Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
“Trời ơi tổ bà nó, cái tên mặt trắng trạng nguyên kia bày trận lớn thật!”
“Đám nữ nhân kia hét ầm ầm, khiến đầu ta muốn vỡ tung. Còn ồn hơn cả tiếng trống trận của địch nữa cơ đấy.”
“Ta nói thật, tướng quân nhà ta đẹp trai hơn cái tên trạng nguyên đó gấp trăm lần, thế mà không có tiểu cô nương nào ném khăn tay hay hoa gì cho cả!”
“Lão Trương ta không phục thay cho ngài đấy!”
Gã đại hán cưỡi ngựa bên cạnh gầm lên một tràng khiến đám đông ngoái nhìn liên tục.
Ta theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, lập tức bị tiểu tướng quân giáp bạc đứng cạnh hắn hút trọn tầm mắt.
Tướng quân còn rất trẻ, thoạt nhìn chưa đến 20.
Lông mày như kiếm, mắt như sao, ngũ quan cương nghị, làn da màu lúa chín.
Toàn thân tựa như thanh kiếm sắc bén sắp rút khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mãi đến khi ấy, ta mới sực nhớ, hôm nay chính là ngày quân Trấn Bắc khải hoàn hồi triều.
Quân Trấn Bắc nhiều năm trấn thủ biên cương, là tấm khiên kiên cố nhất giữa Đại Lương và đám Man tộc.
Hai tháng trước, nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng. Cháu trai của Cố lão tướng quân — Cố Bắc Thần, bắn một tiễn giết chết thủ lĩnh Bắc Man, đuổi bọn chúng chạy sâu vào thảo nguyên, đổi lại 20 năm thái bình cho biên ải.
Chỉ tiếc triều đình trọng văn khinh võ, chẳng hề coi trọng những chiến công của đám tướng sĩ vất vả này.
Ngay cả khi khải hoàn, cũng chỉ cho bọn họ tiến vào từ Tây môn.
Kết quả, vừa hay đụng trúng đám tân khoa trạng nguyên đang cưỡi ngựa dạo phố.
“Tiểu thư tiểu thư! Là Bùi công tử kìa! A a a nhìn kìa!”
Tiểu nha hoàn Liên Kiều phấn khích đến nỗi kéo tay ta lắc lấy lắc để, suýt chút nữa đẩy ta ngã vào dòng quân Trấn Bắc đang tiến bước chậm rãi.
“Đừng lắc nữa, ta thấy rồi.”
Ta giữ vững cây trâm vàng đang rung lắc dữ dội trên đầu, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng còn kích động hơn cả Liên Kiều.
Tân khoa trạng nguyên — Bùi Cảnh Xuyên, chính là vị hôn phu chưa cưới của ta!
Hai nhà đang bàn việc hôn sự, chỉ chờ hắn đỗ đầu, liền sẽ định thân, song hỷ lâm môn!
2.
“Trạng nguyên lang, năm nay ta 17, gia tài bạc vạn, nếu ngươi tặng đóa hoa trên đầu cho ta, ta nguyện mang theo trăm mẫu ruộng tốt gả cho ngươi!”
“Xì, trăm mẫu ruộng thì có gì! Trạng nguyên lang, tặng cho ta đi, ta tặng mười cửa hàng ở phố Long An cho ngươi!”
Liên Kiều tức đến méo miệng.
“Đám không biết xấu hổ này! Lại dám tranh người với tiểu thư nhà ta!”
“Ai chẳng biết trạng nguyên lang là người của tiểu thư nhà ta chứ!”
Phong tục Đại Lương, ngày trạng nguyên dạo phố, các tiểu thư khuê các chưa thành thân có thể “bắt rể” nơi phố chợ.
Nếu được đồng ý, trạng nguyên sẽ tháo đóa hoa trên đầu tặng lại.
Người được nhận hoa, cả đời đều thuận buồm xuôi gió.
