Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Tôi bị tai nạn giao thông.

Ngay trên đường đến gặp anh để xác minh chuyện anh ngoại tình, với xấp ảnh trong tay.

Bạn thân của tôi, Tần Nhã, sợ đến phát hoảng, ba ngày liền túc trực bên giường tôi không rời.

Cô ấy còn thề, sau khi tôi xuất viện sẽ tình nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn.

Ngày đầu tiên sau vụ tai nạn, Tần Nhã đứng ngay trước mặt tôi gọi điện mắng chửi Tạ Doãn một trận tơi bời.

Tôi nghĩ ít nhất anh ta cũng còn lương tâm.

Bị mắng như vậy, kiểu gì cũng phải chạy đến xem tôi sống chết thế nào chứ.

Kết quả là, tận đến ngày thứ ba, anh ta mới lò dò xuất hiện.

Trong suốt mấy ngày đó, không một cuộc gọi, không một tin nhắn.

“Xin lỗi, công ty đang có dự án ra mắt, anh không rời đi được.”

“Em thấy trong người sao rồi?”

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đã sống cùng mình ba năm, không nói một lời.

Anh ta không hề biết rằng, ba ngày qua, tôi đã biết rõ từng dấu chân của anh.

Trước khi anh ta đến bệnh viện, tôi vẫn còn một chút hy vọng mong manh.

Nhưng từng bức ảnh, từng đoạn video gửi tới trong những ngày qua… đã dập tắt tất cả.

Người đó nói với tôi:

“Tôi không đành lòng nhìn chị bị che mắt như vậy. Trong lòng anh ấy, chị chỉ là người thay thế tôi thôi.”

“Chuyện chị bị tai nạn, anh ấy cũng kể với tôi. Tôi chỉ buột miệng bảo anh ấy đừng đến bệnh viện, thế là anh ấy không đến thật.”

“Hôm nay anh ấy tới, cũng là vì tôi bảo.”

“Không được yêu thì mới là người thứ ba. Chị nên buông tay đi.”

“Anh ấy nói chị chỉ biết làm việc, chẳng yêu anh ấy. Chị giữ anh ấy làm gì?”

Nỗi đau trong tim dày đặc như kim châm, khiến tôi nhiều lúc cảm thấy không thể thở nổi.

Không phải tôi không tin người từng yêu tôi tha thiết lại có thể phản bội.

Tôi chỉ là không cam lòng tin vào điều đó.

Tôi chờ, chờ Tạ Doãn tự mình thú nhận với tôi.

Nhưng đợi mãi, chẳng thấy.

Cô ta làm người thứ ba mà kỹ năng kém cỏi thật.

Tạ Doãn bị tôi nhìn đến khó xử, bước lên sờ trán tôi:

“Nhìn anh như vậy làm gì? Không phải đụng đầu đến mức mất trí nhớ rồi đấy chứ?”

Anh ta đúng là biết tìm một cái cớ nghe cho tử tế.

Tôi thật sự cảm ơn lòng tốt của anh.

Tôi hơi ngửa đầu ra sau, mở WeChat trong điện thoại, tìm đến đoạn chat với cái tên “Chồng”.

Trước mắt tôi là cả một màn hình đầy tin nhắn màu xanh, chỉ chen đúng một chữ “Ừ” màu trắng ở giữa.

Tôi nhấn gửi:

“Xin hỏi… anh là chồng tôi thật à?”

Tạ Doãn bật cười, định nói gì đó, nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của tôi, không hề giống như đang đùa.

Anh ta có vẻ bất lực:

“Được rồi, Giang Lam Nguyệt, đừng đùa nữa. Anh còn phải quay lại công ty họp.”

“Thấy em không sao là được rồi. Chiều tan làm anh lại đến.”

Là chồng tôi, nhưng ba ngày không thấy mặt.

Hôm nay đến cũng chẳng buồn hỏi tôi vì sao gặp tai nạn.

Anh ta thậm chí còn không biết hôm nay tôi được xuất viện.

Cô bạn thân tuyệt vời của tôi – Tần Nhã – đã đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi rồi.

Tôi nắm lấy tay áo anh ta.

