Chương 1
Cập nhật: 4 tuần trước
1
Tỉnh lại, tôi vẫn không dám tin là mình đã quay về quá khứ.
Nằm trên giường, ký ức về cái chết của mình cứ tua lại trong đầu.
Trên sân thượng, gió rét căm căm, tôi đứng giữa ánh mắt chế giễu và khinh thường của vô số người, nhảy xuống không chút do dự.
Xương gãy nát từng khúc, máu lan khắp sàn.
Tiếng hét, tiếng gọi vang vọng giữa đám đông, tôi bật cười nhẹ.
Cười vì mình nhìn người không rõ.
Cũng cười, vì cuối cùng cơn ác mộng này đã kết thúc.
Để tôi xem, lúc đó cô ta – người đẩy tôi đến bước đường cùng – đang làm gì nhỉ?
À, đang nép vào lòng bạn trai nhà giàu, cách tôi chỉ vài mét.
“Lan Lan, cậu đừng nghĩ quẩn, có chuyện gì cứ nói với mình. Nếu… nếu thật sự không còn cách nào khác, mình… mình sẽ nhận thay cậu chuyện này… hu hu…”
Tên bạn trai nhà giàu thì cau có khó chịu:
“Đủ rồi Mạnh Lan! Cô đúng là loại rẻ tiền, không biết giữ mình mà còn đòi kéo Tiểu Sơ chịu tội thay à.”
Hắn ta chẳng hề nhận ra ánh mắt đắc ý, thách thức đang ẩn sau khuôn mặt tội nghiệp của cô ta.
“Anh yêu, đừng kích động Lan Lan nữa, tất cả là lỗi của em, do em không trông chừng Lan Lan cẩn thận, mới để cô ấy… làm ra chuyện như vậy…”
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt bình thản nhưng tuyệt vọng: “Trương Tĩnh Sơ, cô tưởng mình có thể sống yên ổn cả đời sao? Cô sẽ nhận quả báo thôi, ha ha ha ha…”
Nói xong, mặc kệ sắc mặt cô ta chợt tái nhợt, tôi nghiêng người, lao thẳng xuống dưới.
2
“Rầm——”
Ký ức bị cắt ngang.
Cửa phòng ký túc mở rồi đóng lại, tiếng bước chân lạo xạo vang lên.
Phòng là kiểu giường trên bàn dưới tiêu chuẩn, mỗi giường đều có rèm.
Bạn cùng phòng – Vương Thanh Thanh tưởng tôi còn đang ngủ, nhỏ giọng nói: “Ủa, Tĩnh Sơ, sao cậu mua nhiều đồ ăn vặt thế? Không phải nói đang giảm cân à?”
“À, tớ đi ngang siêu thị thấy đang giảm giá, nên tiện tay mua về tích trữ một ít. Nhìn thì nhiều vậy thôi, chứ túi to này chủ yếu là mua giúp Lan Lan đấy. Gần đây thấy cô ấy ăn khỏe hơn hẳn.”
“Vậy à, hai cậu thân thiệt đó.” Vương Thanh Thanh cười trêu.
Ngay sau đó, bước chân Trương Tĩnh Sơ chuyển hướng về phía giường tôi.
“Vụt——”
Rèm giường bị kéo ra.
Cô ta vừa quay đầu liền thấy tôi đang ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta không rời.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: “Lan Lan, cậu dậy rồi à? Tớ tưởng cậu còn ngủ, ngồi im vậy trông ghê quá.”
Tôi kiềm chế cơn giận và thù hận đang trào dâng trong lòng.
Chưa phải lúc.
Nếu không để Trương Tĩnh Sơ nếm lại tất cả những gì tôi đã chịu kiếp trước, sao có thể gọi là báo thù?
Tôi sẽ khiến cô ta từng bước, từng bước, rơi xuống địa ngục.
Nghĩ đến đây, tôi lại nằm xuống: “Vừa mới tỉnh thôi, ai biết cậu lại đột ngột kéo rèm, dọa cậu thì lỗi tại tôi rồi?”
“Được được được, lỗi tớ, tớ chỉ lo cho cậu thôi. Ngủ lâu vậy, đến bà bầu còn không ngủ được như cậu.”
Nghe đến đây, tôi đã chắc chắn cô ta biết chuyện mình mang thai rồi.
Vậy là từ bây giờ, cô ta đã bắt đầu giăng bẫy tôi sao?
Bảo sao kiếp trước tôi tìm bằng chứng Trương Tĩnh Sơ mang thai thế nào cũng không ra.
Ngược lại, vì cô ta trộm dùng CMND của tôi đi khám thai rồi tung tin ẩn danh lên mạng, nên chuyện tôi có thai mới bị khẳng định chắc nịch.
Hóa ra… từ sớm đã chọn tôi làm con dê thế mạng.
