Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Ta ôm bọc hành lý nhỏ, đứng trước cánh cổng son đỏ khép chặt của phủ Tướng quân.
Siết chặt tờ hưu thư trong tay, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, rồi lập tức vào cung, tìm vị hoàng huynh tốt của ta để tỏ bày uất ức.
Vừa đi, vừa khóc.
Xe ngựa vào cung chưa bao lâu, tin tức trưởng công chúa bị phu quân hưu đã lan khắp Thượng Kinh.
Không rõ đêm đó người khác qua như thế nào, chứ ta, dưới ánh mắt lườm nguýt của hoàng huynh vẫn ôm hoàng tẩu ngủ ngon lành một giấc.
Sáng hôm sau, ta ăn liền ba cái bánh bao, bốn cái bánh hấp, còn uống thêm một bát canh bổ bồ câu.
Lý do khiến khẩu vị ta trở nên ngon miệng đến thế, đơn giản là: ta không hề yêu Cố Tử Cầm.
…
Trước khi hoàng huynh đăng cơ, ta đã là đại công chúa được sủng ái nhất Thượng Kinh.
Lão hoàng đế, cũng chính là phụ hoàng ta, hậu cung ba ngàn giai lệ, mỹ nữ vô số.
Sau khi sinh đủ mười tám hoàng tử thì mới có ta.
Vật hiếm thì quý, thân phận của ta còn cao hơn nhiều hoàng tử tầm thường.
Chớ nói trong hoàng cung, cả Phụng quốc này, chỉ có thứ ta không nghĩ ra, chứ không có thứ ta không có được.
Tính tình ta kiêu căng ngang ngược, roi trong tay múa như gió. Trên đánh gian thần can gián chuyện ta làm không hợp lý, dưới đánh bọn nô tài nịnh bợ khinh nhờn mẫu thân và hoàng huynh của ta.
Phụ hoàng chưa từng trách mắng, ông thường dùng đôi mắt đục ngầu mà nhìn thẳng ta, như đang xuyên qua ta để nhìn một người khác.
Ông nói: “A Nghi, con vui không?”
Ta vui, sao lại không vui chứ.
Ta chính là Hoa Nghi trưởng công chúa của Phụng quốc, một người trên vạn người, vinh quang vô hạn. Có gì khiến ta phải buồn phiền chứ?
……
Ta dẫn theo nha hoàn cũ trong cung là Trúc Tức dạo quanh Ngự Hoa Viên, cảnh trí nơi đây vẫn như thời ta chưa xuất giá.
Người trong cung ai nấy đều thạo việc giữ đầu, ngay cả hoa cỏ cũng được chăm bón theo quy củ nghiêm ngặt.
Từ phía đối diện đi tới một nam tử anh tuấn cao lớn, nhìn kỹ, chính là phu quân cũ không biết xấu hổ của ta.
Gương mặt kiên nghị ấy bị gió lạnh biên ải thổi đến mức giống như đóa cúc già nở giữa đất trời hoang vu.
Cố Tử Cầm ôm một nữ tử đang rưng rưng lệ trong lòng, váy áo xanh non, bụng hơi nhô lên, gương mặt thanh tú như trăng rằm.
Đôi mắt long lanh như sao, đang âm thầm nhỏ lệ.
Không thể trách Cố Tử Cầm hưu ta. Nếu trong lòng ta cũng có một mỹ nhân như thế, e là ta đã hưu hắn về nhà từ lâu rồi.
Nữ tử kia nhìn thấy ta, cả người run lên, lập tức chui cả mặt vào ngực Cố Tử Cầm.
Cũng may người Cố Tử Cầm không có mùi khó ngửi gì, bằng không, ôm chặt như thế, e là đứa bé trong bụng sẽ bị mùi đó hun cho không còn.
Cố Tử Cầm ôm nữ tử ấy, khó khăn hành lễ với ta, khẽ gọi một tiếng: “Công chúa.”
Trúc Tức mặt không cảm xúc đáp lại:
“Cố tướng quân, ngài và công chúa đã hòa ly, xưng hô và lễ tiết này… có phải nhầm rồi không?”
Chưa để Cố Tử Cầm mở miệng, Trúc Tức lại tiếp lời:
“Thêm nữa, vị ngoại thất trong lòng ngài đây thân thể sao mà cao quý đến thế, gặp công chúa mà còn không chịu quỳ?”