Đây từng là động tác mà “Giang Lam Nguyệt” hay làm mỗi khi giận dỗi anh.

Trên mặt Tạ Doãn hiện rõ một tia mất kiên nhẫn:

“Giang Lam Nguyệt, em có thể đừng làm loạn nữa được không? Em không sao cũng chẳng nói với anh một tiếng, để anh tốn công tới đây. Công ty anh thật sự rất cần…”

Anh ta thật sự không còn chút kiên nhẫn nào với tôi nữa rồi.

“Vậy… anh đúng thật là chồng tôi phải không?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Ánh mắt điềm nhiên, giống hệt khi tôi mới quen anh.

Tạ Doãn nhìn tôi, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc sâu xa.

Trong thoáng chốc, nét mặt anh ta có chút bối rối.

Nhưng rất nhanh, sự bối rối ấy bị niềm vui sướng lấp đầy.

02

Anh ta gọi bác sĩ đến.

Kết quả kiểm tra cho thấy não bị va đập, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.

Trí nhớ của tôi dừng lại ở ngày tốt nghiệp đại học, thời điểm đó tôi vẫn chưa quen biết Tạ Doãn.

Tần Nhã vừa về đến nơi đã nhìn thấy Tạ Doãn, sắc mặt liền sầm lại.

“Anh còn mặt mũi đến đây à!”

Tần Nhã rót cho tôi một cốc nước ấm, nhẹ giọng nói:

“Nguyệt Nguyệt, uống chút nước đi.”

Sau đó cô ấy quay đầu lại, tiếp tục lớn tiếng mắng:

“Đàn ông ngoại tình sao không chủ động đi chết cho rồi, đến mấy lạng thịt cũng không giữ nổi, sống chỉ tổ ô nhiễm không khí!”

Sắc mặt Tạ Doãn cực kỳ khó coi, anh ta quát tôi:

“Giang Lam Nguyệt, nhìn bạn bè mà em kết giao kìa! Anh đã bảo em cắt đứt quan hệ với cô ta rồi mà em không chịu, mở miệng ra toàn lời lẽ thô tục, không có tí văn hóa nào, đúng là có bệnh nặng thật rồi!”

Nắm tay tôi siết chặt, ánh mắt tối sầm.

Mắng tôi thì được, mắng bạn thân của tôi thì không xong.

Nhưng phản ứng của Tần Nhã còn nhanh hơn cả tôi. Cô ấy tròn mắt nhìn Tạ Doãn, mặt đầy vẻ sốc:

“Không phải chứ không phải chứ không phải chứ, tôi mắng thằng tra nam chứ có mắng anh đâu, anh kích động vậy làm gì?”

“Chẳng lẽ là… anh ngoại tình thật à?”

Tần Nhã lộ vẻ không thể tin nổi:

“Hèn gì! Vợ bị tai nạn mà đến ngày thứ ba mới ló mặt tới, chắc là đang bàn với tiểu tam xem làm sao để thừa kế tài sản của Nguyệt Nguyệt nhà tôi đúng không?”

“Trời ơi, nhìn thì ra vẻ đàng hoàng, trước giờ tôi không ngờ lòng dạ anh đen tối như vậy!”

“Sợ thật đấy!”

Tần Nhã quay lại ôm lấy tôi.

“Nguyệt Nguyệt, loại đàn ông cặn bã này giữ lại làm gì? Cẩn thận hắn chờ em ngủ say rồi hại em đó!”

“Nhà của hai người là tài sản riêng trước hôn nhân của em, có thể đuổi hắn ra ngoài đúng không?”

“Đuổi nhanh đi, dọn chỗ cho tôi ở, tôi hứa sẽ mãi mãi là người bạn tốt số một của em!”

Những y tá bên cạnh và mấy bà bác giường bên nghe vậy, lập tức ném về phía Tạ Doãn ánh mắt đầy khinh miệt.

Một bác gái không phải kiêng nể gì như y tá, lập tức buông lời chua cay:

“Ồ, hóa ra là ăn bám à, bảo sao không chịu ly hôn.”

“Ăn bám thì phải biết phận ăn bám chứ, sống nhờ vào con gái nhà người ta mà còn dám ngoại tình, đúng là đồ cặn bã!”

