Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Phủ tướng quân pháo nổ vang trời, chiêng trống rộn ràng, đón mừng con trai ta – Nam Cung Dạ khải hoàn trở về.

Nhưng lại thấy hắn cùng một cô nương cưỡi chung một con ngựa trở về, còn cẩn thận đỡ nàng xuống ngựa.

“Dạ nhi, vị cô nương này là?” Ta mở miệng hỏi.

“Vị này chính là Nam Cung phu nhân phải không? Tiểu nữ tên là Diệp Uyển Uyển, là một cô nhi, cùng tướng quân quen biết nơi Bắc Hoang, từ đó luôn đi theo bên cạnh tướng quân.” Không đợi Nam Cung Dạ trả lời, nàng ta đã lên tiếng trước.

Lúc này ta mới liếc nhìn kỹ nàng ta, chỉ thấy dáng vẻ thẹn thùng, mặt tựa bạch ngọc, mắt như nho đen, dung mạo cũng không tệ, chỉ là bộ dáng yểu điệu kia trông chẳng khác gì nữ tử thanh lâu, hoàn toàn không đủ phẩm chất để bước lên chính đường.

Điều chướng mắt nhất chính là cái bụng nhô lên của nàng ta, sơ lược đoán chừng đã bốn, năm tháng rồi.

“Mẫu thân, người cũng thấy rồi đó, Uyển Uyển đã mang thai cốt nhục của con, không thể để nàng chịu thiệt thòi. Con muốn lấy nàng theo tiêu chuẩn chính thê, cho nàng một danh phận.”

“Theo tiêu chuẩn chính thê? Thê tử nguyên phối của ngươi còn đang đứng ngay đây!” Ta nghiêm giọng quát.

“Mẫu thân, đừng giận, trước tiên nghe xem phu quân nói gì đã.” Thượng Quan Ninh Tư lên tiếng khuyên nhủ.

Ta nhìn qua Diệp Uyển Uyển đang làm bộ làm tịch bên cạnh Nam Cung Dạ, rồi lại nhìn Thượng Quan Ninh Tư đứng bên cạnh ta, khí chất trầm ổn, lông mày thanh tú, không khỏi thầm than:

Nam Cung Dạ quả thật là mắt mù rồi!

Chẳng lẽ cho rằng bất cứ kẻ nào cũng có thể bước vào cửa phủ tướng quân, đường hoàng làm chính thất hay sao?

“Phu nhân, đừng giận. Uyển Uyển không cầu danh phận, chỉ mong được ở bên cạnh tướng quân mà thôi.”

A, bộ dáng đáng thương này, là nam nhân thì chắc chắn phải đau lòng rồi đi.

Quả nhiên, con trai ta lập tức dâng lên lòng thương tiếc:

“Uyển Uyển, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một danh phận.

Mẫu thân, con và Thượng Quan Ninh Tư vốn không có tình phu thê, con nguyện cùng nàng hòa ly, mong mẫu thân thành toàn.”

“Nam Cung Dạ, ngươi cho rằng danh hiệu phu nhân tướng quân là thứ mà bất cứ mèo hay chó gì cũng có thể làm hay sao?

Nam Cung gia ta chỉ nhận một mình Thượng Quan Ninh Tư làm con dâu!”

Nghe ta nói vậy, sắc mặt Diệp Uyển Uyển cứng đờ, suýt nữa thì khóc òa lên.

Nam Cung Dạ lạnh lùng liếc nhìn ta: “Mẫu thân, hà tất phải làm vậy?”

Nhìn thần sắc của hắn, ta chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Ta thương hắn từ nhỏ đã mất cha, luôn bao dung yêu thương hắn, vậy mà không ngờ hắn lại làm ra chuyện này.

Xuất chinh trở về, liền ngang nhiên mang theo nữ nhân đã có thai, còn muốn hòa ly với nguyên phối.

Không quá hôm nay, phủ tướng quân e rằng sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành!

2

Đêm đó, ta nhìn thư tín do mật thám gửi đến, không khỏi cảm thán, rốt cuộc mình đã sinh ra thứ gì thế này.

