Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
Tôi tên là Tần Phương Phi, là đại tiểu thư của tập đoàn Tần thị.
Cơ duyên trùng hợp, một vị bác sĩ Đông y do ba tôi giới thiệu đã chữa khỏi bệnh cho lão gia nhà họ Hạ.
Ông cụ vui mừng, nhất quyết muốn tác hợp tôi với cháu trai ông ấy, Hạ Tri Phong.
Ba mẹ tôi vốn không đồng ý, bởi tôi và Hạ Tri Phong trước kia vốn không quen biết.
Họ nói với tôi rằng, nếu không muốn cưới thì cứ từ chối, người nhà họ Tần sẽ không để tôi phải chịu ấm ức như vậy.
Nhưng tôi biết mình bắt buộc phải cưới.
Tập đoàn Tần thị đã đứng bên bờ vực sụp đổ, liên hôn với Hạ thị – một gia tộc lớn mạnh – là con đường duy nhất để cứu lấy gia đình.
Bất đắc dĩ, tôi vốn nghĩ Hạ thiếu gia sẽ đứng ra phản đối, dù sao anh ta cũng chẳng có lý do gì cần cưới tôi.
Nhưng anh ta lại không hề bày tỏ gì, đám cưới vẫn được tổ chức đúng hẹn.
Đến gần cuối lễ cưới, Hạ Tri Phong đột ngột nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi, bất chấp gia đình ngăn cản, vội vã rời đi, để lại mình tôi giữa lễ đường.
Dưới sân khấu, khách khứa đều chết lặng, có người bạn thân của Hạ Tri Phong cười nhạo nói:
“A Phong đi tìm Sam Sam rồi, chỉ một cuộc điện thoại đã bỏ cả hôn lễ.”
“Giữa hai người ai quan trọng hơn, người ngoài nhìn là biết ngay…”
Tôi không nói gì, xoay người đi thẳng vào phòng thay đồ tháo váy cưới.
Trong lúc mọi người tưởng tôi không chịu nổi nhục nhã muốn bỏ đi, tôi thay xong váy mời rượu, thản nhiên bước ra, lấy danh nghĩa cháu dâu nhà họ Hạ tiếp tục mời rượu từng bàn.
Liên hôn giữa Hạ – Tần, khách đến dự đều là nhân vật có máu mặt, phần lớn cũng vì nể mặt nhà họ Hạ.
Sự cố giữa chừng này khiến cả hai nhà đều khó xử.
Huống hồ, ông cụ Hạ tức đến nỗi mặt mày sa sầm, tôi – người công cụ của cuộc liên hôn – dĩ nhiên phải làm cho trọn vai.
Khi tôi mỉm cười, lễ độ chu đáo chào hỏi từng bàn, còn thay mặt chú rể xin lỗi quan khách, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã không chỉ còn là thương hại.
Ai cũng rất thức thời, không nhắc tới việc chú rể bỏ đi giữa lễ.
Buổi tiệc cưới vẫn diễn ra náo nhiệt như chưa có chuyện gì.
Vài vị lão làng trong giới kinh doanh, địa vị ngang hàng ông cụ Hạ, lúc ra về còn cố ý trêu chọc:
“Lão Hạ à, ông không có số hưởng cháu trai, nhưng đúng là có phúc có được một cháu dâu.”
2.
Chỉ có nhà họ Tần là từ đầu đến cuối mặt mày lạnh như băng, không nói một lời, còn định kéo tôi rời đi.
Tôi ngăn họ lại.
Ba tôi giận đến mức ngực phập phồng:
“Thằng nhãi đó quá đáng quá rồi! Ngay trong ngày cưới dám sỉ nhục con thế này!”
“Chuyện này không cưới nữa!”
Tôi điềm tĩnh khuyên nhủ:
“Vốn dĩ đây là cuộc hôn nhân thương mại, đôi bên có được thứ mình cần, con không yêu anh ta, chuyện nhỏ này chưa đủ làm con tổn thương.”
“Cuộc hôn nhân này do chính ông cụ Hạ định đoạt, hành động của anh ta hôm nay là tự vả vào mặt ông nội mình, không cần chúng ta nói, tự sẽ có người dạy dỗ anh ta.”
Mẹ tôi nước mắt rưng rưng:
“Con gái yêu của mẹ, hôm nay chịu ấm ức quá lớn rồi.”
