Chương 1
Cập nhật: 3 tháng trước
01.
Tôi là một cô gái chính hiệu “con gái cưng của mẹ”, chuyện bé xíu cũng phải kể với mẹ.
Hôm nay tôi ăn được một chiếc bánh trứng siêu ngon, liền chụp ảnh selfie với nó, gửi ngay cho mẹ.
“Chiếc bánh này ngon lắm mẹ ơi!”
Mẹ tôi gần như trả lời ngay lập tức: “Tống Thời Nghệ?”
Tôi lập tức tủi thân:
“Mới hai ngày con chưa nhắn tin thôi mà mẹ đã lạnh nhạt thế này rồi sao? Còn gọi cả tên đầy đủ của con nữa!”
“Phải gọi là bé cưng!”
“Không đúng, phải gọi là bé cưng yêu dấu!”
Mẹ im lặng ba phút rồi đáp:
“Con chắc chắn muốn vậy?”
“Chúng ta thân thiết như thế mà mẹ còn hỏi sao?”
Mẹ lại im lặng ba phút, sau đó gửi tin nhắn:
“Bé cưng… yêu dấu.”
Tôi gửi ngay một sticker mèo con vặn vẹo mông: “Đúng rồi, phải thế chứ!”
Lúc đó, bạn cùng phòng của tôi gọi xuống:
“Tống Thời Nghệ, mau xuống đây xem cái váy mới của tôi có đẹp không!”
Tôi kéo rèm giường, nhìn thấy Lý Huyên đang đứng trước gương, thử một chiếc váy hai dây màu hồng.
“Dạo này chắc tớ béo lên rồi! Bình thường mặc size M vừa đẹp mà!”
“Tống Thời Nghệ, cậu gầy lắm, thử xem có vừa không? Nếu vừa thì tớ không đổi nữa.”
Tôi lăn một vòng rồi nhảy xuống giường:
“Được thôi, nữ vương bệ hạ!”
“Nhưng nếu tớ mặc vừa, cậu tặng tớ luôn nha?”
Lý Huyên lườm tôi: “Nằm mơ đi! Muốn thì trả tiền!”
Tôi mặc thử chiếc váy, quả nhiên rất vừa vặn.
Màu sắc hợp, size cũng hợp, như thể thiết kế riêng cho tôi vậy.
Tôi nháy mắt với Lý Huyên: “Khai thật đi, có phải cậu thầm thích tớ không?”
Cô ấy phớt lờ, chỉ giơ hai ngón tay ra: “Hai trăm tệ.”
Tôi mở WeChat kiểm tra số dư, còn tám trăm, mà tháng này mới đi được một nửa.
Thế là tôi chụp ngay một bức ảnh mặc váy, gửi cho mẹ.
Nguyên tắc của “con gái cưng của mẹ” là: Gặp chuyện khó nghĩ, cứ hỏi mẹ!
Tôi gửi tin nhắn thoại: “Mẹ ơi, váy mới của con có đẹp không?”
Mẹ trả lời ngay:
“Đẹp lắm, rất hợp với con.”
Tôi tiếp tục làm nũng:
“Nhưng mà tiền tiêu vặt của con sắp hết rồi… mẹ cho con ứng trước hai trăm được không?”
Mẹ tôi vậy mà chuyển thẳng hai ngàn tệ cho tôi.
Tôi kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên.
“Mẹ gửi luôn cả tiền sinh hoạt tháng sau cho con à?”
“Không, tháng sau vẫn có khoản riêng, số này để con mua váy.”
Tôi hét lên như một con gà bị cắt tiết ngay trong phòng ký túc xá.
Aaaaaa!
“Mẹ ơi, con yêu mẹ như chuột yêu gạo!”
Tôi hôn lên màn hình điện thoại một cái, sau đó giơ số dư tài khoản ra khoe với bạn cùng phòng.
“Thấy chưa? Bây giờ chị đây có tiền rồi, gói lại luôn đi!”
Lý Huyên làm động tác hành lễ như thái giám, “Tuân lệnh, nô tài gói ngay đây ạ.”
Trước khi ngủ, tôi nhắn cho mẹ một tin chúc ngủ ngon.
Mẹ tôi cũng nhắn lại: “Ngủ ngon.”
Tôi gửi ngay một sticker có cô gái nhỏ đang hét lên “Sai rồi!”.
“Phải là: Bé cưng yêu dấu ngủ ngon.”
“Được rồi, bé cưng yêu dấu ngủ ngon.”
Lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại rung lên một cái.
“Sau này ngày nào mẹ cũng phải gọi con là bé cưng yêu dấu à?”
Tôi buồn ngủ đến chết đi được, “Dĩ nhiên rồi.”
Mẹ ruột của con mà!
Tiếc là tôi quá mệt, chưa kịp nhắn nốt câu sau.
