Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01
Lúc đang cùng cô bạn thân Tống Viện thử váy cưới trong tiệm, tôi bất ngờ nhìn thấy Triệu Kinh Tầm.
Anh ta đứng cạnh Thẩm Hi, khí thế áp người, gương mặt nghiêm túc chẳng chút cảm xúc.
Thế nhưng khi nói chuyện với Thẩm Hi, anh ta lại vô cùng dịu dàng.
Tôi đứng tại chỗ, chẳng thể nói rõ trong lòng mình đang nghĩ gì.
Lúc nhỏ, tôi từng bị một bà thầy bói mù chặn lại ở Vượng Giác để xem mệnh.
Bà ấy nói năm tôi ba mươi tuổi sẽ đổi vận.
Năm nay là 1990, tính tới tính lui, chính là năm nay.
Lúc còn trẻ tôi chẳng tin mấy chuyện vận hạn hay đổi đời.
Nhưng mấy năm gần đây, tôi đã chịu đủ khổ sở, ngược lại lại bắt đầu tin rồi.
Chỉ mong năm nay sẽ không xui xẻo như ba mươi năm trước nữa.
“Diên Hà.” Tống Viện thay xong váy cưới bước ra, “Cậu thấy bộ này thế nào?”
Tôi đang nhìn về phía Triệu Kinh Tầm, nghe tiếng cô ấy liền giật bắn người, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng đã muộn rồi.
Triệu Kinh Tầm đã nhìn thấy tôi.
Thẩm Hi cũng nhìn thấy tôi.
“Anh Kinh Tầm.” Giọng Thẩm Hi dịu nhẹ, khoác lấy cánh tay anh ta.
“Hôm nay em hơi mệt, chúng ta về trước nhé.”
“Được.”
Nói rồi, Triệu Kinh Tầm dặn dò nhân viên cửa hàng:
“Vừa nãy vị hôn thê của tôi đã thử hơn chục bộ, tất cả đều gói lại, gửi tới địa chỉ tôi đã để lại, sau đó chúng tôi sẽ thử lại ở nhà.”
“Dạ… dạ vâng, thưa anh.” Nhân viên kích động đến mức nói năng lắp bắp.
Sau khi Thẩm Hi và Triệu Kinh Tầm rời đi, mấy nhân viên trong tiệm tụm lại, mặt ai cũng rạng rỡ.
“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tớ gặp một khách hàng hào phóng đến vậy đấy!”
“Ngưỡng mộ cậu quá Kỳ Kỳ, đơn hàng này chắc phải mấy chục triệu đấy!”
“Người đàn ông đó đúng là soái ca, đẹp trai đã đành, lại còn siêu giàu. Trời ơi, lấy được người như anh ta chắc hạnh phúc chết mất.”
“Cậu không nhận ra sao? Đó chính là Triệu Kinh Tầm đấy.”
“Triệu Kinh Tầm? Ý cậu là người của Triệu gia đó hả? Trời ơi, anh ta từng kết hôn rồi mà, không ngờ tận mắt được thấy đại thiếu gia siêu cấp nhà tài phiệt!”
“Không thể nào, người thừa kế của hào môn bậc nhất kết hôn mà không đặt váy cưới riêng ở nước ngoài sao? Sao lại đi mua hàng có sẵn thế này? Dù mấy bộ này cũng không rẻ, mỗi cái mấy trăm triệu, nhưng với gia đình họ thì vẫn thấy không đủ tầm…”
“Trên mạng có tin đồn, nghe nói mẹ của Triệu Kinh Tầm không đồng ý cuộc hôn nhân này, cho nên… cậu hiểu rồi đấy.”
“Nhà gái không đủ điều kiện à?”
“Cũng có đấy, nghe nói cũng giàu, làm ăn buôn bán, nhưng chắc chắn không thể sánh với Triệu gia.”
“Làm dâu đã khó, làm dâu nhà giàu càng khó hơn, tự dưng tớ lại hết ngưỡng mộ cô gái vừa rồi rồi. Cô ấy có thể gọi là đỉnh cao của các cô gái bình thường, vậy mà vẫn bị mẹ chồng tương lai chê.”
“Cậu nói gì thế, tưởng lấy chồng nghèo thì không khổ chắc? Được người như Triệu Kinh Tầm để mắt tới là phúc ba đời đó biết không? Tớ nói này, vợ cũ của Triệu Kinh Tầm đúng là không biết điều, bị mẹ chồng chê thì sao? Có chồng yêu thương là đủ rồi, mẹ chồng sớm muộn cũng già đi thôi mà…”
Tôi đứng một bên giúp Tống Viện chỉnh lại chi tiết váy cưới, cô ấy bất chợt nắm lấy tay tôi.
