Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1

Khoảnh khắc ấy, cả sân trường ồn ào bỗng chốc im bặt.

Tần Vọng khẽ nhíu mày, hình như vẫn chưa kịp phân biệt thật – giả.

Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa, vì Ôn Giai Hòa đã khoanh tay lên hông, bắt đầu xả:

“Thật buồn cười, tôi sao có thể thích kiểu người giả vờ ngầu như cậu chứ?”

【Ha ha, tiểu thư trở mặt còn nhanh hơn lật sách!】

【Mới tỏ tình xong bị từ chối, quay xe không kịp phanh luôn kìa!】

【Hứa Vụ, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau phối hợp với tiểu thư đi! Có khi tâm trạng tốt lên, thưởng thêm tiền ấy chứ!】

Hả?

Tôi chỉ tay vào mặt mình: “Tôi á?”

Dòng chữ vẫn hiện tiếp:

【Ngốc nghếch! Lá thư tình của tiểu thư là cô viết hộ, quên rồi sao?】

【Nghe này, bây giờ cô hãy giật lại lá thư từ tay Tần Vọng, rồi cùng tiểu thư diễn kịch đi!】

【Dù sao người tỏ tình với Tần Vọng đầy ra, thiếu gì một mình cô? Nhưng lấy lòng được tiểu thư thì tiền bạc khỏi lo!】

Tôi chẳng rõ mấy cái dòng chữ này có tin được không.

Nhưng vì tiền, tôi quyết định thử một phen.

Nhanh tay giật lại lá thư từ tay Tần Vọng, nhẹ nhàng mở lời:

“Là tôi viết đấy, cậu có thể so nét chữ mà.”

“Giai Hòa chỉ là giúp tôi chuyển thư, không phải cô ấy tỏ tình với cậu đâu. Cậu hiểu nhầm rồi.”

Ôn Giai Hòa tự tin ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Trông tâm trạng của cô ấy… rõ là cực tốt.

【He he, Hứa Vụ phối hợp xuất sắc! Biểu cảm của tiểu thư như sơ đồ quạt luôn ấy: ba phần đắc ý, ba phần kiêu ngạo, bốn phần khoái chí.】

【Đợi tôi tìm cái biểu cảm phù hợp đã, à đây rồi! “Gấu trúc lắc đầu đắc ý.gif”, mời mọi người tự lấy!】

Tần Vọng chỉ nhìn tôi chằm chằm một cái, không nói lời nào.

Rồi quay người… bỏ đi.

2

Đám đông tản đi, Ôn Giai Hòa rút điện thoại ra, nháy mắt với tôi:

“Cậu cho mình số tài khoản đi?”

Tôi cố đè xuống nhịp tim đang đập dồn dập, nhanh chóng sao chép gửi cho cô ấy.

Ba giây sau, tin nhắn bật ra:

【Tài khoản ngân hàng nhận được 1,000,000.00, số dư hiện tại 1,111,812.65】

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã hất tóc, cười ngọt ngào:

“Cảm ơn cậu nha, Hứa Vụ ~”

“Mai cuối tuần, đến nhà mình chơi nhé? Mình cho tài xế đến đón cậu.”

Nói xong, cô nàng tung tăng nhảy chân sáo rời đi.

Tôi sững lại một thoáng, không dám tin vào mắt mình, còn phải dụi dụi mắt.

Dòng chữ hiện ra cũng sôi sùng sục:

【Á á á sao lại tăng giá đột xuất thành 1 triệu thế này??? Hứa Vụ trúng mánh to rồi!!】

【Hu hu hu tiểu thư nhìn em với! Em chuyên nghề chịu oan thay người khác! Không cần 1 triệu, 500 nghìn là được rồi!】

【Tôi tình nguyện giảm giá luôn, thiếu một con số 0 cũng chịu, 100 nghìn cũng OK!】

Tôi nhìn đám dòng chữ đó, bật cười.

Sau đó thu dọn đồ đạc, đi làm gia sư.

