Chương 1
Cập nhật: 6 ngày trước
1.
“Tiểu Tiểu, hai ngày nữa chúng ta đi du lịch nhé, chẳng phải em vẫn luôn muốn đi biển hay sao? Chúng ta đến Tam Á thì sao?”
Tôi đang nấu ăn trong bếp thì Tô Diệp đi tới, dựa người vào khung cửa phòng bếp rồi nhìn tôi.
“Chúng ta sẽ ở trong homestay, buổi sáng đi chơi và ăn hải sản, buổi tối đi dạo trên bờ biển.”
Tôi xúc trứng xào cà chua ra đĩa rồi liếc nhìn anh.
“Anh có rảnh không?”
Có lẽ do giọng điệu của tôi hơi thờ ơ cho nên khiến anh sững sờ trong giây lát.
Đi chơi cùng nhau, đó không phải là điều mà tôi mong chờ từ lâu rồi sao?
Tôi thản nhiên đến mức trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, không nói ra được là đang vui hay đang buồn.
“Chúng ta đi chơi cùng nhau, em… không vui sao?”
“Không phải, anh cứ quyết định thời gian chúng ta đi là được, dù sao lúc nào em cũng rảnh, anh cũng biết rồi mà.”
“Vậy ngày kia đi! Ngày mai anh đến công ty sắp xếp công việc.”
Dường như anh rất vui vẻ, lại còn đi đi lại lại xung quanh tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
“Đi dọn cơm đi, còn muốn ăn cơm nữa hay không vậy?”
Nói không vui là giả, chúng tôi ở bên nhau được hai năm, anh càng ngày càng bận rộn, ngày trước cũng hứa hẹn ra ngoài chơi, nhưng luôn bị gián đoạn bởi công việc của anh.
Cuối cùng, chúng tôi không đi được đến đâu cả.
Dần dần tôi cũng đã quen với điều đó.
2.
Trước khi ở bên Tô Diệp.
Tôi là một người thích đi du lịch.
Sau khi ở bên anh.
Anh nói rằng không yên tâm khi để tôi đi ra ngoài một mình, anh còn nói sau này sẽ đi cùng tôi.
Tôi đồng ý.
Hai năm trôi qua, chúng tôi chưa có một lần được đi chơi cùng nhau.
Tôi của trước đây đã đến các thành phố khác nhau, trải nghiệm các phong cảnh khác nhau.
Một chiếc điện thoại di động.
Một chiếc máy ảnh.
Một cuốn sổ tay.
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy hoài niệm quãng thời gian khi đó.
Tôi rất yêu Tô Diệp, tôi cho rằng từ bỏ những chuyện này vì anh cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Sau bữa tối, tôi nằm trên ghế sofa lướt weibo, Tô Diệp rửa bát.
Nhìn anh đeo tạp dề và dọn dẹp đống bát đĩa trong bếp.
Cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi.
Tôi nghĩ, chẳng cần biết là đi đến đâu, nếu như không có Tô Diệp ở bên cạnh thì không còn ý nghĩa gì cả.
Tôi tình nguyện đợi anh.
Tô Diệp rửa bát xong, đưa đĩa hoa quả đã cắt sẵn cho tôi, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi nghiêng người về phía anh, dụi dụi đầu vào ngực anh.
Tôi có thể cảm nhận được trong tim và trong mắt của anh lúc này đều là tôi.
3.
Chúng tôi đều mong chờ chuyến đi lần này.
Nếu không có sự cố gì xảy ra…
Và rồi, cuối cùng sự cố đã đến.
Thật sự không bình thường, mỗi lần chúng tôi lên kế hoạch đi chơi đều bị trì hoãn bởi chuyện của công ty anh.
Tôi không còn nhớ rõ lần cuối cùng chúng tôi lên kế hoạch ra ngoài, là vấn đề đơn đặt hàng hay là vấn đề sản xuất, hoặc là vấn đề hợp đồng của công ty anh nữa.
Nói tóm lại, có rất nhiều thắc mắc.
Công ty có ba đối tác, và anh là người bận rộn nhất.
Anh luôn trả lời tôi là, công ty mới thành lập, anh phải tự mình làm hết mọi việc.
Hoặc là, anh muốn dẫn dắt công ty của bọn họ cùng nhau khởi nghiệp, trách nhiệm của anh rất lớn, và phải quan tâm công ty rất nhiều.
Hoặc có thể, anh muốn đạt được thành tựu lớn và khiến cho người bố đã bỏ rơi anh phải hối hận.
Tôi đau lòng cho anh.
Cũng bởi thế mà tôi thỏa hiệp.
Tôi có thể hiểu được sự háo hức muốn đạt được danh vọng của anh.
Nhưng tôi không biết bao nhiêu lần ở phía sau lưng anh, khi anh quay lưng lại về phía tôi mà chiến đấu, tôi đã tích tụ bao nhiêu nỗi thất vọng trong lòng.
