Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

1

Ban đêm vẫn có bác sĩ trực.

Nghe tôi nói muốn đình chỉ thai nghén, chị ta hơi ngập ngừng: “Tháng của cô có vẻ lớn rồi, thật sự muốn bỏ sao? Cha đứa trẻ… biết chuyện này chứ?”

“Anh ta chết rồi.”

Ánh mắt bác sĩ lộ rõ vẻ thương hại. Nhưng vì từ trước đến giờ mỗi lần khám thai, Cố Chi Ngôn chưa từng xuất hiện, thêm vào việc chúng tôi chưa đăng ký kết hôn, trong hệ thống không tra được thông tin, nên chị ta cũng không nghi ngờ lời tôi.

Sau khi xác nhận lại với tôi nhiều lần, mới hẹn lịch mổ sau hai ngày nữa.

Lúc quay về, tôi đã cố gắng cẩn thận hết mức. Nhưng mưa lớn quá mức, bộ đồ ngủ trên người vẫn bị dầm ướt sũng.

Gió lạnh tạt vào người buốt thấu xương.

Tôi như kẻ không hề hay biết, dửng dưng bước lên lầu mở cửa.

Buổi tụ họp đã kết thúc, nhưng đống bừa bộn trong nhà thì vẫn chưa ai dọn.

Cố Chi Ngôn đang ngồi trên sofa hút thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa thì sắc mặt lập tức sầm lại.

Hắn nhặt gối bên cạnh ném thẳng vào tôi.

“An Nhiên, Tiểu Tuyết chỉ nói đùa thôi, vì chút chuyện mà em bỏ nhà đi giữa đêm thì đáng không?”

“Nó còn là trẻ con, biết gì chứ? Em sắp làm mẹ rồi, mà cứ chấp nhặt với nó?”

Nói vết rạn trên bụng tôi như giòi bò là đùa.
Nói tôi béo như heo cũng là đùa.

Những lời đầy ác ý từ miệng Tô Tuyết, đến tai Cố Chi Ngôn đều trở thành trò đùa vô hại.

Tô Tuyết còn nhỏ, là đứa con gái chưa trưởng thành.

Nhưng hắn quên mất, trước khi cưới hắn, tôi cũng chỉ là một cô gái mới lớn.

Tôi chỉ hơn Tô Tuyết đúng một tuổi!

Vậy mà tại sao tôi phải vô điều kiện bao dung như thế?

Mỗi lần tôi đổi sắc mặt vì những lời Tô Tuyết nói, hắn luôn không chút do dự đứng về phía cô ta, cùng nhau hạ thấp tôi xuống tận đáy bùn.

“Tiểu Tuyết cũng không nói sai, sao em nhỏ mọn vậy? Chút chuyện cũng không nhịn nổi, nghe vài lời thật lòng mà không chịu được à?”

Tôi tức giận. Tôi thất vọng.

Tôi cãi lại hắn, không màng tất cả, chỉ để giữ lấy chút tự tôn đáng thương trong cuộc hôn nhân này.

Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn tranh cãi nữa.

Một thứ tình cảm thối rữa và mục nát như vậy…
Không đáng để tôi phí sức.

Bị cái gối đập trúng lưng, vừa đau vừa nhức.

Hắn tưởng tôi im lặng là thừa nhận mình sai.

Khóe môi cong lên đắc ý:
“Đứng đực ra làm gì? Không thấy nhà bừa thế nào à? Mau dọn dẹp đi.”

Tôi vịn lưng, cúi đầu nhìn quanh, khắp nơi toàn dấu vết tụ tập.

Rượu đổ lẫn với kem bánh, căn phòng bầy hầy không chịu nổi.

Lúc vui chơi ồn ào thì thấy tôi chướng mắt, đến lúc có việc bẩn việc nặng lại chỉ có mình tôi phải làm.

Tôi không định dọn, quay người chuẩn bị về phòng.

Nhưng vừa vặn mở cửa phòng ngủ, Tô Tuyết lại mặc bộ đồ ngủ gợi cảm bước ra từ trong đó.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta giả vờ ngạc nhiên:
“Chị An Nhiên? Em không biết chị sẽ về, tạm trú lại không có đồ thay nên mượn tạm đồ của chị, dù sao chị mang thai rồi cũng không mặc vừa nữa, chắc chị không để ý đâu nhỉ?”

Tôi nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Chi Ngôn trên sofa, muốn một lời giải thích.

Giữa làn khói thuốc, giọng hắn lạnh lùng vang lên:
“Bên ngoài mưa to, anh sợ một cô gái như nó đi về xảy ra chuyện nên bảo ở lại. Em sẽ không vì chuyện này mà lại gây với anh chứ?”