Gặp chuyện vui, tinh thần phấn chấn, hôm nay giảng bài cho cậu nhóc ngốc nghếch kia, tôi cũng không còn chút khó chịu nào.

Thậm chí còn mỉm cười khen nó thông minh nữa cơ.

Dù rằng, bài toán nó làm sai phân nửa.

Tám giờ tối, xong việc.

Lúc chuẩn bị rời đi, cậu thiếu gia nhỏ – Cố Ân Trạch – bỗng chống cằm hỏi tôi:

“Cô trúng số à?”

Tôi cười không đáp, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngay khoảnh khắc quay người, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Tần Vọng đang dựa vào lan can tầng hai, gương mặt phản nghịch và ngông nghênh ấy lại điển trai một cách nổi bật.

Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy cậu ta ở đây.

Nhưng những lần trước, cậu ta đều sẽ mắng em họ một câu: “Vô dụng!”

Sau đó đeo chéo balo đi chơi game.

Tôi và cậu ta chẳng mấy khi tiếp xúc, cùng lắm là thỉnh thoảng chạm mắt.

Hoặc trong mấy buổi học chung giữa các khoa, cậu ta đi ngang qua chỗ tôi.

Nếu là trước kia, mỗi lần dạy học xong tôi đều mệt muốn chết, nếu gặp cậu ta chắc chắn sẽ làm ngơ bỏ đi ngay.

Nhưng hôm nay thì khác.

Vì cậu ta, tôi vừa nhận trắng một triệu.

Thế nên tôi lập tức khôi phục lại nụ cười, chủ động gật đầu chào.

Tần Vọng hơi khựng lại, lúc đi ngang qua tôi, cậu ta gọi tôi lại:

“Hứa Vụ.”

3

“Ừm?”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang.

Tần Vọng xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, giọng điệu hờ hững:

“Tôi không thích kiểu con gái ngoan ngoãn.”

Nói cách khác, cậu ta không thích tôi.

“Ồ.” Tôi gật đầu.

Hôm nay vừa kiếm được một mớ từ tiểu thư, ai còn quan tâm tới chuyện bị một tên đại ca trường từ chối chứ?

Có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng bình tĩnh như vậy, cậu ta hơi nhíu mày một chút, gần như không nhận ra, rồi nhìn tôi vài giây.

Tôi rút từ trong cặp ra một xấp thư tình đưa qua:

“Vậy cậu xem thử trong này có ai là gu của cậu không?”

Quên chưa nói, tôi có đăng dịch vụ viết thư tình thuê trên tường tỏ tình.

Mỗi lần thu 99 tệ.

Nếu nhờ gửi hộ thì thu thêm 50 phí chạy việc.

Ôn Giai Hòa chỉ là một trong số các khách hàng của tôi.

Tôi còn một đống thư tỏ tình gửi cho Tần Vọng nằm trong cặp.

Để tránh rắc rối hậu mãi, tôi cố tình viết bằng nhiều kiểu chữ khác nhau.

Cậu ta tiện tay nhận lấy, cúi mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch:

“Cậu cũng rộng rãi đấy.”

Thì đúng lúc gặp mà. Có đến 20 lá liền.

Một buổi tối kiếm 2.980, lời to.

Nhưng không thể để bản thân trông quá vui vẻ được.

Không thì lỡ bán đứng tiểu thư.

Thế là tôi khẽ thở dài:

“Nhìn đống thư này, tôi lại nghĩ đến chính mình.”

“Tôi không đủ can đảm nói thích cậu trực tiếp, nên đành giúp người ta gửi thư tình, xem như cho họ thêm chút dũng khí.”

Rồi tôi lén lấy điện thoại ra, tắt flash và âm thanh, chụp trộm mấy tấm ảnh để gửi cho khách đã đặt hàng.