Diệp Uyển Uyển và Nam Cung Dạ quen nhau ở Bắc Hoang.

Khi đi hái thuốc, nàng ta cứu Nam Cung Dạ, kẻ trúng tên rồi ngã xuống chân núi, đưa hắn về sơn động tận tình chăm sóc.

Nam Cung Dạ tỉnh lại, biết nàng ta là một cô nhi không nơi nương tựa, bèn nhận nàng ta đi theo bên người để báo đáp.

Cô nam quả nữ chung sống, lại ở nơi biên cương giá lạnh.

Lâu ngày sinh tình, hai người liền ở bên nhau.

Não của Nam Cung Dạ hẳn là bị chiến trận đập hỏng rồi, sao hắn không chịu động não mà nghĩ xem?

Không nói đến việc tự ý đưa nữ nhân vào quân doanh là tội lớn, chỉ riêng Bắc Hoang – một nơi hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ, một cô nhi tay không tấc sắt làm sao có thể sống sót? Vậy mà lại vừa khéo cứu được hắn khi đang bị thương?

Hai người mới quen nhau hơn bốn tháng, thế mà ta nhìn bụng của Diệp Uyển Uyển, e rằng đã hơn năm tháng rồi. Đứa bé này có phải cốt nhục của Nam Cung gia hay không, còn chưa biết được.

Thân phận của Diệp Uyển Uyển e là không đơn giản!

Sáng sớm hôm sau, khi ta đang dùng bữa, Nam Cung Dạ liền dẫn Diệp Uyển Uyển đến vấn an.

Hôm qua, ta nể tình nàng ta đang mang thai, nên mới để ở thiên sảnh nghỉ ngơi.

Ai ngờ, Nam Cung Dạ vậy mà lại dẫn nàng ta về thẳng phòng mình.

Thật là không biết xấu hổ!

“Mẫu thân đại nhân, Uyển Uyển đến vấn an người.”

Diệp Uyển Uyển cúi người hành lễ với ta.

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Ta chưa từng uống trà vấn an của ngươi, ngươi còn chưa phải tức phụ của Nam Cung gia.” Ta lạnh lùng liếc nàng ta một cái.

“Mẫu thân…”

Ồ, ta mới nói một câu mà mắt nàng ta đã rưng rưng rồi. Diễn xuất này, không cho nàng ta vào hí viện thì thật đáng tiếc.

“Mẫu thân, Uyển Uyển tối qua đã không ngủ ngon, sáng nay còn vội vàng đến thỉnh an người, sao người cứ không chịu cho nàng một sắc mặt hòa nhã chứ?” Nam Cung Dạ nhìn dáng vẻ đáng thương của Diệp Uyển Uyển, liền nổi giận.

“Tướng quân, không thể nói chuyện với mẫu thân như vậy. Ta biết mẫu thân không thích xuất thân của ta, không sao cả, ta sẽ cố gắng để mẫu thân dần dần chấp nhận ta.”

Diệp Uyển Uyển cố ý dịu dàng lấy lòng.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng.”

“Mẫu thân!”

“Được rồi, được rồi, thỉnh an xong rồi thì lui đi, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của ta.” Ta phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, ánh mắt lại hướng đến bàn ăn đầy cao lương mỹ vị trước mặt.

“Mẫu thân, đồ ăn thật phong phú. Ta và tướng quân vội vàng đến đây còn chưa kịp dùng bữa.”

Diệp Uyển Uyển nhìn thức ăn trên bàn, trong mắt lóe lên tia thèm thuồng.

“Muốn ăn sao?” Ta nhìn nàng ta đầy ẩn ý, chậm rãi lên tiếng: “Xuân Hồng, dọn cho Diệp nương tử một bát cháo trắng.”

“Mẫu thân, Uyển Uyển đang mang thai, sao có thể chỉ ăn cháo trắng!”

“Ôi, ta đây đúng là đãng trí. Xuân Hồng, mang thêm cho Diệp nương tử một dĩa dưa muối.”

Nhìn hai kẻ đó không cam lòng mà ăn cháo trắng với dưa muối, tâm trạng ta khoan khoái hơn hẳn, bất giác ăn nhiều đến mức no căng bụng.