Liên Kiều xắn tay áo, hai tay chụm thành loa bên miệng, giọng vang như sấm:
“Bùi công tử! Tiểu thư nhà chúng ta ở đây này!”
Một tiếng gầm như hổ rống, khiến cả con phố yên ắng hẳn.
Gã đại hán đầy râu trong quân Trấn Bắc há miệng, mắt trợn tròn như chuông đồng:
“Trời đất quỷ thần ơi, con nha đầu này giọng còn to hơn cả kèn hiệu quân. Không đến quân doanh ta làm lính gác, đúng là uổng phí trời ban!”
Ta xoa xoa lỗ tai sắp điếc, trong lòng dâng lên một trận đắc ý.
Liên Kiều quả nhiên không hổ là nhất đẳng nha hoàn hàng mà ta dốc tâm chọn lựa, thật sự đáng tin.
Nghe tiếng gọi, Bùi Cảnh Xuyên thoáng ngây người, sau đó quay đầu nhìn về phía ta.
Ánh mắt hắn lập tức sáng bừng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Thiếu niên tuấn tú cưỡi trên lưng bạch mã, áo trạng nguyên đỏ rực càng khiến khuôn mặt tuấn tú như ngọc càng thêm rạng rỡ, tựa như quanh người hắn phủ một tầng ánh sáng.
Theo sau nụ cười ấy, tiếng hít thở dồn dập vang lên khắp xung quanh.
Các cô nương, phụ nhân lại càng hò hét dữ dội, như muốn lật tung cả kinh thành.
Bùi Cảnh Xuyên ghìm cương, xoay ngựa hướng về phía ta, chậm rãi tiến lại gần.
Liên Kiều dương dương tự đắc khoe với những người xung quanh:
“Trạng nguyên lang chính là vị cô gia tương lai của chúng ta!”
“Ha ha ha ha! Ghen tị đi, ghen tị cũng vô ích!”
“Ai bảo tiểu thư chúng ta có mắt nhìn người!”
“Nhìn nữa cũng vô dụng, người là của tiểu thư nhà ta rồi!”
“A a a a trạng nguyên lang tháo đóa hoa trên đầu kìa! Hắn tới rồi chàng tới rồi, hắn…”
Giọng nói đột ngột khựng lại.
Liên Kiều như bị quỷ vô hình bóp chặt cổ họng, miệng há lớn, nụ cười rạng rỡ đông cứng trên gương mặt.
Ánh mắt nàng từ phấn khích chuyển sang kinh hãi, dường như vừa nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp tột cùng…
3.
Quả nhiên đã xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Bùi Cảnh Xuyên cúi người, trong mắt đong đầy ý cười, đưa tay tháo đóa trâm hoa trên đầu xuống, trao cho một tiểu cô nương ven đường.
Tiểu cô nương sững người, đưa tay che miệng, trong đôi mắt thu thuỷ mùa thu lấp lánh ánh lệ ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Đúng lúc này, một cơn gió xuân khẽ thổi qua, cuốn theo những cánh đào rơi rụng trên cành.
Trạng nguyên tuấn tú, tiểu nương tử thanh tú.
Áo đỏ, ngựa trắng, váy xanh, hoa hồng phấn.
Vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ: Trạng nguyên tặng hoa.
Tốt lắm, tốt lắm, thật là một đôi gian! phu! dâm! phụ!
Liên Kiều dụi dụi mắt, giọng phẫn nộ gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt lên:
“Tiểu thư, có phải nô tỳ hoa mắt rồi không?”
“Bùi công tử… là đang đưa trâm hoa cho nhị tiểu thư sao?”
Khi ấy xuân ý tràn trề, ánh nắng rọi lên người ấm áp vô cùng, mà ta lại cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.
Bùi Cảnh Xuyên, hắn biết mình đang làm gì không?
Người đàm hôn sự với hắn là ta.
Hắn lại đưa trâm hoa cho vị muội tử tương lai, là ý gì đây?