“Diên Hà, mình đổi tiệm khác đi.”
Tôi hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười.
“Đừng mà, cứ bộ này đi, cậu đã nhắm nó từ rất lâu rồi mà.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ là Triệu Kinh Tầm thôi mà.” Tôi quyết định nói thẳng.
“Chuyện của bọn mình đã là quá khứ rồi, bây giờ anh ta muốn cưới ai là quyền của anh ta, mình không để tâm đâu.”
Tống Viện lúc này mới yên lòng.
Những nhân viên đang tụ tập bàn tán vừa nãy cũng nhanh chóng tản ra, một người trong số họ đi tới.
Thấy tôi, cô ấy khựng lại một chút.
“Tiểu thư, trông cô quen lắm.”
Cô ấy ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Cô là diễn viên điện ảnh à?”
Tôi bật cười đáp:
“Tôi không phải.”
“Tôi chỉ là mặt phổ thông thôi.”
Nói xong, tôi tự giễu cười cười.
Tôi ấy à, chính là người vợ cũ “không biết điều” mà họ vừa nhắc đến – người từng nhất quyết đòi ly hôn với Triệu Kinh Tầm.
Bước ra khỏi cửa tiệm, trên màn hình lớn ở phía xa là tấm thiệp cưới của Triệu Kinh Tầm.
Anh ta đem tình cảm của mình công khai với cả thế giới.
Thật lãng mạn.
Tôi khẽ chạm vào vết sẹo nơi cổ tay, không nói rõ được trong lòng mình đang nghĩ gì.
Mang tình yêu của bản thân rêu rao bằng một cách long trọng đến vậy.
Chuyện như thế, Triệu Kinh Tầm từng cũng làm vì tôi.
Anh ta từng… cũng từng yêu tôi đến vậy.
02
Tôi nghĩ đến đây, bỗng bật cười khẽ.
Đã hai năm trôi qua rồi.
Tôi không nên tiếp tục hoài niệm về đoạn tình cảm ấy nữa.
Tôi tự hỏi chính mình, chẳng phải tôi đã sớm hiểu rằng trên đời này không có thứ tình yêu nào là mãi mãi sao?
Ngay từ năm 1971, khi tận mắt chứng kiến cha mẹ mình tan vỡ, tôi đã hiểu ra điều đó rồi.
Năm 1971, đối với dân thành phố Cảng, không phải là một năm bình thường.
Năm đó, thành phố Cảng chính thức thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Ngày ban hành luật, cha tôi hiếm hoi quay trở về nhà.
Ông đập nát hết những bức bích họa sơn dầu trong căn biệt thự xa hoa.
Ông từng yêu mẹ tôi thật lòng, nhưng lòng người dễ đổi.
Khi ấy, tôi vẫn chưa biết ông có một cô đào hát ở nội địa, tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng ông vẫn là người cha yêu thương tôi như trước.
Tôi hào hứng kể với người giúp việc trong nhà rằng: ba đã về rồi.
Nhưng lại chẳng để ý đến gương mặt của mẹ – bà ngồi một bên, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi ngồi bên bàn ăn, ngoan ngoãn chờ đến giờ dùng cơm.
Tôi nghĩ rằng, khi cha trở về, ông sẽ ôm mẹ tôi trước, rồi quay sang xoa đầu tôi như ngày xưa.
Nhưng tôi đã sai.
Họ từ lâu đã chỉ còn vỏ bọc bên ngoài.
Tất cả mọi người đều giấu tôi.
Tôi ngốc nghếch đến mức chẳng hề nhận ra.
Cha ném một tờ báo lên bàn, hất đổ đĩa thức ăn của tôi, không chút nể nang mà chỉ tay về phía mẹ:
“Giờ bà hài lòng rồi chứ, Trần Mạnh Đường! Thành phố Cảng ra luật hôn nhân mới, bãi bỏ chế độ nạp thiếp, tôi không thể cưới cô đào hát kia vào nhà nữa.”
“Bà không biết cô ấy yêu tôi đến mức nào đâu. Vì không muốn gây phiền toái cho tôi, năm xưa cô ấy mang thai mà không nói, tự mình sinh con rồi nuôi lớn. Mãi đến gần đây sống không nổi nữa mới tìm đến tôi…”
Tôi chết lặng tại chỗ, vô thức nhìn về phía mẹ.