Lúc này ta đang đi dạo tiêu thực trong hoa viên, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

“Xuân Hồng, đi xem phía trước có chuyện gì, sao lại ầm ĩ như vậy?”

Chẳng bao lâu sau, Xuân Hồng từ phía trước chạy về, thở không ra hơi:

“Phu nhân, không ổn rồi! Tướng quân phu nhân đẩy Diệp nương tử xuống hồ, tướng quân lúc này đang muốn hưu thê!”

3

Khi ta đến nơi, Nam Cung Dạ đang giơ tay định tát Thượng Quan Ninh Tư một bạt tai.

“Dừng tay! Nam Cung Dạ, từ khi nào ta dạy ngươi ra tay với thê tử nguyên phối của mình?”

“Mẫu thân, nữ nhân độc ác này vì căm hận Uyển Uyển nên đã đẩy nàng xuống nước, tâm địa đáng chết!” Nam Cung Dạ căm phẫn nói.

“Mẫu thân, người hiểu rõ con mà, Ninh Tư tuyệt đối không làm ra loại chuyện như vậy.” Thượng Quan Ninh Tư được giáo dưỡng tốt, dù trong tình huống này, cũng chỉ đỏ hoe mắt mà thôi.

“Chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Ninh Tư, con nói rõ xem nào.”

“Mẫu thân minh giám, con chỉ đang tản bộ thì gặp Diệp nương tử, vốn có ý tốt chào hỏi, ai ngờ nàng ta lại nói lời khiêu khích. Con không muốn đôi co nên quay lưng bỏ đi. Nào ngờ, nàng ta lại tự mình nhảy xuống nước rồi vu oan con đẩy nàng ta.” Thượng Quan Ninh Tư ấm ức nói.

“Tỷ tỷ, cần gì phải nói dối chứ? Ta biết tỷ ghen ghét ta cướp mất tướng quân, là muội không tốt, chỉ cần tỷ nói một tiếng, muội sẽ không tranh giành gì với tỷ. Nhưng vì sao tỷ lại muốn hại đứa con trong bụng ta?” Diệp Uyển Uyển nghẹn ngào nói.

“Ngươi là nữ nhân độc ác, đừng có ngụy biện nữa! Uyển Uyển tâm địa thiện lương, sao có thể tranh cãi với ngươi được!” Nghe xong lời Diệp Uyển Uyển, Nam Cung Dạ càng tức giận hơn.

“Phu quân, chàng thực sự không tin thiếp sao?” Thượng Quan Ninh Tư nghẹn ngào nói: “Nếu chàng thực sự nghĩ thiếp là kẻ lòng dạ rắn rết như vậy, không cần nói nhiều, chúng ta hòa ly là được rồi.”

“Được rồi,” ta cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, “Ninh Tư ở bên ta nhiều năm, ta đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của nó. Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”

“Mẫu thân, sao người có thể thiên vị như vậy? Uyển Uyển còn đang mang cốt nhục của Nam Cung gia!”

“Nam Cung Dạ, ngươi có đầu óc hay không? Các ngươi mới quen nhau bốn tháng, bụng của nàng ta đã gần năm tháng rồi. Có phải cốt nhục của Nam Cung gia hay không còn chưa chắc đâu.”

“Phu nhân, sao người có thể sỉ nhục ta như vậy? Tuy xuất thân của ta không tốt, nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, trong sạch rõ ràng.”

Diệp Uyển Uyển toàn thân ướt sũng đứng đó, trông như một đóa tiểu bạch hoa yếu đuối, gió thổi liền ngã.

Quả nhiên, giây tiếp theo nàng ta thực sự ngất xỉu.

“Uyển Uyển!”

Nam Cung Dạ nhìn ta đầy oán hận: “Nếu Uyển Uyển có mệnh hệ gì, ta sẽ không để yên cho các người!”

Không biết có phải do chột dạ hay không, đêm đó, Diệp Uyển Uyển đau bụng dữ dội, rồi sảy thai.

Ta lén tìm đại phu hỏi thăm, hóa ra thai của Diệp Uyển Uyển vốn không ổn định, còn có dấu hiệu đã lén uống dược phá thai.