Với người vợ mang thai tám tháng, dầm mưa ướt hết người, hắn hoàn toàn làm ngơ.

Nhưng lại lo lắng cho cái gọi là “em gái” đến vậy.

Thất vọng đến cùng cực, tôi chẳng buồn tranh luận, lẳng lặng đi vào phòng ngủ.

Không nhận ra ánh mắt hắn lúc ấy chợt lóe lên một tia sửng sốt.

Tôi vốn tưởng, có mặt Tô Tuyết ở đây, đêm nay Cố Chi Ngôn nhất định sẽ chẳng thèm liếc tôi một cái.

Nào ngờ, sắp ngủ rồi, hắn lại lén lút chui vào phòng.

Bàn tay to nóng rực vuốt ve trên eo tôi, giọng có phần áy náy:
“Còn đau không?”

“Nhà anh dọn rồi.”

“Haizz, sao em không chịu nhún nhường một chút? Tối nay có bao nhiêu anh em ở đó, chỉ là lời nói đùa thôi mà, em nổi giận đến vậy không tốt cho con đâu. Nghe lời, đừng giận nữa.”

“Anh còn quan tâm đến đứa bé?”

Tôi không giấu nổi vẻ giễu cợt trong giọng nói.

Hắn khựng lại một chút.

Vừa cúi xuống định hôn tôi, tôi liền kéo tay hắn đặt lên phần bụng đầy những vết rạn chằng chịt.

Hắn như thấy quỷ, lập tức rụt tay lại.

Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, hắn còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì điện thoại bỗng vang lên.

Giữa căn phòng yên tĩnh, tôi nghe rõ tiếng Tô Tuyết uất ức vang lên từ đầu dây bên kia.

2

“Xin lỗi anh Chi Ngôn, chắc là tại em khiến chị An Nhiên tức giận rồi. Em không nên ở lại đây gây phiền cho hai người, em tự về, anh đừng lo cho em… a——”

Lời còn chưa dứt, một tiếng kêu thất thanh vang lên, sau đó điện thoại bị ngắt ngang.

Cố Chi Ngôn lập tức cuống cuồng.

Hắn nhanh chóng khoác áo vào, mạnh tay kéo tôi dậy khỏi giường.

“Tối nay nếu Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì, anh sẽ không để yên cho em!”

“Chính em là kẻ đầu sỏ gây chuyện!”

“Chứ có phải em bảo cô ta nửa đêm đi ra ngoài đâu? Chuyện này cũng đổ cho em được sao?”

Tôi giãy giụa nhưng không thoát nổi, cuối cùng vẫn bị kéo lên xe.

Vẫn chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, tôi liên tục hắt xì trong gió lạnh.

Nhưng hắn hoàn toàn làm ngơ.

Chân đạp ga đến sát sàn.

Mười phút sau, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy bóng dáng Tô Tuyết ngã nhào bên vệ đường.

Hắn lập tức lao xuống xe, bế cô ta lên, hốt hoảng lao thẳng đến bệnh viện.

Miệng còn không quên cảnh cáo tôi:

“Nếu Tiểu Tuyết có chuyện gì, anh sẽ không tha cho em!”

Trong lúc Tô Tuyết được kiểm tra, bụng tôi bắt đầu đau từng cơn.

Cả đêm bị hành hạ, rốt cuộc cơ thể cũng chịu không nổi nữa.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tôi phải vịn vào tường mới không ngã xuống.

Một lúc lâu sau, Cố Chi Ngôn mới để ý tới bóng dáng tôi.

Thế mà hắn lại lạnh lùng nói:

“Bớt diễn đi. Cô ấy ngã thì em cũng phải ngã theo à?”

“An Nhiên, anh thật không ngờ em lại là loại người như thế! Bề ngoài thì ra vẻ đoan trang, sau lưng thì ngay cả một cô gái nhỏ cũng không dung nổi!”

Vị bác sĩ trực đêm đi ngang qua, chỉ vào hai người chúng tôi, vẻ mặt do dự:

“Hai người là quan hệ gì vậy?”

“Không phải cô nói…”

Tim tôi khựng lại, chưa kịp nghĩ nên giải thích thế nào thì từ trong phòng bệnh, tiếng Tô Tuyết rên rỉ vang lên.

Giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh đã quay lưng bước vào trong.

Tôi gượng cười: “Không sao, họ hàng xa. Vợ chồng trẻ cãi nhau chút ấy mà.”

Bác sĩ khẽ thở dài.

“Cô tuy đã hẹn lịch mổ, nhưng dù sao tháng cũng lớn rồi, vẫn nên cẩn thận. Đừng có vì chuyện của đôi trẻ mà quậy theo, nhỡ có chuyện gì, không chờ kịp tới ngày mổ đâu!”

