Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

2.

Công việc hiện tại của Trần Thiến là do tôi nhờ người quen giới thiệu, làm trợ lý nhân sự ở một công ty tư nhân. Tôi chọn vị trí này cho cô ấy là vì nó nhàn, ít áp lực.

Thế nhưng dạo này cô ấy liên tục báo tăng ca, tối nào cũng mười giờ mới về tới nhà. Ban đầu tôi không nghi ngờ gì, tưởng thật sự là công việc bận.

Nhưng bây giờ…

Không ổn rồi.

Tuyệt đối con mẹ nó là có vấn đề.

Tôi cố đè nén cơn giận, nhắn lại:

“Em tan làm lúc mấy giờ? Anh qua đón.”

“Ai nha, không cần đâu anh yêu. Cuối năm rồi tụi em bận muốn ch .t, em còn chưa biết bao giờ xong nữa kìa~”

Tôi lập tức thay đồ, lái xe thẳng đến công ty của Trần Thiến.

Đèn công ty vẫn sáng, đứng ngoài đã nghe lùm xùm tiếng người bên trong.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự đang tăng ca?

Tôi không vội xông vào mà rút điện thoại ra gọi cho cô ấy.

“Anh không yên tâm để em về một mình, anh đang đứng dưới công ty đợi nè.”

“Ơ? Em đã bảo anh đừng đến rồi mà?”

“Không sao đâu, cục cưng. Anh đến rồi, đang dưới lầu nè.”

Bên kia điện thoại, giọng Trần Thiến bỗng nhiên khựng lại, nghe rõ ràng là có chút luống cuống.

“Hả?! Gì cơ?! Anh… anh thật sự tới rồi á?! Anh tới làm gì vậy?!”

Tôi tới làm gì à?

Tới bắt gian chứ làm gì nữa.

Tôi cúp máy, trốn vào cầu thang bộ.

Chưa đầy 5 phút sau, Trần Thiến đi ra, theo sau là một gã đàn ông mặc vest bảnh bao.

Hai người vừa ra tới thang máy liền ôm nhau tình tứ!

3.

Cặp đôi “hạnh phúc” ấy quyến luyến chia tay, hôn nhau bịn rịn như phim truyền hình.

Tên đàn ông vừa hôn, vừa thò tay lung tung sờ mó trên người Trần Thiến.

Tôi nghi ngờ là một chuyện.

Tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Cả người tôi như bốc hỏa, máu dồn lên não. Tôi chỉ muốn lao ra tát ch .t cặp đôi cẩu nam tiện nữ này.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tên kia cười khẩy:

“Bạn trai em quan tâm em thật đấy.”

Trần Thiến cười khẩy đáp lại:

“Đừng nhắc tới anh ta nữa. Dính như cao dán, phiền chet đi được!”

Lời của cô ta như một gáo nước đá dội thẳng vào đầu tôi, khiến tôi cố kìm lại không xông ra luôn.

Tên đàn ông kia lại bắt đầu giở trò:

“Hay là để anh ta chờ dưới lầu, mình tiếp tục nhé?”

“Anh điên à? Lỡ ảnh lên thì sao?”

“Thì sao? Lần trước anh ta gọi tới, tụi mình vẫn chơi một lần mà?”

“Trời ơi, anh thật là… hư quá đi~”

Mẹ nó chứ.

Thì ra tôi là một phần trong trò chơi tình ái của hai người bọn họ?

Cơn giận trong tôi càng bốc lên như núi lửa chuẩn bị phun trào…

Và đúng lúc ấy, gã đàn ông quay mặt lại.

Thì ra là hắn!

4

Trước đây Trần Thiến từng đăng ảnh team building của công ty lên vòng bạn bè, nên tôi có chút ấn tượng.

Tên đàn ông đó là phó tổng công ty, tên là Cao Triển Bằng.

Trông thì cũng bảnh bao ra dáng, nhưng rõ ràng biết cấp dưới có bạn trai mà vẫn dám làm ra chuyện đê tiện như vậy, đúng chuẩn một tên cặn bã.

Hơn nữa, nghe cách hắn nói chuyện, rõ ràng rất khoái cảm giác lừa gạt tôi, coi tôi như một thằng ngu.

Tự dưng tôi lại không muốn vạch trần hai đứa đó ngay lúc này nữa.

Lột mặt nạ ra, cùng lắm thì cãi nhau hoặc đánh nhau một trận, rồi tôi chia tay với Trần Thiến, như vậy thì quá rẻ cho bọn họ rồi.

Trước khi Trần Thiến bước vào thang máy, tôi lén chụp lại tấm ảnh hai người nắm tay nhau.

Tôi đi bộ cầu thang xuống, Trần Thiến đã đứng đợi cạnh xe rồi.