Xem ra đứa bé trong bụng nàng ta thật sự không biết là của ai, vở kịch rơi xuống nước này cũng là do nàng ta tự biên tự diễn.

Mục đích là để thuận lợi bỏ đứa bé đi, đồng thời vu oan cho Thượng Quan Ninh Tư, khiến chúng ta chia rẽ.

Khi Nam Cung Dạ đến tìm ta để chất vấn, ta đang suy nghĩ rốt cuộc đã sai ở chỗ nào mà lại nuôi ra một đứa con như thế này.

Hắn có được công danh hôm nay là nhờ vào chiến công của Nam Cung gia và sự trợ giúp của Thượng Quan gia.

Nam Cung gia văn võ song toàn, liên minh với Thượng Quan gia mới có được sự thịnh vượng ngày hôm nay.

Nếu cái tát kia thực sự rơi lên mặt Thượng Quan Ninh Tư, ngày mai hắn cũng không cần làm tướng quân nữa.

“Con ta mất rồi, chắc người và Thượng Quan Ninh Tư vui lắm phải không? Nếu các người không dung nạp Uyển Uyển, ta sẽ từ bỏ họ Nam Cung này, cùng nàng rời khỏi kinh thành, làm một dân thường nơi thôn dã.” Nam Cung Dạ phẫn nộ nói.

Sắc mặt ta lập tức thay đổi, giơ tay tát hắn một bạt tai thật mạnh, đánh đến mức đầu hắn lệch sang một bên.

“Nam Cung Dạ, ngươi thật làm ta thất vọng! Chỉ vì một nữ nhân mà vứt bỏ vinh quang mấy đời của Nam Cung gia!” Ta lạnh giọng nói: “Được, từ hôm nay ta coi như không có đứa con như ngươi.”

Nam Cung Dạ bị tát một cái, tự biết mình nói sai, có chút hối hận nhưng vì đã nói ra rồi nên không thể xin lỗi.

Hắn gân cổ lên nói: “Ngày mai, ta sẽ cùng Uyển Uyển rời khỏi đây.”

Ta ngồi ở đại sảnh, lạnh lùng nhìn Nam Cung Dạ chỉ huy hạ nhân dọn đồ.

“Cái này, cái này và cái này đều là thánh thượng ban thưởng cho ta, mang đi hết, không để lại thứ gì.”

“Cái này, cái này và cái này là của phụ thân ta để lại, cũng mang đi.”

Đám hạ nhân khó xử nhìn ta, không biết nên làm thế nào.

Ta khoát tay, gọi Thượng Quan Ninh Tư đến:

“Ninh Tư, nếu hắn đã tính toán rõ ràng như vậy, thì con cũng tính toán cẩn thận sổ sách của phủ tướng quân mấy năm nay, không được sai sót dù chỉ một xu.”

“Vâng, mẫu thân.” Thượng Quan Ninh Tư ngoan ngoãn đáp lời, lập tức sai nha hoàn mang sổ sách tới, từng khoản chi tiêu, thu nhập đến quà cáp đều tính toán rõ ràng.

Tính đến cuối cùng, thứ Nam Cung Dạ có thể mang đi cũng chỉ là chút ít chẳng đáng là bao.

“Sao có thể như vậy? Ta lập nhiều chiến công như thế, hoàng thượng ban thưởng nhiều như vậy, sao lại chỉ có bấy nhiêu?”

“Chiến công của ngươi? Không phải dùng tiền mà đổi lấy sao!” Ta lạnh lùng nói.

“Phu quân có thắc mắc gì không? Ta có thể tính lại lần nữa cho phu quân nghe.” Thượng Quan Ninh Tư phụ họa.

Ta và nàng kẻ tung người hứng, chọc tức Nam Cung Dạ đến đỏ mặt tía tai.

“Không cần nữa! Uyển Uyển, nàng yên tâm. Rời khỏi phủ tướng quân, ta cũng có thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp.” Nam Cung Dạ nắm tay Diệp Uyển Uyển.

Hừ, ta muốn xem hai ngươi sống tốt đến mức nào!