Tần Nhã lén giơ ngón cái với bác gái kia.

Bác cười rất tươi.

“Cô gái à, loại đàn ông như vậy không đáng giữ đâu. Con trai bác còn đẹp trai hơn hắn, hay là chúng ta kết bạn WeChat trước nhé?”

Tạ Doãn vốn sĩ diện, sao chịu nổi bị châm chọc như vậy, mặt đỏ bừng bừng vì tức.

Anh ta trừng mắt lườm Tần Nhã một cái, rồi quay lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu hun hút, sắc mặt tối tăm, như đang cố nhịn điều gì đó.

“Giang Lam Nguyệt, em bị mất trí nhớ, anh không trách em. Nhưng em vốn phải biết sự thật không như những gì cô ta nói.”

Tạ Doãn lấy lại bình tĩnh, dường như vừa tìm lại được chút tự tin.

Dù sao tôi cũng đã mất trí nhớ, chuyện giữa chúng tôi, người ngoài chưa chắc biết rõ.

“Vậy anh có ngoại tình không?” – tôi hỏi.

Lông mày Tạ Doãn giật mạnh, mắt lập tức tối sầm lại.

Ồ, anh ta tức giận thật rồi.

03

Cái gọi là “sự thật” mà anh ta nói có lẽ chính là việc ăn bám.

Tạ Doãn là con trai của tổng giám đốc Tập đoàn Tạ thị.

Với thân phận thái tử của Tạ gia, dĩ nhiên anh ta không cần dựa dẫm vào tôi mà sống.

Nhưng năm đó, để cưới tôi, anh ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia.

Bên ngoài không ai biết mối quan hệ giữa anh ta và nhà họ Tạ.

Từ sau khi cắt đứt với gia đình, Tạ Doãn chưa từng nhận được một đồng nào từ nhà họ nữa.

Còn ngôi nhà hiện tại chúng tôi đang sống đúng là căn tôi đã mua đứt trước khi kết hôn.

Hồi đó sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, Tạ Doãn đưa tôi về nhà gặp cha mẹ anh ta.

Cũng chính lúc đó tôi mới biết, người đàn ông bên cạnh mình khác xa với đám dân công sở bình thường như tôi.

Anh ta sinh ra đã là con cưng của trời.

Tiền lương đi làm mỗi tháng còn chẳng đủ anh ta ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp.

Còn tôi, là kiểu phụ nữ trưởng thành từ vùng quê nghèo, nhờ tự mình cố gắng thi vào đại học ở thành phố lớn, thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình.

Nhà họ Tạ cho rằng tôi tiếp cận con trai họ vì tiền.

Tạ phu nhân trước mặt Tạ Doãn nói không sót một lời khó nghe nào.

Từng câu từng chữ đều là để sỉ nhục tôi.

Ngày hôm đó, đúng thật là ngày đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong sự bạo lực và trọng nam khinh nữ của cha mẹ, nhưng tôi luôn tin rằng có một ngày mình sẽ thoát khỏi bọn họ.

Mỗi lần bị đánh, tôi lại tự nhủ phải nhanh hơn nữa, phải cố gắng hơn nữa – chỉ cần thêm một chút nữa, tôi sẽ thoát được khỏi cái nơi này.

Tôi học vượt tất cả các cấp – tiểu học, trung học, phổ thông, đến đại học – tất cả đều để trốn chạy.

Để tích lũy thêm vốn liếng cho sự tự do lựa chọn.

Tôi chỉ mất 5 năm để hoàn thành toàn bộ quá trình từ cử nhân đến tiến sĩ.

Những ngày tóc rụng từng nắm, nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Vì đó là những ngày tôi có hy vọng.

Tôi đã vượt qua.

Tôi không gục ngã.

Lời sỉ nhục của Tạ phu nhân như muốn chối bỏ toàn bộ hai mươi năm phấn đấu của tôi.

Tôi có thể đoạn tuyệt với cha mẹ mình, vì họ không xứng đáng làm người thân của tôi.

Tạ Doãn lớn lên trong tình yêu thương và nuông chiều, tôi không mong anh ta sẽ vì tôi mà phản kháng lại cha mẹ đã nuôi dưỡng mình.