Chúng tôi đã ở bên nhau được hai năm, những cuộc hẹn hò cũng càng ngày càng ít dần.
Tô Diệp cứ nói đợi khi nào công ty ổn định thì anh sẽ buông tay rút lui, giống như khi con trai trưởng thành, anh có thể buông tay để đứa con của mình tự trưởng thành.
Hai năm trôi qua.
Công việc kinh doanh của bọn họ càng ngày càng tốt, thì anh lại càng ngày càng bận rộn hơn.
4.
Ngày hôm sau, Tô Diệp thức dậy từ sớm đến công ty, tôi ngủ đến gần trưa mới dậy, toàn thân đau nhức.
Tên khốn này cũng không biết mệt mỏi là gì mà hưng phấn cả đêm.
Vậy mà vẫn có thể dậy sớm, vô cùng vui vẻ mà đi làm được.
Tôi là một nhà văn trên mạng, thu nhập cũng khá ổn.
Bình thường đều ở nhà viết truyện, hoặc ra ngoài đi mua sắm và uống trà với bạn bè.
Bạn tôi đều nói, sau khi ở bên Tô Diệp, tôi trở nên trầm tính hơn rất nhiều, tưởng chừng như tính tình của tôi đã thay đổi rất lớn!
Tôi có vui vẻ không?
Câu trả lời chắc chắn là có.
Chỉ cần ở bên cạnh Tô Diệp, chỉ cần là anh thì tôi vô cùng vui vẻ, tôi tình nguyện hy sinh vì anh!
Nhìn chiếc vali lớn vừa được sắp xếp, tôi chụp một tấm ảnh rồi gửi tin nhắn cho Tô Diệp.
“Nếu lần này anh còn dám cho em leo cây nữa, em sẽ giận thật đấy, quãng đời còn lại sẽ không quan tâm anh nữa!”
Phải mất khoảng 5 phút, anh mới trả lời tin nhắn của tôi.
“Yên tâm đi, cục cưng Tiểu Tiểu!”
Thậm chí còn gửi cho tôi cái biểu tượng cảm xúc ôm ôm!
Tôi nhìn tin nhắn mà cười như đứa ngốc!
Vốn dĩ tôi muốn đến công ty của anh, buổi trưa đi ăn cơm với anh, anh nói hôm nay rất bận.
Tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho anh và bảo anh nhớ ăn chúng.
Anh bất lực trả lời tôi: “Được! Được! Được! Đều nghe em hết!”
5.
Tôi đi đến trung tâm thương mại mua sắm, mua một ít đồ ăn vặt và mứt hoa quả.
Tôi đã hẹn với Tuệ Tuệ cùng nhau xem phim vào buổi chiều.
Lô Tuệ Tuệ là bạn cùng lớp đại học và là bạn cùng phòng của tôi, đồng thời cũng là bạn thân nhất của tôi.
Cô ấy là người chứng kiến tôi và Tô Diệp quen biết nhau, tìm hiểu rồi yêu nhau.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Tuệ Tuệ đều ở lại thành phố G.
Tô Diệp nói buổi tối sẽ đến đón tôi.
Tôi đợi hết phần kết thúc phim đã là 9 giờ tối.
Anh nói phải tăng ca, bảo tôi bắt taxi về nhà trước.
10 giờ, Lô Tuệ Tuệ đưa tôi về nhà.
11 giờ 30 phút, Tô Diệp vẫn chưa về nhà.
Sau khi nhìn điện thoại mấy lần, thấy không có tin nhắn gì của Tô Diệp, có phải anh vẫn đang tăng ca hay không?
Sau khi tắm xong, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong lòng cảm thấy bồn chồn và sốt ruột.
Tôi nhắn tin cho Tô Diệp hỏi anh khi nào thì về nhà.
Tô Diệp trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Tiểu Tiểu, sắp kết thúc rồi, em đi ngủ trước đi, một lát nữa anh về!”
“Vali của em đều sắp xếp xong hết rồi! Anh về nhanh đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Sau khi tin nhắn của tôi được gửi đi, phía bên anh vẫn hiện đối phương đang soạn tin nhắn…
Mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn của anh.
“Đợi anh về nhà rồi nói chuyện!”
Tôi gửi cho anh ba dấu chấm hỏi liên tiếp.
Anh vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường mà vẫn không thể ngủ được.
Mãi đến 1 giờ sáng Tô Diệp mới về, anh ta không bật đèn phòng ngủ, cứ thế tiến vào rồi chui vào trong chăn ôm lấy tôi.
“Tiểu Tiểu…”
“Tiểu Tiểu, anh biết là em vẫn chưa ngủ.”
“Ừm…” Vốn dĩ tôi không muốn trả lời anh ta.
“Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu…”
Anh ôm lấy tôi, gọi tên tôi nhiều lần!
“Nhanh cút sang một bên!”
Tôi quay đầu lại nhìn anh, ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc lá trên người anh.