Sáng hôm sau có tiết lúc tám giờ, tôi và ba người bạn cùng phòng đều dậy muộn.
Tôi thậm chí còn xỏ nhầm giày, cứ thế lao ra ngoài.
Vừa chạy xuống tầng, tôi đâm sầm vào một người từ ký túc xá nam đối diện.
Tôi ngẩng đầu lênlà hot boy của khoa tôi, Sở Chấp.
Sở Chấp học giỏi, đẹp trai, gia thế tốt.
Nhưng hình như hắn cực kỳ ghét tôi.
Tôi và hắn cùng làm trong một câu lạc bộ, hai ngày trước vừa xin được WeChat của hắn.
Vậy mà câu đầu tiên hắn nhắn là: “Lại định bày trò gì nữa đấy?”, sau đó còn nói tôi thật kỳ quặc.
Bạn cùng phòng của tôi đều bảo: “Trông cậu ta đã lạnh lùng rồi, không ngờ nói chuyện cũng chẳng có chút tình cảm nào.”
Tôi vốn định nhân cơ hội này thổ lộ với hắn, nhưng vừa nghĩ đến giọng điệu khi nói chuyện của hắn, mấy lời kia lại bị tôi nuốt trở vào.
Không được để hắn xem thường mình!
Tôi thẳng tay xóa WeChat của hắn.
Nhưng hôm nay ánh mắt Sở Chấp nhìn tôi có vẻ hơi kỳ lạ.
Ánh mắt sâu thẳm, bên trong lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, hoàn toàn đối lập với ánh nắng buổi sớm ấm áp.
Bị hắn nhìn như vậy, tôi có hơi chột dạ.
Bạn cùng phòng của tôi ở phía trước hét lên: “Nhanh lên, Tống Thời Nghệ! Trễ học bây giờ!”
Ừm… chắc chắn là hắn đang cười nhạo tôi vì hôm nay xỏ nhầm giày rồi.
Sáng nay toàn là tiết học đại cương.
Chán quá không có gì làm, tôi lại bắt đầu nhắn tin trêu chọc mẹ.
“Mẹ có nhớ con không?”
Tôi nhấn gửi.
“Nhớ chứ.”
Tôi tiếp tục gửi một sticker chu môi: “Còn quên gì nữa không?”
“Nhớ bé cưng.”
Lạ thật, trước đây mẹ tôi không cần tôi nhắc nhở, ngày nào cũng “bé cưng, bé cưng yêu dấu”, gọi đến mức siêu thân mật.
Chẳng lẽ từ khi tôi lên đại học, mẹ không còn yêu tôi nữa rồi sao?
Không được, tôi phải giành lại tình cảm của mẹ yêu dấu!
Trước đây tôi từng nói với mẹ về chuyện đi suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng, nhưng vẫn chưa có thời gian đi.
Nhưng may quá, sắp nghỉ hè rồi!
“Mẹ ơi, chờ con nghỉ hè, chúng ta đi suối nước nóng nhé? Con chọn sẵn đồ bơi rồi nè~”
Tôi gửi cho mẹ bức ảnh bộ bikini xẻ cao màu hồng hở lưng: “Sao nào, gu chọn đồ của con cũng không tệ chứ?”
Mẹ tôi đột nhiên không trả lời.
Trước đây mẹ là người thích nhất mấy kiểu đồ bơi táo bạo này mà?
Ở hàng ghế phía trước, Sở Chấp đột nhiên cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
Hắn dường như còn cắn môi, hoàn toàn khác với hình tượng tảng băng di động thường ngày.
Ủa, anh trai à, có cần thiết không?
Tôi chẳng qua chỉ mang nhầm giày thôi mà, anh có cần nhìn chằm chằm tôi từ sáng đến giờ không?
Hay là do tôi xóa hắn trên WeChat, nên hắn ghi hận trong lòng?
Đang rối rắm thì mẹ tôi nhắn lại.
“Được thôi.”
“Vậy quyết định vậy nhé!”
Lúc tan học, bạn cùng bàn của Sở Chấp đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Tai cậu sao đỏ thế này? Không lẽ bị sốt rồi?”
Buổi trưa tôi cùng bạn cùng phòng xuống căng-tin ăn cơm, chụp ảnh hộp cơm gà sốt nấm rồi gửi cho mẹ.
“Ngon xỉu~”
“Giá mà ăn xong có thêm một ly trà sữa Yi Dian Dian nữa thì tuyệt cú mèo!”
Mẹ không trả lời.
Chắc giờ này đang ăn trưa với ba, chưa kịp xem tin nhắn.
Tôi và ba đứa bạn cùng phòng đang cắm đầu ăn, đột nhiên có một ly trà sữa rơi từ trên trời xuống, đặt ngay trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng cái túi trà sữa.
