hoảng loạn gọi hàng chục cuộc điện thoại cầu cứu, nhưng đều bị ngắt máy. Cuối cùng, một cuộc được kết nối, lại vang lên giọng nói lạnh băng của Lâm Tự Nam.
“Giang Trì Ngư, đừng tốn công nữa. Em không chịu chia tay đàng hoàng, hại chết Chi Chi, vậy thì xuống đó mà tạ tội với cô ấy đi.”
Người đó oán hận anh tôi, lấy tôi làm công cụ trút giận.
Tôi bị hành hạ suốt ba ngày, đến khi bị ném vào rừng sâu trong tình trạng thoi thóp, vẫn còn chút ý thức, trơ mắt nhìn bóng dáng một con dã thú khổng lồ tiến lại gần.
Tôi như được giải thoát, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tống Chi, tôi trả mạng cho cô rồi.
Cảm giác bị xé xác sống dậy khiến tôi bất giác rùng mình.
Lâm Tự Nam nhận ra điều đó, khẽ cau mày hỏi:
“Em lạnh à?”
Tôi không trả lời, quay người vào phòng ngủ.
Dù sao sau này cũng phải quay lại thu dọn đồ đạc, dọn luôn bây giờ cho tiện.
Thấy tôi lấy vali ra, Lâm Tự Nam sải bước đến, hất ngã nó xuống.
“Giang Trì Ngư, em rốt cuộc đang làm loạn cái gì vậy?”
Tôi làm loạn ư? Không phải chính anh nói muốn chia tay sao?
Không phải chính anh sợ tôi bám lấy anh, nên mới dẫn tôi đi xem những lời thề non hẹn biển của anh với người con gái khác sao?
Giờ lại thành tôi làm loạn?
“Không phải ý anh như vậy…”
Ánh mắt Lâm Tự Nam trốn tránh.
“Vậy rốt cuộc ý anh là gì?”
“Tôi làm người tình không tên suốt bao năm trời, giờ biết rõ nội tâm anh rồi, anh còn muốn tôi tiếp tục tự rẻ rúng bản thân hay sao?”
Tôi cười khẩy, từng bước tiến lại gần.
“Lâm Tự Nam, anh thật sự yêu Tống Chi à?”
“Nếu yêu, tại sao lại không chịu nổi cô đơn, lừa tôi suốt năm năm?”
“Nếu sợ cô ấy bị tổn thương, tại sao đến lúc tôi buông tay, anh lại không cam lòng?”
“Anh rốt cuộc là yêu cô ấy, hay là chỉ thích cảm giác được người khác đeo bám thôi?”
Tôi yêu Lâm Tự Nam, từ năm mười tám tuổi, lần đầu tiên gặp anh trong lễ thành niên của mình, tôi đã quyết định sẽ yêu anh.
Tôi chưa từng thấy ai cười đẹp như thế.
Ba tôi mất, mẹ không bên cạnh, anh trai lại bận bịu với công việc, Lâm Tự Nam trở thành người đàn ông đầu tiên thường xuyên có mặt trong cuộc sống của tôi vào thời điểm tôi hình thành quan niệm về tình yêu.
Thậm chí trong hai cái Tết Nguyên đán liên tiếp, anh tôi vì tiệc tùng mà không thể về nhà, cũng chính anh là người vội vàng đến bên tôi, cùng tôi đón giao thừa.
Anh cùng tôi đếm ngược, rồi như có phép thuật, lấy ra chiếc bánh kem từ tiệm ngọt tôi thích nhất, dưới pháo hoa khắp thành phố nói với tôi:
“Cô nhóc, chúc mừng năm mới.”
Tôi từng tận hưởng sự chiều chuộng vô điều kiện và sự ưu ái từ anh.
Nhưng có lẽ, khi ấy anh nhìn tôi, trong lòng lại đang nghĩ đến Tống Chi.
Sau khi cười với tôi, anh sẽ lại chạy đi tìm người mà anh thực sự yêu thương.
Tôi chỉ có được khoảnh khắc đếm ngược ngắn ngủi bên anh, còn Tống Chi lại có trọn vẹn một đêm dài anh ở bên cạnh.
Đáng tiếc là, khi ấy tôi chẳng hề hay biết.