Tôi giả vờ như không biết gì: “Anh tưởng em còn lâu mới xong, nên tiện đi vệ sinh ở tầng một.”

Có lẽ bị tôi phá hỏng chuyện nên không vui, Trần Thiến hơi liếc mắt khó chịu, hờn dỗi: “Kết thúc sớm đó~ Mau mở cửa đi, em sắp lạnh chết rồi nè!”

Suốt dọc đường cô ta cứ giả vờ mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa hay, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều. Bằng không, tôi sợ chỉ cần mở miệng, tôi sẽ không nhịn được mà chất vấn cô ta vì sao lại đối xử với tôi như thế.

Tối hôm đó, lúc cô ta ngủ, tôi lén xem điện thoại của cô ta.

Càng xem càng tức.

Hóa ra Trần Thiến đã qua lại với Cao Triển Bằng được vài tháng rồi.

Cô ta vào công ty này hồi tháng Sáu, đến tháng Tám thì bắt đầu mập mờ với Cao Triển Bằng.

Gần đây hai đứa cuối cùng cũng phá vỡ rào cản cuối cùng, lấy lý do tăng ca để công khai vụng trộm trong công ty.

Mà ngay lúc bọn họ đang ân ái như điên như dại, tôi lại như một thằng ngu ở nhà nấu cơm giặt đồ cho Trần Thiến, lo cô ta làm việc quá mệt, sợ cô ta trên đường về không an toàn, còn mơ tưởng tới tương lai kết hôn cùng cô ta.

Cô ta nói về tôi trong WeChat với Cao Triển Bằng thế này:

“Em xinh như vậy, anh ta mê em không phải chuyện đương nhiên à?”

“Anh ta dễ kiểm soát lắm, chưa bao giờ nghi ngờ em, lại còn chịu chi vì em.”

“Kết hôn hay không còn chưa chắc đâu, ba mẹ em thì cứ muốn em tìm người giàu hơn cơ.”

Cô ta còn nói:

“Vợ già nhà anh có gì hay, vừa già vừa nhạt nhẽo.”

“Anh ly dị đi, anh ly dị thì em chia tay.”

5

Tôi không dám tin những lời này là từ người nằm cạnh mình thốt ra.

Nhưng cả ngàn dòng tin nhắn cứ như từng roi từng roi quất thẳng vào mặt tôi.

Trần Thiến nói đúng.

Trước hôm nay, tôi chưa từng nghi ngờ cô ta, chưa từng truy hỏi hành trình, chưa từng xem điện thoại, nên cô ta mới yên tâm đến mức không thèm xóa tin nhắn đi.

Tôi nhìn người đang ngủ say bên cạnh, đột nhiên thấy cô ta thật dơ bẩn, bẩn đến mức khiến tôi buồn nôn.

Sáng hôm sau, lúc Trần Thiến đang trang điểm thì điện thoại reo.

Cô ta bắt máy rất tự nhiên, nghiêm túc nói: “Alo, Cao tổng, có chuyện gì vậy ạ?”

“Ừ ừ vâng, hôm nay em sẽ cố gắng đến sớm, xác nhận lại với anh.”

Tôi hỏi: “Có việc ở công ty à?”

“Đúng rồi, sếp giục em đi nhanh đấy. Hết cách rồi, cuối năm việc nhiều lắm, hôm nay chắc lại phải tăng ca.”

Tôi nhìn đôi môi tô đỏ chót và cái váy ôm sát vòng ba của cô ta, giả vờ quan tâm: “Hay là để anh nhờ người tìm cho em công việc khác nhé, anh không nỡ để em vất vả thế này.”

“Không cần!” Trần Thiến đột ngột hét lên.

Rồi nhận ra phản ứng của mình hơi quá, cô ta cười gượng nói: “Ý em là, em thấy cũng không có gì đâu. Em còn trẻ, cố gắng một chút cũng nên mà. Hơn nữa, công việc này là anh đã nợ ân tình người ta, em cũng phải nghĩ cho anh chứ?”

Lúc ra cửa cô ta còn định hôn tôi một cái.

Chỉ cần nghĩ tới cái miệng đó tối qua còn hôn hít với thằng khốn kia, ruột gan tôi đảo lộn hết cả lên, vội giả vờ tìm đồ để tránh.

Trần Thiến và Cao Triển Bằng đã bàn bạc kỹ lắm rồi.

Gọi điện mà tôi có mặt thì xưng “Cao tổng”.

Tôi không có mặt thì gọi nào là darling, baby, chồng yêu, thậm chí còn gọi hắn là ba trên WeChat. Chỉ tưởng tượng thôi cũng biết hai đứa đó trụy lạc đến mức nào.