“Anh đã uống rượu à? Không phải là tăng ca hay sao? Tăng ca để uống rượu à?”
Tôi lớn tiếng hỏi anh!
“Anh đang định về nhà thì nhận được cuộc gọi của một người bạn rủ đi uống một ly, anh cũng không uống nhiều, uống xong anh liền về nhà luôn.”
Giọng anh trầm thấp như bị bóp nghẹt lại.
“Tiểu Tiểu, … có thể trao đổi chuyện này với em được không…”
“Không được!”
“Tiểu Tiểu, vài ngày nữa thôi, anh phải phụ trách một hợp đồng.”
Anh nói với giọng trầm thấp rồi cúi đầu xuống muốn hôn tôi, nhưng tôi quay mặt tránh đi, môi anh rơi xuống dái tai tôi.
“Tô Diệp, anh nói thật đi.”
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
“Cốc Lăng cậu ấy…”
“Anh có thể đừng lấy người khác ra làm cái cớ nữa được không? Có phải ngay từ đầu anh đã không muốn đi rồi đúng không? Tối qua anh chỉ đang dỗ dành em mà thôi, anh nói cho em biết, có phải như vậy không?”
Tôi đột nhiên vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Tô Diệp, ngồi dậy, anh lăn ra khỏi giường mà không có bất kỳ sự kháng cự nào cả.
Sau khi hét lên, tôi nhìn anh từ trên cao xuống.
“Không phải.”
Tô Diệp không đứng dậy, anh ngồi xuống bên mép giường.
Anh ngước đầu lên nhìn tôi, ngọn đèn ấm áp từ trong phòng khách chiếu vào qua khe cửa, phản chiếu khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh, cũng hiện rõ cảm giác tội lỗi và cảm xúc lẫn lộn đang hiện trong mắt anh.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ngồi ở mép giường, đột nhiên không còn tâm trạng để hỏi nữa.
Tôi sợ rằng nếu tiếp tục hỏi nữa chúng tôi sẽ biến thành cãi vã, sau đó vượt ra khỏi sự kiểm soát.
Thở dài một hơi, tôi nằm xuống quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ.
7.
Không biết Tô Diệp đã ngồi ở đó bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếc anh lặng lẽ đi tắm.
Không lâu sau, chiếc giường trùng xuống, anh nằm xuống bên cạnh.
Khi anh nhích lại gần tôi, tôi lại dịch chuyển gần ra mép giường.
Tôi quấn chăn quanh người, ngăn cản không cho anh vươn tay ra ôm tôi vào lòng.
Qua một lúc.
Tôi cứ tưởng Tô Diệp đã ngủ, anh liền kéo chiếc chăn đang quấn quanh người tôi ra, bổ nhào về phía tôi, vùi đầu vào cổ tôi rồi cắn mút.
Tốc độ của anh nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Tôi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Tô Diệp đang đè lên người tôi qua ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ khe hở trên rèm cửa.
“Tiểu Tiểu, anh xin lỗi!”
Anh xin lỗi tôi.
Nghe thấy lời xin lỗi này, sự tức giận tích tụ trong lòng tôi cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi gắng sức đẩy anh ra, sau đó dùng một chân đá anh xuống giường.
Cả hai chúng tôi đứng hình.
Chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Tôi chợt cảm thấy rất buồn và tủi thân.
Những giọt nước mắt dường như tuôn ra như suối, càng ngày càng nhiều!
Tôi nhớ lại thời gian hai năm qua chúng tôi ở bên nhau, ngoại trừ những ngày ngắn ngủi ở trường và sau khi anh tốt nghiệp rồi thành lập công ty ra, chúng tôi dành rất ít thời gian cho nhau.
Chưa kể đến việc hẹn hò như những người yêu nhau, ngoài việc ngủ chung giường vào ban đêm, còn những quãng thời gian khác tôi và Tô Diệp càng ngày càng ít trò chuyện với nhau.
“Tiểu Tiểu!”
Nhìn thấy tôi khóc, anh rất lo lắng, từ trước đến nay tôi chưa từng khóc trước mặt anh.
Anh đứng dậy, kéo chăn lại và siết chặt tôi vào lòng, một tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, tay còn lại lau nước mắt cho tôi.
“Tiểu Tiểu, em đừng khóc.”
Anh cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt tôi, lau đi những giọt nước mắt còn đọng ở đó.
Tôi khóc nức nở, tuy tiếng không lớn nhưng đầy vẻ ấm ức, tủi thân.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tô Diệp như vậy, giọng điệu dỗ dành tôi có chút đau lòng.
Anh không biết dỗ dành tôi như thế nào, chỉ có thể lau nước mắt cho tôi rồi ôm hôn tôi.
Dần dần tôi quên cả khóc.
Quên cả suy nghĩ.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có thể ôm anh theo bản năng, tất cả mọi chuyện đều hiển nhiên.
Anh dịu dàng lạ thường, thì thầm và dỗ dành tôi suốt cả đêm.