“Thanh Tuyết muội muội, chúc muội cả đời bình an vui vẻ, mạnh khoẻ thuận hoà.”
Tống Thanh Tuyết ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Cảnh Xuyên.
Nàng đưa tay ra, nhưng rồi lại như chợt nhớ điều gì mà vội vàng rụt lại.
Đôi mắt đáng thương ấy, vừa mang ba phần khát vọng, bốn phần ngưỡng mộ, lại có đến năm phần e ngại.
“Bùi… Bùi công tử, chàng không cần phải làm thế vì ta đâu.”
“Nếu để tỷ tỷ biết, tỷ ấy sẽ trách ta mất.”
Bùi Cảnh Xuyên nhíu mày, xoay người xuống ngựa, cứng rắn nhét trâm hoa vào tay Tống Thanh Tuyết.
“Ta còn ở đây, nàng ấy không dám.”
Ta không dám?
Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không dám?
Nhà ngoại ta là hoàng thương, mẫu thân ta là nữ nhi duy nhất.
Từ khi mẫu thân gả vào phủ cha ta, ngoại tổ phụ đã đem quá nửa gia sản làm của hồi môn.
Mẫu thân mãi 7 năm sau mới sinh được ta, từ nhỏ nâng như trứng hứng như hoa, cũng nuôi thành cái tính ngang ngược, kiêu ngạo nơi ta.
Mấy đường huynh họ hàng, sau lưng còn đặt cho ta cái biệt danh, gọi ta là “hổ cô nương.”
4.
Ta chợt nhớ, lần đầu tiên Bùi Cảnh Xuyên nghe thấy biệt danh ấy, cũng sửng sốt vô cùng.
Rồi lại bật cười nói với đại đường ca của ta:
“Chẳng có hổ gì cả, theo ta thấy, Tống Gia Nguyệt cùng lắm chỉ là một con mèo con.”
Phải rồi, Tống Gia Nguyệt vốn ngang ngược, kiêu căng trước mặt người ngoài, nhưng khi đối diện với Bùi Cảnh Xuyên, lại ngoan ngoãn chẳng khác gì một con mèo nhỏ.
Hắn không thích ta hay mắng người, ta liền thu lại tính khí, học cách dịu dàng.
Hắn không thích ta chạy ra hiệu buôn, nói ta đầy mùi tiền, ta liền mỗi ngày dành 2 canh giờ đọc sách viết chữ.
Thế mà, Bùi Cảnh Xuyên vẫn thường không hài lòng.
Hắn chê ta nói năng lớn tiếng, không đủ đoan trang.
Chê y phục ta mặc quá lộng lẫy, chẳng thanh nhã.
Những lời hắn hay nói với ta nhất chính là:
“Gia Nguyệt, muội nên học tập nhị muội nhiều hơn.”
“Thanh Tuyết quả thật xứng với cái tên, thanh tú thoát tục, thông minh như tuyết.”
“Không hổ danh là tài nữ trứ danh kinh thành, giá như muội hiểu chuyện được bằng ba phần nàng ấy thì tốt biết mấy.”
Ngoại tổ phụ thường nói, chọn hàng thì phải biết so hàng.
Ta vốn cũng chẳng mấy để tâm, cho rằng Bùi Cảnh Xuyên chỉ muốn mài bớt tính khí của ta mà thôi.
Nhưng hiện giờ xem ra, hắn có vẻ như đã mài… quá tay rồi.
Xem ra là ta đã quen chiều hắn quá mức.
“Cái đồ súc sinh này.”
Ta lập tức kéo chặt Liên Kiều đang chuẩn bị xông lên, ánh mắt lạnh lẽo như sương lạnh:
“Đừng gây chuyện giữa phố, quá khó coi.”
Hai tỷ muội tranh nhau một nam nhân, truyền ra ngoài, mặt mũi phủ Trấn Quốc Bá như chúng ta biết giấu vào đâu?
