Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1

“Nghe lời A Mãn, con đội phát quan này rồi bước vào chiếc kiệu đỏ kia, sau này sẽ có thật nhiều bánh hoa quế cho con ăn.”

Trước gương đồng, tỷ tỷ dỗ dành ta mặc lên bộ hỉ phục vốn thuộc về nàng.

“Bánh hoa quế, bánh hoa quế! A Mãn thích bánh hoa quế nhất!”

Ta tròn mắt nhìn tỷ tỷ, nước dãi chảy đầy tay nàng.

Tỷ tỷ nhíu mày ghét bỏ rụt tay lại, vội vã trùm khăn voan lên đầu ta.

Ta để mặc đám bà tử đưa mình lên kiệu hoa, lắc lư nghiêng ngả tiến về Quốc công phủ.

Dưới tấm khăn hồng, đáy mắt ta lạnh như băng.

Tỷ tỷ tự xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành, không cam lòng gả cho gã ngốc của Quốc công phủ.

Nhưng đối với ta, một kẻ ngốc dễ điều khiển, lại có quyền có thế, chính là mối hôn nhân hoàn mỹ.

2

Người ta sắp gả cho là công tử Bùi Cảnh của Quốc công phủ.

Hắn xuất thân danh môn, lại có cô cô là hoàng hậu đương triều.

Nghe nói ba tuổi làm thơ, năm tuổi tập võ, nhưng đáng tiếc mười tuổi bị sốt cao làm hỏng đầu óc, từ đó trở thành kẻ đần độn phản ứng chậm chạp.

Lúc ấy trong tân phòng náo nhiệt vô cùng.

Mọi người hò hét giục Bùi Cảnh vén khăn voan.

Kêu to nhất chính là Cố tiểu Hầu gia:

“Mau vén đi, Bùi huynh! Thê tử huynh là đệ nhất tài nữ kinh thành đấy, chẳng lẽ huynh sợ mình không chịu nổi sao?”

Đám khách mời cười ầm lên.

Phì, cái đồ háo sắc không biết xấu hổ.

Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay.

Ta hất khăn voan ra, tiện tay ném sang một bên, tròn mắt ngơ ngác nhìn họ.

Mọi người sững sờ, chỉ có nha hoàn hồi môn của ta biến sắc, vội vàng muốn chụp lại khăn lên đầu ta.

Nhưng ta đã chống hông đứng dậy, lấy hơi thật sâu, lớn tiếng quát:

“A Mãn bị các ngươi làm ồn ch.t mất!”

Trên giường có lạc và táo đỏ, ta tiện tay túm một nắm lớn rồi lao tới chỗ Cố tiểu Hầu gia, nhét hết vào miệng hắn.

“Im miệng! Im miệng!”

“Con điên ở đâu ra thế này!”

Cố tiểu Hầu gia bị nhét đầy miệng, tức giận đẩy ta ra, còn định giơ tay đánh ta.

Đúng lúc ấy, một bóng đỏ chắn trước mặt ta, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ta.

“Nương tử, vén khăn voan.”

Phản ứng của Bùi Cảnh… đúng là hơi chậm thật.

Não hắn vừa mới xử lý xong chuyện “vén khăn voan”.

Ta ngây ngốc nhìn Bùi Cảnh, không nhịn được lại chảy nước dãi.

Tên này quả thật rất đẹp trai.

Khách khứa bàn tán xôn xao.

“Đây là đệ nhất tài nữ kinh thành? Ta thấy giống kẻ ngốc thì đúng hơn.”

“Nghe nói phủ Tể tướng có hai thiên kim, một thông minh tuyệt đỉnh, một ngu ngốc ngây ngô, chẳng lẽ lại là nàng ta?”

Cố tiểu Hầu gia tức đến đỏ mặt tía tai: “Không đúng! Hai người các ngươi có bệnh à?!”

Bùi Cảnh đột nhiên giơ ngọc như ý dùng để vén khăn, chuẩn xác nện thẳng lên trán Cố tiểu Hầu gia một cái “cốc” rõ to.

Kết quả là, Cố tiểu Hầu gia vào cửa thì đi đứng thẳng thớm, lúc ra thì bị khiêng nằm ngang ra ngoài.

3

Chuyện thay cô dâu cuối cùng cũng không thể giấu mãi.

Trong chính đường, trưởng bối hai bên nghiêm trang ngồi ngay ngắn…

Ta và Bùi Cảnh, một người ngồi bệt dưới đất ăn bánh hoa quế, một người còn đang chậm rãi hành lễ tiễn khách đã rời đi từ hơn một canh giờ trước.

“Vương thị lang, đi thong thả.”

“Lục bá bá, đi thong thả.”

Phụ thân ta và Quốc công gia liếc nhìn nhau, đồng loạt thở dài.