Thấy tôi nằm ườn ra, Trương Tĩnh Sơ đảo mắt rồi nói tiếp: “À đúng rồi, mấy món đồ ăn vặt cậu nhờ tớ mua tớ để sẵn trên bàn nhé. Hôm nay siêu thị giảm giá, túi này chỉ tốn chưa đến bốn trăm thôi.”
“Nhưng nhớ đừng ăn nhiều quá, kẻo làm hỏng em bé đấy, haha.”
Cô ta cười cợt nói, không đợi tôi trả lời đã đặt túi to đùng đầy đồ ăn vặt xuống ghế dưới giường tôi.
Túi này ít nhất to gấp đôi túi cô ta mua cho bản thân.
Đúng là câu nào cũng nhằm kéo tôi xuống hố.
Thấy cô ta còn định nói thêm, tôi chặn trước bằng giọng yếu ớt: “Cái gì mà em bé với chả không em bé, tôi chỉ sốt nằm liệt hai ngày thôi mà? Cậu nói vậy dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy.”
“Với lại, tôi nhớ chỉ nhờ cậu mua mấy hộp mì ly thôi, còn đống đồ ăn vặt này cậu đem về đi. Tôi sắp hết tiền tiêu vặt rồi, không trả nổi đâu.”
Bốn trăm cái gì chứ, cả túi đều là đồ đóng gói to, tính ra chưa đến trăm bạc.
Kiếp trước tôi không thích ăn vặt, nhận túi đồ cũng chỉ liếc qua loa rồi vội chuyển khoản bốn trăm cho cô ta, sau đó gặm bánh bao cầm hơi suốt mười ngày.
Còn cô ta thì mua toàn mấy món bổ dưỡng thật sự.
Chắc lúc đó trong lòng cười ngất vì có con ngốc chịu thiệt thay mình.
“Nhưng Lan Lan, tớ ăn không hết…”
“Tôi hơi mệt, ngủ chút đã.”
“Vậy thôi, lúc nào muốn ăn thì lấy từ tớ nhé.” Trương Tĩnh Sơ quay lưng, hơi nhíu mày, trông có chút tủi thân.
Tiếc là, Vương Thanh Thanh thấy không khí không ổn đã lủi vào nhà vệ sinh từ lâu, còn người bạn cùng phòng khác thì về quê rồi, chẳng ai buồn để ý cô ta.
3
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu học theo cách Trương Tĩnh Sơ từng giở trò.
“Ơ, Tĩnh Sơ cậu đang pha sữa bột à, thơm ghê đó nha~”
“Tĩnh Sơ lại ăn vặt nữa hả, coi chừng béo bụng đó nha.”
“Tĩnh Sơ, trưa nay lại ăn không no à? Cảm giác gần đây cậu ăn khỏe lắm á, eo cũng to hơn rồi kìa.”
“Tĩnh Sơ…”
Trương Tĩnh Sơ chột dạ thấy rõ, không dám trả lời thẳng, đành gượng cười cho qua chuyện.
Vì vậy chưa đầy nửa tháng, cả lớp ai cũng biết hoa khôi của họ dạo này ăn uống “khá sung”.
Nhìn kỹ thì đúng là có mũm mĩm lên chút thật.
Thật ra chuyện này vốn chẳng có gì nghiêm trọng, bạn học để ý cũng chỉ vì tò mò thôi.
Nếu không có ai cố tình dẫn dắt, ai mà nghi ngờ bạn học của mình đang mang thai chứ?
Nhất là một người “mỏng manh yếu đuối” như Trương Tĩnh Sơ.
Nhưng cô ta thì đâu có bình tĩnh được như vậy.
Cô ta cần gấp một người đứng ra gánh thay lời đồn này.
“Lan Lan xin lỗi, tớ không nên giấu cậu, tớ thật sự không biết phải làm sao nữa hu hu hu… Cậu giúp tớ được không… Tớ… tớ bị thằng đó ép buộc, tớ sợ lắm…”
Cô nàng nước mắt giàn giụa lao vào lòng tôi, trông sợ hãi bất lực như thỏ con.
Không thể phủ nhận, Trương Tĩnh Sơ rất biết cách điều khiển lòng người.
Biết tôi là trẻ mồ côi, nên từ lúc khai giảng đã cố ý quan tâm chăm sóc.
Biết tôi ngoài lạnh trong ấm, nên chỉ cần khóc lóc trước mặt là tôi sẽ mềm lòng.
Tôi cứ ngỡ mình có được một người bạn tâm giao, đâu ngờ đó lại là một con rắn độc vô ơn.
Tôi im lặng thật lâu, đến khi màn kịch khóc lóc của cô ta gần như không duy trì nổi nữa.
Tôi vỗ nhẹ vai cô ta, dịu dàng nói: “Đừng lo, tớ sẽ giúp cậu.”
Giúp cậu nổi tiếng khắp trường nhé.
4
Kiếp trước lúc biết cô ta mang thai, phản ứng đầu tiên của tôi là báo với cô giáo phụ trách.