Tôi gật đầu, nhìn bóng bác sĩ rời đi mà lòng chua xót.

Đang định ngồi xuống nghỉ một chút thì Cố Chi Ngôn lại bước ra, kéo tôi vào phòng bệnh.

Chỉ tay về phía Tô Tuyết đang nằm trên giường, giọng đầy giận dữ:

“Xin lỗi cô ấy đi.”

“An Nhiên, nếu không phải tại em gây sự, Tiểu Tuyết đang yên đang lành ở nhà sao lại bị xe tông?”

Tôi cau mày, tức đến bật cười vì những lời vô liêm sỉ đó.

“Tôi gây sự? Những lời cô ta xúc phạm tôi, anh không nghe thấy sao?”

“Cố Chi Ngôn, tôi đang mang thai con của anh, cô ta mắng tôi chẳng khác nào đang mắng anh. Anh là đồ ngốc sao?”

Đây là lần đầu tiên sau năm năm, tôi tỏ rõ thái độ lạnh nhạt với hắn.

Đôi mắt Cố Chi Ngôn đỏ ngầu vì tức.

Chưa kịp mở miệng, từ trên giường Tô Tuyết đã bật khóc trước.

“Xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Em chỉ muốn làm không khí vui hơn, không ngờ lại khiến chị An Nhiên hiểu lầm. Hai người đừng vì em mà cãi nhau nữa, đều là do em sai.”

“Đợi em khỏe lại sẽ xin nghỉ việc, rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

Cố Chi Ngôn cố kiềm nén cơn giận, nghiến răng nói:

“Anh nói lần cuối, An Nhiên, xin lỗi đi.”

“Đừng chấp nhặt với con bé nữa, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”

Tôi nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, lặng thinh xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, phía sau vang lên tiếng gào giận dữ của hắn:

“Dám đi thì đừng bao giờ quay lại!”

“An Nhiên, sớm muộn gì cô cũng phải ôm cái bụng đó mà quay về cầu xin tôi!”

Nước mắt rơi lã chã xuống má, tôi bước đi nhanh hơn trong ánh mắt soi mói của những người xung quanh.

Bên ngoài vẫn mưa xối xả, trong bệnh viện rộng lớn chỉ có tôi mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh qua lại.

Bệnh viện ở khu hẻo lánh, tôi muốn rời đi nhưng mãi không bắt được xe.

Không biết có phải đứa bé cảm nhận được hoàn cảnh khó khăn của tôi hay không, mà bỗng ngoan ngoãn lạ thường, không còn quậy nữa.

Chờ hai tiếng đồng hồ, đến khi mưa tạnh, tôi lết bộ ba cây số mới đến được khách sạn gần nhất để thuê phòng.

Lúc đó đã là bốn giờ sáng.

Lúc thanh toán, một thông báo bài đăng của bạn hiện lên.

Tôi liếc mắt nhìn – là Tô Tuyết vừa đăng.

Ảnh chụp thực tế: người đàn ông ấy bưng bát cháo nghi ngút khói đặt trước mặt cô ta, tay còn nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân đang sưng đỏ.

Chú thích là: Lời yêu ngọt ngào sao bằng bát cháo nóng lúc rạng sáng. Người yêu bạn, sẽ không bao giờ thấy mệt. Cảm ơn anh.

Bài đăng vừa lên, đã được rất nhiều người thả tim.

Không ngoại lệ, toàn là đám bạn thức trắng đêm cùng Cố Chi Ngôn sau buổi tiệc.

Bọn họ xưa nay chẳng coi tôi ra gì, nhưng lại săn sóc Tô Tuyết đến lạ.

Dễ dàng đoán ra vai trò của Cố Chi Ngôn ở giữa bọn họ lớn cỡ nào.

Và hắn đã bịa ra bao nhiêu chuyện về tôi, vu vạ tôi “đu bám”, “mặt dày” thế nào.

Đang định tắt điện thoại, một loạt bình luận đã vội vàng hiện lên:

“Wow không hổ là Cố Chi Ngôn, học bá cái gì cũng giỏi, nấu cháo mà cũng đỉnh thế, quen nhau mười năm rồi mà giờ mới biết đấy!”

“Lần sau tụ họp phải bắt học trưởng Cố trổ tài cho tụi này xem với, cũng là dịp để anh thể hiện trước mặt Tiểu Tuyết đấy!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, có người từng nói cả đời này không bao giờ vì phụ nữ mà chịu cực. Giờ thì tự vả rồi nhé? Vẫn là nhờ có công chúa Tiểu Tuyết mới được đãi ngộ thế này!”