Quốc công phu nhân lên tiếng trước:

“Ban đầu hai nhà ta có mối hôn sự từ thuở nhỏ, sau khi nhi tử ta lâm bệnh, nếu các người muốn từ hôn, nhà ta tất nhiên không có gì để nói. Nhưng các người lại lén lút tráo người, việc này thực sự quá thất lễ.”

Kế mẫu đảo mắt một vòng, liền đem hết lỗi đổ lên đầu ta.

Nói là ta ham chơi, tự ý mặc hỉ phục, giả làm tân nương trèo lên kiệu hoa, còn tỷ tỷ ta thì đang ở nhà tự trách bản thân, đau lòng không thôi.

“Bây giờ sự đã rồi, ta thấy hai đứa trẻ này cũng hợp nhau, chi bằng cứ để mọi chuyện thành như vậy?”

Bùi Cảnh bỗng nhìn về phía ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, bình tĩnh đến đáng sợ, không hề giống kẻ ngốc.

Lòng ta chợt dâng lên một nỗi hoảng hốt vô cớ.

Việc ở lại Quốc công phủ là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.

Lo sợ Quốc công phu nhân sẽ từ chối, ta lập tức ôm chặt lấy đùi Bùi Cảnh, ngẩng đầu, ngốc nghếch cười với hắn:

“Phu quân phu quân, cho huynh ăn bánh hoa quế, huynh cùng A Mãn chơi nhé?”

Bùi Cảnh rõ ràng khựng lại.

Cả gian phòng nín thở chờ phản ứng của hắn.

Một lúc sau, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng xoa xoa tóc.

“Được.”

Kế mẫu Lưu thị cười đến không khép được miệng, liên tục khen chúng ta là trời đất tác hợp, xứng đôi vừa lứa.

Mặt Quốc công phu nhân và Quốc công gia thì lại tối sầm, đầy nghiêm trọng.

Nhưng Bùi Cảnh đã tỏ rõ thái độ, hôn sự này cứ thế mà định xuống.

Có lẽ là nghĩ ta và Bùi Cảnh không hiểu gì, đợi phụ mẫu ta rời đi rồi, Quốc công phu nhân liền bắt đầu càm ràm ngay trước mặt hai chúng ta.

Quốc công gia xưa nay yêu chiều thê tử, vội vã khuyên nhủ:

“Phu nhân đừng giận, cứ xem như trong nhà có thêm một đôi đũa, nàng xem hai đứa nó chơi với nhau vui vẻ biết bao.”

Quốc công phu nhân nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, nghiến răng nói:

“Chàng không thấy sao? Trong rương hồi môn của đứa nhỏ đó toàn là vải vóc mốc meo, nếu phu nhân Tể tướng thật sự gả nữ nhi ruột thịt cho nhà ta, sao lại chỉ mang theo mấy thứ đó? Rõ ràng ngay từ đầu đã định sẵn là đem đứa bé kia gả đi, xem chúng ta là kẻ ngốc!”

Thì ra Quốc công phu nhân đã nhận ra tất cả.

Tay ta đang đưa bánh hoa quế lên miệng Bùi Cảnh khựng lại, căng thẳng nghe hai người trò chuyện.

“Thì ra là thế…” Quốc công gia cúi đầu trầm ngâm, “A Mãn cũng là một đứa trẻ đáng thương, sau này chúng ta phải đối xử tốt với nó.”

“Chẳng cần chàng nói. Đã gả vào Quốc công phủ, ta tất nhiên sẽ coi nó như con gái ruột.”

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Cảnh mỉm cười, nghiêng đầu ăn bánh hoa quế từ tay ta.

“Nương tử, ngọt quá.”

Ta cũng đáp lại bằng một nụ cười ngốc nghếch.

Dù việc gả cho Bùi Cảnh là quyền nghi chi kế, nhưng một khi hắn đã là trượng phu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn.

Quốc công phu nhân xoa trán, liên tục xua tay bảo đám hạ nhân:

“Mau đưa hai vị tổ tông này về phòng đi.”

Ta và Bùi Cảnh vừa được đưa về động phòng, bà tử trực sẵn bên trong lập tức lao đến cởi áo ta.

Ta sợ đến nỗi vội vàng nép sau lưng Bùi Cảnh.

“Thiếu phu nhân đừng sợ, lão nô đến giúp người và thiếu gia truyền tông tiếp đại. Người cứ ngoan ngoãn nghe lời, lát sau là xong.”

Truyền tông tiếp đại…

Còn có thể có người thay mình làm việc ấy sao?

Bà tử kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lại muốn cởi thắt lưng của Bùi Cảnh.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đừng xấu hổ, lão nô có nhiều kinh nghiệm lắm.”

Mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ, còn Bùi Cảnh thì gạt phắt bà ta ra, trịnh trọng nắm tay ta, dắt thẳng ra ngoài.