Cứ như thể, nữ nhi trong phủ ta không ai lấy được chồng vậy.
“Ngươi đi, kéo đóa kim liên song sinh mà ta chuẩn bị qua đây.”
5.
Mọi người đang mải mê xem trạng nguyên lang tặng hoa, trên con phố ồn ào bỗng chốc lặng đi một thoáng.
Ta hắng giọng, cao giọng hô về phía đám quân Trấn Bắc đang đứng xem náo nhiệt ở bên kia:
“Cố tiểu tướng quân!”
“Chúc mừng Cố tiểu tướng quân khải hoàn trở về, đóa kim liên song sinh này, ta tặng ngươi làm lễ mừng.”
Tất cả ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía ta.
Bên cạnh Cố Bắc Thần, một gã phó tướng thân hình vạm vỡ nhìn ta như muốn chảy lửa trong mắt.
“Xoạt~”
Liên Kiều giật mạnh lớp vải đỏ phủ trên xe.
Trên tấm ván xe, một đóa kim liên song sinh cao tới sáu thước, dưới ánh dương chiếu rọi, phát ra hào quang chói loà.
Đó là một đóa kim liên hoàn toàn được chế tác từ vàng ròng.
Phần đế hoa là một chiếc chậu vàng khổng lồ, trên chậu còn được khắc hoa văn ổ khoá đồng tâm.
Tiếng hít khí vang rền khắp phố.
Vị Phó quan họ Trương kia há miệng trợn mắt, nước miếng suýt chút nữa nhỏ tong tỏng:
“Trời đất quỷ thần ơi!”
“Đóa kim liên này… sợ là nặng đến trăm cân rồi chứ chẳng chơi?”
Liên Kiều kiêu ngạo ngẩng cao cằm, giơ ngón tay trắng nõn chỉ lên chiếc chậu vàng:
“Chậu vàng này nặng hơn chín mươi cân.”
“Cả đóa kim liên tổng cộng nặng hai trăm hai mươi hai cân.”
Mọi người xung quanh lập tức bắt đầu tính toán trong đầu.
Trong đám đông, kẻ đầu óc lanh lợi đã tính ra con số, lập tức hét lên như xé phổi:
“Là ba vạn chín ngàn sáu trăm lượng bạc trắng!!!”
Trạng nguyên lang có đẹp trai đến mấy, cũng đâu thể đẹp bằng… vàng?
Rất nhiều người chen chúc xô đẩy về phía bọn ta, những ánh nhìn rực cháy như muốn thiêu rụi luôn cả đóa kim liên.
6.
Cố Bắc Thần ngồi thẳng dậy, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm về phía ta.
“Cô nương có biết, một binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng ta, một năm trời lăn lộn sa trường cũng chỉ nhận được mười lăm lượng bạc?”
Nhiều năm chinh chiến, triều đình không còn nhiều ngân lượng.
Mỗi lần Bộ Binh xin tiền từ Bộ Hộ, Bộ Hộ đều kiếm đủ lý do để bớt xén.
Cố lão tướng quân đành dùng tiền riêng của mình để bù đắp.
Bù mãi, bù mãi, cuối cùng đến mức túi trống không còn lấy một đồng.
Nghe đâu vệ binh trong phủ tướng quân, không ít người phải ra ngoài làm việc lặt vặt, thậm chí có người còn đi bốc hàng ở bến tàu.
“Cô nương, Tống cô nương~”
Thư đồng Thanh Nghiên của Bùi Cảnh Xuyên chật vật chen qua đám đông, mặt mày cười nịnh:
“Cô nương đừng đùa như vậy chứ.”
“Đây là kim liên song sinh, phần đế lại là ổ khoá đồng tâm, sao có thể tùy tiện tặng cho nam nhân khác được?”
“Qua ngày mai, Bùi phủ chúng ta sẽ sai bà mối tới Tống phủ cầu hôn.”