Sở Chấp mặc hoodie đen, đeo tai nghe thể thao, cúi đầu nhìn tôi, tai hắn vẫn còn đỏ.
“Cho em.”
Hắn ném lại một câu ngắn ngủn rồi xoay người rời đi.
Tôi và ba đứa bạn cùng phòng đều hóa đá.
Lý Huyên phán đoán: “Chắc là thấy mình nói chuyện với cậu quá đáng, sau đó bị cậu xóa WeChat, nên giờ trong lòng thấy áy náy?”
Tôi xé túi trà sữa, cắm ống hút thật mạnh rồi hút một hơi dài.
Cho dù là bồi tội, nhưng vừa khéo lại mua đúng loại tôi muốn uống… cũng không có nghĩa tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn!
Tôi nhắn tin cho mẹ:
“Mẹ ơi, nếu có một người từng nói chuyện với con rất khó chịu, nhưng giờ lại xin lỗi con, con có nên tha thứ không?”
Tôi bổ sung thêm một câu:
“Nhưng mà hắn siêu đẹp trai, dáng người cũng cực kỳ đỉnh.”
Mẹ tôi lập tức rep:
“Tuyệt đối không! Còn nữa, hắn tên gì, để mẹ đi xử lý hắn!”
Á chà, hôm nay mẹ tôi sao nóng nảy quá vậy?
Tôi vội dỗ dành: “Không có gì to tát đâu, mẹ đừng giận mà~”
Mẹ tôi dạo này càng lúc càng kỳ lạ.
Trước đây tôi cũng hay gửi đủ thứ linh tinh, nhưng vì bận rộn nên mẹ chỉ trả lời có chọn lọc.
Nhưng dạo gần đây, dù tôi có gửi bất cứ thứ gì, thậm chí chỉ là một dấu chấm câu, mẹ cũng hỏi tôi đang làm gì.
05.
Nửa tháng sau, Lý Huyên nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai.
Mà người đó lại là anh em chí cốt của Sở Chấp.
Ba đứa còn lại chúng tôi lập tức kéo cô ấy lại tra hỏi hóng hớt.
Lý Huyên ngượng ngùng giải thích: “Thật ra bọn tớ quen nhau lâu rồi, nhưng trước đây không nói chuyện mấy. Hắn làm gì cũng đi cùng Sở Chấp. Nhưng theo lời bạn trai tớ nói, gần đây hình như Sở Chấp crush ai đó rồi.”
“Hả???”
Cả ba chúng tôi hét lên như mấy con sóc đất.
Lý Huyên tiếp tục: “Anh ấy bảo dạo này ngày nào Sở Chấp cũng nhắn tin với cô gái đó, còn lưu tên trong danh bạ là ‘Bé cưng yêu dấu’. Hắn không còn ai chơi cầu lông cùng nữa, thế là bọn tớ thành đôi bạn cầu lông. Chơi mãi rồi cũng thân, mà thân rồi thì các cậu hiểu đấy…”
Hai đứa bạn cùng phòng còn lại đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm: “Không sao đâu, Nghệ Nghệ của chúng ta xinh thế này, dù Sở Chấp không biết trân trọng thì vẫn còn vô số người khác!”
Mặc dù câu này nghe có vẻ là an ủi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có gì đó chua chát.
Thì ra Sở Chấp không phải kiểu lạnh lùng bẩm sinh, mà chỉ lạnh lùng với mỗi tôi.
Tôi lặng lẽ trèo lên giường, trùm kín chăn.
Chiều hôm sau, bộ phận của tôi và Sở Chấp có hoạt động chung.
Tôi không dám nhìn thẳng vào hắn một lần nào, suốt buổi chỉ cúi gằm mặt.
Nhưng ánh mắt của Sở Chấp thì cứ thi thoảng lại liếc về phía tôi.
Gì đây? Ánh mắt thương hại à?
Bạn thân của hắn, Đàm Thư Mặc, cứ bám lấy hắn luyên thuyên không ngừng.
“Úi dời dời, cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi!”
“Còn lưu tên người ta là Bé cưng yêu dấu nữa chứ!”
“Đến khi cưa đổ được rồi thì nhớ thông báo với anh em đấy nhé!”
…
Nói nhiều thế này, không hiểu sao Lý Huyên lại thích nổi hắn nhỉ?
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi nhắn tin cho mẹ.
“Con thất tình rồi, muốn khóc quá.”
Mẹ tôi trả lời: “Hả? Con ngoài mẹ ra còn có bé cưng nào khác à?”
Mẹ tôi có phải đang bước vào giai đoạn mãn kinh không nhỉ? Sao nói chuyện gì kỳ vậy?
“Cái bé cưng này không phải cái bé cưng kia! Mẹ không hiểu gì cả!”
Tôi tức tối nhắn một tin rồi không thèm trả lời nữa.