Nữ tử kia khóc càng dữ, tiếng nức nở vang vọng đến cả chỗ ta đứng, cách tám trượng vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Ta thấy rõ thân mình Cố Tử Cầm khẽ cứng lại, dường như muốn nói điều gì.
Ta vội vàng lấy khăn tay hoàng tẩu vừa thêu tặng che mặt, miệng nghẹn ngào:
“Chưa từng chịu nhục thế này!”
Rồi dẫn theo đám người sau lưng rời đi.
Rẽ qua khúc quanh, ta hạ khăn xuống, nhẹ nhàng lau khóe môi, ngắm hai bóng người đang khuất dần sau bụi hoa, khẽ cong môi cười thỏa mãn.
Mưu tính bao năm, cuối cùng… cá đã cắn câu rồi.
2
Từ nhỏ, ta đã được yêu chiều hết mực.
Ăn uống, chi tiêu, mọi thứ đều chiếu theo quy cách của thái tử tiền triều.
Trong hậu cung, nhìn qua thì tưởng không ai được sủng ái bằng ta, nhưng thực ra, lão hoàng đế chỉ ban cho ta châu báu, chứ chưa từng thay ta trừ khử ác long.
Đám cung nữ, thái giám không nhìn thấy cảnh ta sống trong nước sôi lửa bỏng, nên thường lén bàn tán khi không có ai, rằng lão hoàng đế có phải muốn trái luật tổ tông, lập ta làm thái tử hay không.
Trung cung không có hoàng hậu, ai nấy đều là phi, đều là thiếp, sinh ra toàn thứ tử.
Lẽ ra có thể tranh đấu công bằng, nhưng đột nhiên lại xuất hiện ta – một biến số.
Đám phi tần vốn nước sông không phạm nước giếng ấy, phút chốc liền có chung một mục tiêu.
Mẫu thân yếu đuối cùng hoàng huynh luôn kiên cường của ta liền trở thành bia ngắm cho kẻ khác thăm dò lòng vua.
Mắt thấy vết bầm trên người hoàng huynh ngày càng nhiều, phong hàn của mẫu thân ngày càng nặng, ta thử cầm lấy cây roi mà lão hoàng đế đã ban cho ta trong tiệc đầy tháng năm xưa.
Người đầu tiên bị quất là Quế ma ma – kẻ ép mẫu thân uống thứ thuốc đắng quái quỷ nào đó.
Mụ ta vội vã bò lê bò càng trở về hồi báo với chủ nhân nhà mình.
Ta chờ lão hoàng đế – người đã lâu không đặt chân tới hậu cung – ngay trong tẩm cung của mẫu thân.
Lão đến cùng đại thái giám phía sau, miệng đọc một tràng các phần thưởng, nói là để an ủi ta.
Ta vốn không sợ, người sợ có khi là vị mỹ nhân nào đó trong cung sâu thẳm kia.
Lão hoàng đế hớn hở bước lên trước, đặt vào tay ta một chiếc roi lộng lẫy, miệng cười nói:
“A Nghi, thử cái này xem.”
Ta nhìn thấy nắm tay siết chặt của hoàng huynh, thấy ánh mắt tro tàn của mẫu thân.
Tay phải siết lại, roi vung lên thành một vòng cung sắc bén, xé rách một mảnh góc áo vàng sáng trên người lão hoàng đế.
Người trong phòng đều quỳ xuống, không dám nhìn thêm.
Chỉ có lão hoàng đế là vỗ tay khen ngợi.
Ta nghe tiếng tim mình đập, chậm rãi mà không hề dao động.
Ta là Hoa Nghi – công chúa kiêu căng ngông cuồng.
……
Hoàng huynh giữ ta ở lại cung một thời gian, dù phủ Trưởng công chúa đã được ban từ năm đầu tiên huynh ấy đăng cơ.
Nhưng ta gần như chưa từng ở đó.
Bình thường ta chỉ ở trong phủ Tướng quân vốn vắng người, mỗi năm gặp Cố Tử Cầm – người trấn thủ biên cương hai lần.
Từ xưa đến nay, chỉ có một người là vừa làm phò mã vừa nắm binh quyền – chính là hắn, Cố Tử Cầm.
Lý do chẳng có gì khác, bởi vì cha hắn – Cố Thành Uy nắm trong tay binh phù điều động sáu mươi vạn đại quân.