Cao Triển Bằng rõ ràng cố tình chọn buổi sáng để gọi điện, chắc cảm giác tán tỉnh trước mặt tôi làm cho bọn họ thấy kích thích cực độ.

Mẹ nó chứ, đã thích chơi như vậy, thì ông đây chơi tới cùng với bọn bay.

6

Tôi đi điều tra lý lịch của Cao Triển Bằng.

Hóa ra thằng khốn này không những có vợ, mà còn có tận hai đứa con rồi.

Vợ hắn sau khi sinh thì nghỉ việc ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con.

Bố mẹ hắn đều là giảng viên đại học đã nghỉ hưu, sống cùng khu với gia đình hắn để tiện trông cháu.

Tôi bỏ tiền thuê người theo dõi một thời gian, lại phát hiện thêm một bí mật nữa.

Cao Triển Bằng vẫn dây dưa không dứt với người yêu cũ – mà còn là người yêu cũ đã có chồng!

Mỗi lần gặp nhau là phóng thẳng vào khách sạn.

Quả thật là… tôi chỉ biết thốt lên: hay lắm, giỏi lắm.

Cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ hoa bên ngoài bay phấp phới.

Trong mắt người ngoài, Cao Triển Bằng có thể là kiểu đàn ông gia đình viên mãn, sự nghiệp thành công – một “người chiến thắng” trong cuộc sống.

Kết quả thì sao?

Bên ngoài bóng loáng như bã phân trâu. Thật sự là thứ chó má.

Nhưng càng nhiều phốt, thì càng có lợi cho tôi.

Tôi thu thập đầy đủ mọi bằng chứng, còn tốn thêm chút công sức để tìm ra cách liên lạc với vợ con, người yêu cũ và cả chồng của người yêu cũ nữa.

Chỉ có thể nói: thời đại dữ liệu lớn, không có gì là bí mật.

Tối hôm đó, Trần Thiến lại nhắn tôi nói phải tăng ca.

Tôi mặt không cảm xúc nhắn lại: “Ừ, nhớ ăn cơm nha, kẻo đói quá thì anh xót.”

“Ừ ừ, chồng cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm đó nha~”

Tối, tôi lái xe đến công ty cô ta, dùng số điện thoại mới đã chuẩn bị sẵn từ trước, gửi một tin nhắn cho vợ Cao Triển Bằng.

“Chồng chị dạo này có hay lấy lý do tăng ca không? Tốt nhất là chị nên chú ý một chút, đừng ngây thơ mà bị úp sọt. Có người đang ăn lại cỏ cũ mà hớn hở lắm đó.”

Bên kia gần như lập tức gọi lại.

Tôi không nghe máy.

Cô ta đành phải nhắn tin: “Anh là ai? Nói thế là sao?”

“Tên đó có một cô người yêu cũ quen lâu năm, đúng không?”

Tôi nói đến đó là dừng. Dù cô ta có nhắn thế nào, tôi cũng không trả lời nữa.

Với một người phụ nữ dành hết tâm trí cho gia đình như cô ta, chỉ cần khơi lên một tia nghi ngờ là đủ rồi.

Tôi ung dung ngồi trong xe chờ. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Cao Triển Bằng đã chạy xuống.

Sắc mặt hắn căng thẳng, vừa chạy về phía bãi đậu xe vừa cầm điện thoại giải thích gì đó rất gấp gáp.

7

Tôi buồn cười thật sự.

Bộ dạng chạy trốn như chó cụp đuôi của tên khốn đó nhìn sao mà hả hê.

Trần Thiến trông như táo bón lâu ngày, cũng theo sau ra ngoài. Thấy cô ta xuất hiện, tôi đạp ga rời đi luôn.

Vợ Cao Triển Bằng tuy chỉ là bà nội trợ, nhưng không phải dạng vừa.

Bố mẹ cô ta kinh doanh ở địa phương, còn có hai anh trai ruột, từ nhỏ đã được cưng chiều như công chúa, nghe nói tính tình thì rất chanh chua dữ dằn.

Cao Triển Bằng vốn đã dây dưa không dứt với người yêu cũ, giờ bị tôi bóc trần thế này, nếu vợ hắn thật sự điều tra thì chẳng biết sẽ ra sao. Thế nên dạo gần đây hắn ta thu mình lại rõ rệt.

Không chỉ về nhà đúng giờ mỗi ngày, mà còn dứt hẳn trò thả thính Trần Thiến lúc nửa đêm trên WeChat.

Việc này khiến Trần Thiến tức điên.

Giống như bao tiểu tam khác đang mơ mộng lên ngôi chính thất, cô ta cực kỳ coi thường vợ chính.