Chính vì vậy, tôi lập tức hiểu ra: tôi và Tạ Doãn không cùng đường.

Tôi quyết định cắt đứt mọi quan hệ với anh ta.

Nhưng chưa kịp nói ra, Tạ Doãn đã dắt tôi đến Cục Dân chính.

Hôm đó, anh ta quỳ ngay trước cửa Cục Dân chính, mắt đỏ hoe, ánh mắt chất chứa đầy tình cảm nhìn tôi:

“Nguyệt Nguyệt, anh sợ nếu hôm nay không cố giữ, thì sẽ vĩnh viễn mất em.”

“Ba mẹ anh làm sai, nhưng anh là con trai họ, đó là điều anh không thể thay đổi.”

“Nhưng anh không thể không có em, đó cũng là điều anh không thể thay đổi.”

“Anh đã đoạn tuyệt với gia đình, nếu em không cần anh nữa, anh sẽ trở thành kẻ không nhà.”

Lúc đó anh ta nhìn tôi với vẻ đáng thương, thật sự giống như một chú chó nhỏ không nơi nương tựa.

Mặc dù lý trí mách bảo tôi rằng, một người như anh ta nên kết hôn với cô gái môn đăng hộ đối, có thể sống một cuộc đời sung túc hơn.

Nhưng tôi vẫn gục ngã.

Anh ta là tia sáng hiếm hoi trong hai mươi năm u ám của đời tôi.

Tôi quá khao khát được níu lấy ánh sáng ấy.

Tôi chọn nghe theo tiếng gọi của con tim, mặc kệ tất cả.

Sau khi kết hôn, căn nhà nhỏ tôi tự tay mua ở thành phố này trở thành ngôi nhà chung của hai vợ chồng.

Từ khi cắt đứt với gia đình, Tạ Doãn mất đi “vé trải nghiệm cuộc sống thượng lưu”, trở thành một nhân viên công sở bình thường giống tôi.

Không có ai lo lót cho cấp trên, anh ta cũng phải cạnh tranh doanh số, giành giật cơ hội thăng chức như bao người khác.

Sau này, vì không chịu nổi sự chèn ép ở công ty, Tạ Doãn đề xuất ra ngoài khởi nghiệp.

Vừa hay tôi cũng gặp bế tắc trong công việc, hai người nhanh chóng nhất trí, cùng sáng lập công ty Doãn Lam Technology.

Thời điểm khó khăn nhất, suốt mấy tháng liên tục, trung bình mỗi ngày chúng tôi chỉ ngủ được chưa đến 4 tiếng.

Cả hai tiều tụy đến mức từng bị khách hàng nghi ngờ là… nghiện.

Có thời gian tôi thường xuyên đau tức ngực, từng lo mình sẽ đột tử.

Tôi không phải cố gắng suốt bao nhiêu năm chỉ để chết khi còn chưa kịp tiêu tiền.

Nhìn Tạ Doãn bày biện đồ ăn thành những món tinh xảo, ánh mắt mong đợi hỏi tôi có ngon không, tôi nghĩ… mọi thứ đều đáng giá.

Hiện tại, Doãn Lam Technology cũng đã có chút tên tuổi trong ngành.

Ngay cả khi nhân viên nghỉ việc, chỉ cần trong hồ sơ có tên công ty chúng tôi cũng khiến CV của họ thêm sáng giá.

Trong những buổi tiệc toàn những ông lớn, họ gọi tôi là Tổng Giám đốc Giang.

Nếu tôi không muốn uống rượu, sẽ có người chủ động đỡ giúp.

Cũng có người ngỏ ý mời tôi về làm, mức lương hằng năm đủ để tôi mua một căn hộ 200m² ở khu CBD.

Tạ Doãn biết chuyện đó, tưởng tôi muốn vứt bỏ anh ta, tức giận mấy ngày liền.

Tôi đã phải nói không biết bao lời dịu dàng dỗ dành anh ta mới nguôi ngoai.

Khi ấy, tôi chưa từng nghĩ rằng… người đàn ông từng yêu tôi đến tận xương tủy, lại có thể thay đổi chỉ trong chưa đầy ba năm sau kết hôn.