Còn ta chẳng qua chỉ là một vị công chúa ngông cuồng, sau tiệc thưởng hoa, đến mặt mũi cũng chẳng cần, nhất quyết đòi gả cho hắn.
Ngày qua ngày vẫn cứ trôi đi như thế.
Ta ngồi bên ao sen, nghe Trúc Tức báo lại mọi động tĩnh trong phủ Tướng quân.
Nữ tử kia tên là Hoàng Ly Nhi, là con gái của một hộ dân chăn nuôi ở biên ải.
Cả nhà nàng ta bị Hung Nô phương Bắc sát hại, chỉ còn lại một mình nàng sống sót.
Người phát hiện ra nàng chính là Cố Tử Cầm – người được giao nhiệm vụ đánh lui Hung Nô.
Sau đó, hai người sống lâu ngày nảy sinh tình cảm, rồi thành thân tại biên cương.
Ta nhìn đôi bàn tay mình được nuông chiều từ bé, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Gió cát phương Bắc quanh năm không dứt, dân chăn nuôi mà cũng dưỡng ra được minh châu thế này sao?
Lừa đám dân đen thì còn được.
Trúc Tức lại tiếp lời:
“Công chúa, nô tỳ còn nghe nói, Hoàng Ly Nhi kia rất được lòng người ở kinh thành.
Đám tiểu thư, phu nhân đều hết mực yêu thích nàng ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vuông vức, hôm nay trời đẹp thật.
Mong rằng ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời.
“Hôm trước phu nhân Thái phó chẳng mời bản cung đi xem kịch sao? Vậy bản cung sẽ đi xem một vở thật hay.”
3
Phu nhân Thái phó là một bậc trưởng bối thông tuệ, rất được người đời kính trọng.
Khi còn nhỏ, bà từng là hồng nhan tri kỷ của mẫu thân ta, bởi vậy luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho ta.
Lần này, bà không chỉ mời các phu nhân, tiểu thư của các thế gia, mà còn mời cả Hoàng Ly Nhi – người gần đây đang được bàn tán sôi nổi khắp thượng kinh đến cùng với ta.
Ta biết, bà đang suy nghĩ cho ta. Gần đây những lời đồn về ta trong thành ngày một khó nghe.
Trở thành đề tài cho thiên hạ nhàn rỗi trà dư tửu hậu, ta cũng chẳng lấy gì làm lạ. Dù sao, từ nhỏ ta đã không giống người thường.
Hoàng Ly Nhi cũng vô cùng bình tĩnh.
Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, búi tóc theo kiểu phụ nhân, càng tăng thêm vẻ dịu dàng lay động lòng người.
Cứ như thể không hề đặt chuyện ta và Cố Tử Cầm từng thành thân vào mắt, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng, hành lễ với ta, từng động tác đều không sai nửa điểm.
Chuyện này… càng lúc càng thú vị.
Ta phất tay ra hiệu nàng ta đứng lên, thấy nàng nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng, từ từ đứng dậy.
Ta cười nhàn nhạt, khẽ hỏi:
“Bản cung tuy chưa từng mang thai, nhưng chuyện nữ nhân hoài thai cũng hiểu đôi chút.
Thấy điệu bộ ngươi như vậy… chẳng hay đứa bé trong bụng đã được ba tháng rồi?”
Giọng của Hoàng Ly Nhi nhẹ nhàng, không kiêu ngạo cũng chẳng khúm núm:
“Vâng, đúng vậy.”
Ta làm như vô tình liếc qua các nữ khách xung quanh.
Đã có không ít người ngừng trò chuyện, giả vờ nhấp trà, thực ra đều đang dỏng tai về phía này.
Ta lạnh giọng cười khẽ:
“Tốt, tiểu tướng quân quả thực đã ban cho bản cung một món quà lớn.
Ngươi thân là nữ nhi nhà lành, lại chẳng biết liêm sỉ, chưa danh chưa phận đã có thể làm ra chuyện lén lút cùng nam nhân như vậy sao?”
Nước mắt lưng tròng, vài sợi tóc rủ xuống hai bên má, quả thực là dáng vẻ đáng thương động lòng người.
“Ta và tướng quân tình sâu nghĩa nặng, tướng quân cứu ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Chớ nói lấy thân báo đáp, ngay cả mạng này, ta cũng sẵn lòng trao cho người!”
Đã có vài gương mặt xung quanh thoáng hiện vẻ xúc động.