【Hứa Vụ: Không có tình yêu cũng chẳng sao, buôn bán phải thành công trước đã.】

【Tần Vọng: Rõ ràng là thích tôi, vậy mà còn gồng mình đưa thư giúp người khác, đúng là yêu tôi đến khổ sở.】

【Hứa Vụ: Tiền ơi tới đây nào! Tần Vọng: Thủ đoạn quá cao tay.】

Cậu ta lật xem mấy lá thư, chẳng lộ biểu cảm gì rõ ràng.

【Giả vờ giỏi ghê, ông anh à, ngoài mặt thì bình thản, chứ tai đỏ bừng cả rồi nhé.】

Tôi nhìn đồng hồ, trễ nữa là ký túc xá đóng cửa.

Sau đó tôi giả vờ buồn bã, rút tập đề bài từ trong cặp nhét vào tay cậu ta:

“Hôm nay tâm trạng không tốt, quên đưa cho cậu thiếu gia nhỏ. Cậu giúp tôi chuyển hộ nhé.”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

【Cười xỉu, lát nữa Tần Vọng mở cửa ra, em họ chắc sụp đổ: “Chị ta có bệnh hả? Vừa nãy cười muốn rụng gáy còn bày đặt buồn bã?”】

【Tần Vọng nửa đêm tỉnh dậy chắc chắn sẽ tự chửi mình: “Đáng đời tao! Suýt thì làm gián đoạn việc học của thằng em vô dụng.”】

【Cố Ân Trạch: Thế còn tôi? Mạng tôi không phải mạng à?】

Tôi bước nhanh hơn, sợ chậm chút nữa, lỡ bật cười vì ngày hôm nay kiếm quá trời tiền.

4

Hôm sau, vừa xong việc làm thêm, tôi lập tức được xe mà tiểu thư sắp xếp đến đón.

Tới nơi rồi tôi mới phát hiện—

Đây chẳng phải là khu biệt thự tôi đi dạy kèm sao?

Cười xỉu, mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình đúng là đều sống chung một khu.

Thế nên, vừa bước ra bãi cỏ, tôi lại thấy Tần Vọng.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cậu ta ngồi trên ghế cắm trại, hình như đang trò chuyện gì đó với Cố Ân Trạch ngồi bên cạnh.

Dù mặc đồ ngủ, nhưng nhan sắc đúng là dễ chịu hết sức.

Cùng lúc tôi thu mắt lại, thì Ôn Giai Hòa cũng nhìn thấy tôi.

Cô nàng lập tức kéo tôi lại:

“Thôi chết rồi, mình quên không nói cậu biết chủ đề buổi tụ họp hôm nay rồi!”

“Cậu theo mình lên lầu nhé, mình cho cậu mượn đồ, cậu không ngại chứ?”

【Không ngại đâu, cho em đi, tiểu thư ơi!】

【Thôi đi! Đủ rồi! Sao không phải là tui xuyên vào cái truyện này hả trời!】

【Con nhỏ kia, đừng có cười nữa! Mau nói mấy câu ngọt xớt vào, người khéo mồm đi đâu cũng có cơm ăn!】

【Tui người Sơn Đông đây, nghe lời tui nè, nói thế này này…】

Dòng chữ cứ thế hiện không ngừng.

Tôi nhìn Ôn Giai Hòa, chớp mắt, nở một nụ cười chân thành:

“Sao lại ngại chứ? Cậu xinh đẹp, tốt bụng, dáng chuẩn, gu chắc chắn còn đỉnh hơn mình nhiều.”

“Rõ ràng bận rộn tiếp khách mà vẫn tinh ý nhận ra mình, được làm bạn với cậu đúng là quá tuyệt.”

【Ối dồi ôi. Tôi chỉ nghĩ ra được mỗi câu “không ngại đâu”. Hết rồi.】

【Nói về trả lời EQ cao, vẫn phải là dân Sơn Đông tụi mình.】

【Mẹ ơi, thì ra làm chân chó cũng cần kỹ năng thật sự! Mau ghi lại đi!】

Tôi vừa dứt lời, mắt Ôn Giai Hòa sáng rực, cười toe toét kéo tôi lên tầng.