Tôi vội ôm lấy mẹ an ủi.
Sinh ra trong hào môn, số phận vốn không do mình quyết định. Đã hưởng thụ tài nguyên và quyền lợi của gia tộc bao nhiêu năm, thì lúc cần báo đáp, tôi vẫn phải có đủ giác ngộ.
Người nhà họ Hạ tự biết có lỗi với chúng tôi, ngay cả ông cụ Hạ – người xưa nay cao ngạo – cũng phải cười làm lành với ba mẹ tôi.
Chưa kịp về nhà, ông cụ Hạ đã mời tôi và ba mẹ vào phòng nghỉ trong tiệc cưới, trịnh trọng xin lỗi.
Hơn nữa còn bày tỏ rất tán thưởng khí độ biết giữ đại cục của tôi, quyết định nhân danh tôi đầu tư một tỷ vào tập đoàn Tần thị.
Tôi và ba liếc mắt nhìn nhau, nén lại sự kích động trong lòng.
Khoản đầu tư này không chỉ giúp Tần thị vượt qua nguy cơ trước mắt, mà còn đứng tên tôi, nghĩa là lợi nhuận sau này cũng thuộc về tôi.
Ông cụ Hạ đúng là thành ý mười phần.
Nghĩ tới ánh mắt thương hại, thậm chí hả hê của những người trước đó, trong lòng tôi thầm cười lạnh:
Một lũ ngốc, đàn ông sao so được với việc kiếm tiền?
Một người đàn ông đổi lấy một nữ tỷ phú, cuộc giao dịch này, nhìn thế nào cũng lời to!
3
Theo như thỏa thuận ban đầu, sau khi kết hôn tôi sẽ sống tại nhà họ Hạ, cùng ông cụ Hạ.
Bởi vì chú rể bỏ đi giữa chừng trong lễ cưới, đêm động phòng tất nhiên cũng không còn lý do để diễn ra.
Tôi vừa ngáp vừa bảo người giúp việc tháo hết các chữ hỷ, bóng bay cùng mọi thứ trang trí liên quan đến hôn lễ trong phòng ngủ, chỉ để lại duy nhất một chữ hỷ dán trên cửa, xem như lấy lệ.
Tẩy trang, tắm rửa xong, thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ấy, Hạ Tri Phong bất ngờ trở về. Cúi gằm mặt, dáng vẻ chán nản, rõ ràng là vừa bị ông cụ Hạ trách mắng một trận.
Anh ta bước lại, vẻ mặt áy náy, lên tiếng với tôi:
“Thật sự xin lỗi em vì hôm nay. Ông nội đã nói hết với anh rồi. Anh không nên để em một mình xử lý cục diện rối ren đó.
“Chỉ là vì Sam Sam sức khỏe vốn không tốt, hôm nay lại tái phát hen suyễn, cô ấy ở nhà một mình không biết xoay xở ra sao, cho nên anh mới…”
“Anh xin lỗi em.”
Tôi nhướn mày, hơi bất ngờ nhìn anh ta.
Chuyện về cô Sam Sam kia tôi đã sớm nghe nói, cô ta và Hạ Tri Phong là đôi tình nhân thanh mai trúc mã, chỉ vì xuất thân bình thường nên không được nhà họ Hạ chấp thuận.
Nếu không có tôi chen ngang, hai người họ hẳn vẫn đang mặn nồng như xưa.
Tôi vốn tưởng Hạ Tri Phong sẽ oán hận tôi, bỏ đi giữa lễ cưới đã là màn thể hiện thái độ rõ ràng, không ngờ anh ta lại chịu hạ giọng xin lỗi tôi.
Tôi xoay người, tiếp tục ngồi trước gương chải đầu, thuận miệng hỏi:
“Vậy bây giờ cô Giang thế nào rồi? Bệnh có nghiêm trọng không?”
Anh ta đáp khẽ, như mang theo chút chột dạ:
“Không sao, chỉ là một phen hoảng loạn. Sam Sam bị dọa sợ, cô ấy cũng đã xin lỗi anh rồi, nói là không nên phá hoại hôn lễ của chúng ta.”
Hừ, chiêu trò cũ rích. Hạ Tri Phong chịu tin cũng chỉ vì bản thân anh ta muốn tin mà thôi.