Ta từ tốn gật đầu:
“Vậy thì, là Cố Tử Cầm biết rõ trong nhà đã có thê tử, lại vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi dưỡng ngoại thất bên ngoài? Thậm chí còn mang thai, rồi bỏ cả chính thê?”
Hai mắt Hoàng Ly Nhi trợn tròn, như thể không ngờ ta sẽ chuyển mũi dùi sang Cố Tử Cầm, lông mày nhíu lại hoảng hốt:
“Không! Không phải vậy!”
Ta đã biết nàng ta từ lâu đã lấy thân phận phu nhân tướng quân mà tự xưng, xuất hiện trong vòng giao du của các phu nhân thế gia đại thần.
Thân phận thấp kém, xuất thân lận đận nhưng lại dám dâng hiến bản thân, câu chuyện yêu nhau nơi biên cương với vị tướng quân ấy khiến không biết bao nhiêu tiểu thư chưa xuất giá rơi nước mắt, khiến vô số phu nhân cảm thán.
Hoàng Ly Nhi có thể tô vẽ bản thân thành một thiếu nữ biết ơn báo ân, thiện lương nhu thuận trong mắt mọi người.
Nhưng còn Cố Tử Cầm thì sao?
Hành vi của hắn có xứng với câu “chính khí lẫm liệt, anh hùng cứu mỹ nhân” không?
Ta khẽ lắc chiếc quạt tròn, chậm rãi nói:
“Khi bản cung xuất giá, đã từng nói rõ, nguyện ý tuân theo tất cả quy củ của phủ Tướng quân.
Năm năm qua, bản cung thu liễm tính khí, thường trú trong phủ, mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật, chỉ mong Cố Tử Cầm bình an vô sự.
Tự thấy mình chưa từng có lỗi với tiểu tướng quân nửa phần.
Còn ngươi, giờ lại mở miệng nói hai người yêu nhau.
Vậy thì nói theo tình, theo lý, Cố Tử Cầm hắn lấy gì để đối xử với bản cung như thế?”
Hoàng Ly Nhi trước khi đến đây đã đoán ta sẽ công kích, làm khó nàng ta, nên đã chuẩn bị chu đáo.
Nhưng mục tiêu của ta từ đầu vốn không phải nàng, mà là Cố Tử Cầm.
Phu nhân Thái phó – người vẫn im lặng từ nãy đến giờ khẽ dùng cán quạt gõ vào tay vịn ghế, cười khẩy một tiếng, nói:
“Thế đạo thật sự thay đổi rồi. Sủng thiếp diệt thê vốn là trọng tội trong triều ta, vậy mà tiểu tướng quân lại nuôi ngoại thất, còn có thể nói năng đường hoàng như vậy. Thật khiến người ta kinh hãi.”
Ta đứng dậy, ánh mắt lướt qua thân hình Hoàng Ly Nhi đang nghẹn họng không nói nên lời, mỉm cười nói:
“May mắn thay, phu nhân không có con gái, khỏi phải lo chuyện như thế này. Việc tiểu tướng quân làm quả thật quá quang minh chính đại, nếu thiên hạ nam tử đều noi theo, vậy thì đời này nữ nhi chúng ta… e là đều bị hủy hoại cả rồi.”
Nói xong, ta hành lễ cáo từ với phu nhân Thái phó, nhẹ nhàng rời khỏi gánh hát ấy, không ngoái đầu nhìn sắc mặt muôn vẻ của đám người phía sau.
Một câu chuyện tình yêu bi thương dẫu có thể khiến người ta cảm động, nhưng nếu bước vào hiện thực, nếu người chịu tổn thương là chính mình, là người thân bên cạnh mình, thì thiên hạ sẽ đối xử với kẻ khởi xướng thế nào?
Hoàng Ly Nhi và Cố Tử Cầm mưu tính rất nhiều, nhưng lại quên mất một điều —
Đó là, ta vốn dĩ chưa từng yêu Cố Tử Cầm.
Cho nên ta không bận tâm đến sự khiêu khích hay thủ đoạn vụn vặt của Hoàng Ly Nhi, càng không vì ghen tuông mà thất lễ, nhắm vào nàng ta, hạ nhục nàng ta.
Thứ ta muốn làm, cần phải làm — chỉ có một.
Đó là hủy diệt Cố Tử Cầm.
Lật đổ phủ Tướng quân.