Nhưng cô ta ngăn lại.
Lý do là sợ để lại ấn tượng xấu với cô giáo, ảnh hưởng đến việc xét học bổng cuối kỳ.
Còn chuyện không nói với bố mẹ, thì viện lý do bố mẹ già rồi, sợ dọa họ sợ chết.
Nói chung là có cả tá lý do để đánh lạc hướng tôi.
Lần này tôi không hỏi nhiều, dắt thẳng cô ta đến bệnh viện khám thai.
“Lan Lan…” Trương Tĩnh Sơ cúi đầu vò góc áo.
“Có thể… dùng tên cậu để đăng ký khám một lần được không, tớ sợ… Chỉ một lần thôi Lan Lan, tớ hứa đấy.”
Y hệt như kiếp trước, cô ta cũng dùng mấy lời này để thuyết phục tôi.
Nhưng lần này tôi từ chối, cô ta cũng không cố gắng ép.
Chỉ là sau này sẽ lén dùng tên tôi để đăng ký thêm vài lần nữa mà thôi.
Cầm kết quả khám thai trong tay, tôi đi cùng cô ta đến gặp bác sĩ.
“Cô Trương Tĩnh Sơ, hiện tại cô đã mang thai gần hai tháng rồi, phải chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ…”
Bác sĩ dặn dò cẩn thận, tôi ngồi đối diện bác sĩ, cầm sổ ghi chép lia lịa, còn Trương Tĩnh Sơ thì cúi đầu ngồi yên một bên, chẳng biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, bác sĩ cho phép rời đi.
Trương Tĩnh Sơ cầm chặt tờ giấy khám thai, chỉ đưa tôi nhìn lướt qua rồi lập tức nhét vào túi xách.
Cô ta rất cẩn thận.
Nhưng, từ khoảnh khắc cô ta tìm đến tôi, mọi chuyện đã được định sẵn.
Tôi khẽ mỉm cười.
Tháo chiếc camera siêu nhỏ giấu ở cổ áo, tôi bấm gọi số của cô giáo phụ trách.
“Cô Dương ạ, bây giờ cô có thời gian không? Em có chút chuyện muốn nói với cô…”
5
Tôi ngăn không cho cô giáo phụ trách tìm Trương Tĩnh Sơ nói chuyện.
Tôi cam đoan sẽ đưa cô ta ra ngoài ở, không gây rắc rối cho nhà trường.
Việc báo cho cô giáo cũng chỉ để lưu lại thêm một bằng chứng mà thôi.
Huống hồ, tôi không tin mấy lời nói suông của cô ta có thể xoay chuyển được điều gì.
Hơn nữa, Trương Tĩnh Sơ giỏi nhất là giả yếu, làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Cô giáo kiểu gì cũng nghiêng về phía cô ta vài phần, chỉ tổ phá hỏng kế hoạch của tôi.
Đối với sinh viên đại học, một cô giáo phụ trách thiếu trách nhiệm thì cùng lắm cũng chỉ giúp hoà giải mấy mâu thuẫn nhỏ.
Chuyện lớn, cô ta cũng chẳng quản được.
Tôi quen tay dẫn Trương Tĩnh Sơ đi thuê một căn hộ hai phòng, chính thức dọn ra khỏi ký túc xá.
Là một đứa mồ côi, tôi từ nhỏ đã học được cách sống sót.
Giặt giũ, nấu nướng, làm thêm kiếm tiền – tất cả đều là vốn liếng giúp tôi tồn tại trong xã hội.
Chỉ tiếc là, kiếp trước tôi đem hết số vốn đó để chăm sóc Trương Tĩnh Sơ.
Chỉ vì muốn cô ta dưỡng thai tốt, tôi cái gì cũng tự mình làm.
Mỗi ngày cày ba việc để có tiền trả tiền thuê nhà, trang trải sinh hoạt.
Việc nhà không sót món nào là tôi gánh.
Cơm nước cho Trương Tĩnh Sơ thì phải đầy đủ dinh dưỡng.
Còn phải nhắc cô ta vận động, xoa bóp cho cô ta nữa.
Thỉnh thoảng cô ta giả vờ “Tớ giúp cậu nhé”, vừa nói xong lại ôm bụng than đau.
Kết quả là, cô ta sống như một tiểu thư được hầu hạ tận răng, còn tôi thì chẳng khác gì người giúp việc.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng, cô ta sắc mặt hồng hào khỏe mạnh, còn tôi thì gầy rộc, xanh xao như ma.
Chả trách sau cùng ai cũng cho rằng tôi trầm cảm phát điên.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn thẳng vào gương.
Tốt quá, tôi vẫn còn sống, khỏe mạnh, vui vẻ.
Không như kiếp trước – phát điên, tàn tạ, chẳng khác nào ma quỷ.
Chỉ là… trong lòng tôi, đã có thêm một con ma mà thôi.