Bà không hề sụp đổ như tôi tưởng, chỉ bình thản cất lời:
“Có thể mà.”
“Chỉ cần ông ly hôn với tôi, thì có thể cưới cô ta.”
Mẹ tôi không hề ngăn cản cha rời đi.
Ngược lại, là cha tôi do dự.
Ông vừa tham luyến sắc hồng nhân gian, lại không nỡ từ bỏ thế lực của ông ngoại.
Ông chính là như thế – tham lam đến tột cùng, đã nghiền nát tất cả niềm tin của tôi vào tình yêu.
Tôi hận ông.
Tôi hận trong người mình đang chảy dòng máu của ông.
Đúng lúc mẹ định ly hôn với ông, thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra…
Tôi vĩnh viễn mất đi mẹ mình.
Tôi hận.
Từng ấy năm qua, tôi vẫn luôn hận.
…
03
Một lần nữa quay lại nhà họ Thẩm, nơi này đã trở nên xa lạ vô cùng.
Khắp nơi treo đèn kết hoa.
Trên mặt ai cũng là nụ cười rạng rỡ.
Tôi bước đi trên lối nhỏ lát đá trong vườn, đúng lúc nghe được một nhóm các dì đang trò chuyện.
“Nhà họ Thẩm thật hào phóng, gả con gái mà phát cho mỗi người chúng ta một phong bao lì xì đỏ chót, cũng gần bằng nửa tháng lương của tôi rồi đó.”
“Dù sao con gái nhà này cũng là gả lên chỗ cao, nếu là tôi làm phụ huynh, chắc cũng nở mày nở mặt lắm.”
“Không được đâu, tôi thì vẫn thấy khó chấp nhận.” Một người nhỏ giọng nói. “Nhà có hai cô con gái, lần lượt đều gả cho cùng một người đàn ông, dù người đó có giàu cỡ nào, tôi cũng không đồng ý đâu…”
Có người vỗ nhẹ vai bà ấy.
“Thôi nào, đừng lo chuyện không phải của mình nữa. Với điều kiện nhà cậu thế kia, con gái có muốn gả cho người giàu cũng chẳng tới lượt đâu.”
“Cậu có châm chọc tôi cũng vô ích.” Bà kia chẳng bận tâm, “Tôi vẫn cảm thấy, sau này mỗi dịp Tết nhất con gái con rể về thăm, hai nhà mà chạm mặt nhau thì thật sự quá ngượng ngùng.”
“Toàn nói vớ vẩn. Đại tiểu thư đúng là vợ cũ của Triệu Kinh Tầm thật đấy, nhưng cô ấy dịp Tết chẳng bao giờ về, làm gì có chuyện chạm mặt với nhà Nhị tiểu thư.”
Tôi quay lại, chọn một lối khác để đi.
Trước kia tôi đúng là rất hiếm khi về nhà họ Thẩm.
Nhưng hôm nay, tôi cần vào thư phòng lấy một tài liệu rất quan trọng.
…
Tối hôm đó, tôi tham gia một buổi tiệc doanh nghiệp.
Là do một tập đoàn hàng đầu trong ngành tổ chức.
Tôi muốn kết giao thêm nhiều mối quan hệ, giành lấy nhiều cơ hội hơn cho bản thân, nên sẽ không bỏ lỡ những dịp thế này.
Trước kia, tôi chỉ muốn thoát khỏi nhà họ Thẩm.
Khi ấy, tôi đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.
Tôi không cần gì cả, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với tập đoàn Thẩm thị, thoát khỏi người cha như thế, khỏi người mẹ kế như thế.
Thế nhưng, tôi đã để lại tất cả cho bọn họ, vậy mà họ vẫn không hài lòng, vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Tự nguyện từ bỏ quyền lợi của mình không khiến kẻ xấu buông tha, ngược lại chỉ khiến họ được nước lấn tới.
Đã như vậy, tôi sẽ không lùi bước nữa.
Mẹ tôi là người thành phố Cảng, khi ông ngoại còn sống là một thương nhân nổi tiếng nơi đây.
Cha tôi ban đầu chỉ là kẻ làm thuê, nhờ được mẹ để mắt tới mới có cơ hội kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời.
Tài sản hôm nay của ông ta, không thể tách rời khỏi sự nâng đỡ của ông ngoại và sự giúp đỡ của mẹ.
Tôi tuyệt đối sẽ không để mẹ con Thẩm Hi ngồi không mà hưởng lợi.
…