“Cậu nói chuyện dễ nghe thật đó, bọn họ hay nói sau lưng mình là kiêu kỳ đỏng đảnh lắm.”

“Nhưng rõ ràng cậu rất tinh tế, mình thích cậu lắm. Mà bộ đồ cậu mặc hôm nay siêu đẹp! Vừa lười biếng tự nhiên lại vừa có chút toan tính dễ thương!”

【Đỉnh, đúng là đỉnh của chóp.】

【Khen người ta rồi lại nhẹ nhàng dẫn dắt về chủ đề xoay quanh tiểu thư, quá khéo.】

【Tiểu thư cười không ngậm được miệng luôn.】

【Giá trị cảm xúc tăng tối đa, tôi ngồi trước màn hình cũng bị dụ cười toe miệng đây nè.】

Đứng trước phòng thay đồ khổng lồ của cô ấy, tôi suýt hoa mắt.

Cô ấy lấy ra vài bộ đồ ngủ vẫn còn nguyên mác đưa cho tôi:

“Mấy bộ này cho cậu hết đó, cậu chọn thử đi.”

Tôi nhận lấy.

Liếc giá một cái rồi lập tức nhắm tịt mắt lại vì sợ.

Trời ơi, hơn bốn vạn.

Cô ấy tiện tay vứt vài bộ sang bên, lại đặt tay lên vai tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.

“Ngực đầy, eo thon, chân dài, dáng đẹp thế này, khuôn mặt trong trẻo gợi cảm thế kia, mà không tận dụng thì phí lắm.”

Sau đó, cô ấy lôi thêm một đống đồ từ tủ ra.

“Nhiều quá mình không mặc hết được, tặng hết cho cậu đó.”

【Ghen tị làm méo luôn cái mặt tôi rồi đây này!】

【Hứa Vụ, chúc mừng cậu, tôi nghiến răng gõ từng chữ đấy.jpg】

【Hãy tắt tiếng thế giới, để tôi nghe âm thanh trái tim vỡ vụn của mình.】

【Hứa Vụ, cậu biết mặc mấy đồ này không? Không biết thì để tôi mặc giùm!】

Sau khi thay đồ xong.

Ôn Giai Hòa khoác tay tôi cùng đi xuống tầng.

“Cậu không biết đâu, ba mình ban đầu không cho mình tổ chức tụ tập kiểu này, mắng mình là không chịu làm việc đàng hoàng.”

“Nhưng mình bảo là mời được thủ khoa khoa Toán, người thi đại học đạt điểm tuyệt đối môn Toán, ổng lập tức đồng ý liền.”

“Cười chết mất, ba mình làm doanh nhân mà thần tượng lại là Hoa La Canh với Trần Cảnh Nhuận! Ổng bình đẳng yêu quý tất cả ai giỏi Toán.”

Tôi mỉm cười lắng nghe cô ấy, thỉnh thoảng gật gù phụ họa vài câu.

Cô ấy vui như mở hội.

Cho đến khi—

Quản gia bước đến truyền lời:

“Tiểu thư, món quà mà cô đặt làm riêng cho thiếu gia Tần Vọng, vừa nãy đã giao đến tay cậu ấy rồi.”

Ôn Giai Hòa bỗng siết chặt tay tôi, giọng cũng cao lên:

“Có nói là tôi gửi không?”

Quản gia lắc đầu:

“Chỉ nói là một bất ngờ đến từ người thích cậu ấy.”

Ôn Giai Hòa thở phào một hơi, rồi lập tức vò đầu:

“Chết thật! Tôi còn cho khắc cả chữ viết tắt của tôi với cậu ta vào nữa!”

“Phiền chết đi được! Tôi đâu còn thích cậu ta nữa, để cậu ta thấy chắc lại bị mỉa cho coi!”

Cảnh báo trong đầu tôi vang lên inh ỏi, tôi liền nói sẽ đi xử lý chuyện này, rồi lao thẳng ra bãi cỏ.