“Thiếu gia, hai người đi đâu vậy?”

“Nương tử đói, đi ăn cơm.”

Ta sửng sốt trong chốc lát, rồi chợt nhớ ra: trên đường về bụng ta kêu liên tục.

Thì ra đến giờ hắn mới hiểu ra.

Bà tử còn định kéo giữ, ta lập tức há mồm, định cắn bà ta một cái.

“Thịt giò, cho ta ăn thịt giò!”

“Chuyện gì cũng có thể nói từ từ, thiếu phu nhân xin hạ miệng tha cho!”

Bà tử bị ta dọa đến mức bỏ chạy tán loạn.

Ta cười thầm nhìn bóng lưng bà ta chạy trối chết.

Nếu không nhờ Bùi Cảnh nhắc nhở, ta suýt nữa quên mất còn chiêu này.

Tên ngốc này đôi khi cũng rất hữu dụng.

Bùi Cảnh dẫn ta tới nhà bếp, bày ra một bàn đầy sơn hào hải vị.

Ta chưa từng thấy nhiều món ngon như vậy bao giờ.

Không ôi, không hỏng.

Thế là ta lại không kiềm chế được mà chảy nước dãi.

Ta ăn một cách ngon lành, còn Bùi Cảnh thì đứng ngẩn ra bên cạnh, ánh mắt khẽ động.

Đây là bữa cơm no đầu tiên trong mười mấy năm qua của ta.

Cuối cùng lại vì ăn quá nhiều mà ói sạch.

Thái y được vương phi mời tới khám bệnh ngay trong đêm.

Vừa châm cứu giúp tiêu thực, Bùi Cảnh vừa đứng một bên cầm đũa làm động tác gắp thức ăn.

Bùi Cảnh: “Nương tử, ăn thêm chút nữa.”

Thái y: “Mau ngăn thiếu phu nhân lại.”

“Ăn thêm chút nữa, phải để nương tử ăn no.”

Quốc công phu nhân đứng bên cạnh nhức đầu thở dài:

“Ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy.”

Quốc công gia thì cười đến không ngậm được miệng:

“Đừng gắp nữa con à, thê tử con sắp no đến chết rồi.”

Thái y nói thân thể ta quá yếu, cần điều dưỡng cẩn thận.

Lại uyển chuyển khuyên rằng ta và Bùi Cảnh tốt nhất đừng viên phòng lúc này.

Thân thể hiện tại của ta không thích hợp để mang thai.

Tiễn thái y đi rồi, Quốc công phu nhân vừa xoa bụng cho ta, vừa thì thầm với ma ma bên cạnh.

“Gầy như mèo con thế kia, đứa trẻ này ở tướng phủ trước kia sống kiểu gì vậy?”

“Chắc chắn là chẳng được sống yên lành gì.”

Ta khẽ rên lên một tiếng, rồi ôm lấy cánh tay Quốc công phu nhân.

4

Ngày mùng ba sau khi thành thân, ta và Bùi Cảnh cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ.

Quốc công phu nhân chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho chúng ta.

Theo lời bà, dẫu nhà bên kia hành xử không ra gì, thì lễ nghĩa nhà mình cũng không thể để người khác bắt bẻ, cùng lắm sau này không qua lại nữa là xong.

Trên xe ngựa về nhà, ta vừa vỗ tay vừa dạy Bùi Cảnh hát đồng dao.

“U oa đường, u oa đường, cưới được nương tử tè ướt quần.”

Bùi Cảnh lặng lẽ liếc nhìn ta một cái, khóe môi dường như co giật, rồi lập tức quay mặt đi.

Là ta hoa mắt ư?

Những ngày gần đây chung sống, ta cứ luôn cảm thấy có lúc Bùi Cảnh chẳng giống kẻ ngốc chút nào.

Lúc xuống xe, ta thấy cha và kế mẫu Lưu thị đang đứng trước cổng tướng phủ đón tiếp.

Cũng không trách cha ta e dè Quốc công phủ, dẫu sao bây giờ nhà họ Lâm ngoài cứng trong rỗng, chỉ dựa vào mình phụ thân gắng gượng chống đỡ.

Còn nhà họ Bùi thì như mặt trời giữa ban trưa, được thánh sủng, là hoàng thân quốc thích thật sự.

Phụ thân nhiệt tình kéo tay ta, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua ông đối với ta thân mật như thế.

Lưu thị thì tiến tới trước mặt Bùi Cảnh:

“Con rể à, nhị nha đầu nhà ta ở phủ các con không gây ra họa gì chứ?”

Bùi Cảnh không liếc mắt nhìn bà lấy một lần, đi thẳng vào cửa tướng phủ, để Lưu thị đứng đó ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu.

Theo lễ, chúng ta phải ở lại dùng bữa trưa.