Sự việc đã đến nước này, tôi nghĩ nên nói rõ mọi chuyện với anh ta thì hơn.
Vì vậy tôi xoay người lại, nghiêm túc nói:
“Tôi biết người trong lòng anh là cô Giang. Nhưng anh cũng rõ, nếu không có tôi, anh vẫn sẽ không thể cưới cô ấy. Nhà anh sẽ không chấp thuận.”
Hàng lông mày của Hạ Tri Phong khẽ nhíu lại, tựa hồ bị chạm đến nỗi lòng.
Tôi tiếp tục:
“Chúng ta đều vì gia tộc, đây là sứ mệnh của cả hai, chắc anh cũng hiểu điều đó.
“Nói thẳng, tôi không yêu anh, nên sau này cũng sẽ không can thiệp vào việc riêng của anh.
“Nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, ra ngoài phải giữ thể diện làm vợ chồng, đó cũng là thể diện của hai nhà Hạ – Tần.
“Tôi không muốn thấy chuyện bỏ đi giữa lễ cưới xảy ra thêm một lần nào nữa. Anh có thể hứa với tôi không?”
Hạ Tri Phong nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tựa như vừa áy náy, vừa nhẹ nhõm. Mãi một lúc sau anh ta mới cất tiếng:
“Được, tôi hứa với em.”
4
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta vẫn chưa đến mức là loại “chiến sĩ tình yêu” mù quáng, đối phó với người biết điều vẫn dễ hơn nhiều.
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu, anh ta gãi mũi, ngượng ngập hỏi:
“Vậy… tối nay anh ngủ ở đâu?”
Tôi: “…”
Vừa rồi chính tôi nói phải giữ thể diện vợ chồng, thì điều cần duy trì nhất trong đêm nay chính là thể diện của đêm tân hôn.
Tuy phòng này là phòng suite, nhưng nếu Hạ Tri Phong ngủ ở gian ngoài, sáng mai cũng sẽ bị người giúp việc phát hiện khi dọn phòng.
Cuộc liên hôn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Tần vốn đã khiến bao ánh mắt dõi theo. Nếu để lộ chuyện vừa cưới đã ngủ riêng, nhất định sẽ khiến người ta nghĩ rằng liên minh này đã rạn nứt.
Vậy thì cuộc hôn nhân này chẳng khác gì trò cười.
Tôi liếc nhìn chiếc giường rộng hai mét phía sau, bộ chăn ga cưới màu đỏ rực đã bị tôi bảo người giúp việc dọn đi từ trước.
Thay vào đó là bộ chăn ga tôi quen dùng, tôi vốn có thói quen khó ngủ ở chỗ lạ. Biết sẽ phải gả đến nhà họ Hạ, tôi đã đặt riêng vài bộ mang theo.
Sau màn bỏ cưới của Hạ Tri Phong hôm nay, nói không giận là giả. Về đến phòng tôi liền đổi hết đồ đạc theo ý mình, ai thích gì mặc kệ, tôi cứ thoải mái trước đã.
Hạ Tri Phong – cao hơn một mét tám – đứng bên mép giường, tay cầm góc chăn viền ren màu hồng phấn, vẻ mặt chịu đựng mà nhìn sang.
Tôi quay đầu đi, giả vờ không thấy. Đừng làm như chưa từng nằm trên ga trải giường màu hồng, ở chỗ Sam Sam chắc màu công chúa còn ngủ nhiều rồi ấy chứ.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, vai khẽ run lên quay lưng về phía anh ta.
Được thôi, nhìn đúng là chẳng hài hòa gì mấy.
Sau khi rửa mặt xong, cả hai không ai nói gì, tự hiểu ngầm mà chui vào chăn, đắp kín mít, tắt đèn, nằm xuống.
Lưng quay về phía nhau, không ai nói câu nào, khoảng cách giữa hai người như thể một vực sâu chẳng thể vượt qua.
Đêm tân hôn, lại mang cảm giác chán chường và bất lực như cặp vợ chồng lâu năm.
Trong khoảng tĩnh lặng, điện thoại của Hạ Tri Phong bỗng sáng lên. Anh ta lập tức cầm lấy, trong bóng tối, màn hình tin nhắn trông vô cùng nổi bật.
【A Phong, tim em đau lắm, cảm giác như không thở nổi… anh có thể đến xem em được không?】
Là Sam Sam.