Chương 1

Cập nhật: 5 tháng trước

1

Phụ thân nhìn tên ăn mày cầm tú cầu trong tay, sắc mặt xanh mét.

Mẫu thân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ trên trường kỷ trong hoa sảnh.

“Đây là ngân phiếu ba trăm lượng, cầm lấy rồi cút ngay cho ta!”

Phụ thân run rẩy móc ngân phiếu ném cho tên ăn mày, chỉ hận không thể xóa sạch trò cười nhục nhã này tức khắc.

“Tô đại nhân, đây là ý gì? Chẳng lẽ đệ nhất phú hộ kinh thành lại định nuốt lời, phủi sạch chuyện chung thân đại sự của ái nữ mình sao?”

Tên ăn mày kia giọng trầm ổn, không kiêu không nịnh.

Tâm ta khẽ run, bước lên một bước.

“Nữ nhi tin vào ý trời, tú cầu đã chọn trúng, ắt là có duyên.”

Khách khứa trong sảnh lập tức xôn xao.

Mẫu thân nắm chặt tay ta, giọng gần như cầu khẩn:

“Nhiên Nhiên, con từ nhỏ đã thầm mến công tử nhà họ Thẩm, nếu con thật sự có lòng, chúng ta sẽ lập tức sang Thẩm gia bàn chuyện cầu thân!”

“Không cần nữa.” Ta nhẹ nhàng rút tay về.

Tiền kiếp, ta một lòng một dạ với Thẩm Tùng Dật, đổi lại là âm mưu hắn bày mưu cùng Nhược Tuyết, một trận đại hỏa thiêu trụi phủ đệ, ta cùng song thân chết trong lửa đỏ, sản nghiệp bị chiếm đoạt sạch trơn.

Ký ức đẫm máu ấy, ta sao có thể quên?

Phụ mẫu thấy ta thái độ kiên định, đành bất đắc dĩ đồng ý.

“Việc này cần xử lý kín đáo, chúng ta sẽ lập tức tra rõ thân phận tên ăn mày kia.”

Phụ thân ghé sát tai ta thì thầm, ánh mắt đầy lo lắng.

Ta nhẹ gật đầu, nhưng lòng đã có tính toán riêng.

Tên ăn mày ấy sâu sắc nhìn ta một cái, khóe môi khẽ nhếch nụ cười như có như không: “Ba ngày sau, ta tới cưới nàng.”

Nói xong xoay người rời đi, khí độ bất phàm, chẳng hề giống dáng vẻ kẻ hành khất.

Hắn đi rồi, khắp nơi bàn tán ồn ào.

“Tiểu thư nhà họ Tô mù mắt thật rồi, chọn ăn mày làm chồng!”

“Chắc là trúng tà rồi chăng!”

“Nghe nói mắt nàng bị bệnh từ nhỏ, giờ đến tim cũng hỏng mất rồi…”

2

Hôm sau, Thẩm Tùng Dật cùng Lâm Nhược Tuyết đến phủ, một thân hoa phục kiêu ngạo bước vào.

Vừa thấy ta, Thẩm Tùng Dật liền cười lạnh: “Tô Ôn Nhiên, thủ đoạn hay đấy! Cố ý ném tú cầu cho ăn mày, chẳng qua muốn ép phụ mẫu nàng sợ hãi, rồi quay sang bắt ta cưới nàng, phải không?”

Ta cười nhạt trong lòng, mặt ngoài vẫn bình thản.

“Dựa vào chút tiền nhà họ Tô mà muốn khống chế cả nửa đời sau của ta? Nằm mơ!”

Hắn lập tức kéo tay Lâm Nhược Tuyết, ánh mắt đầy thâm tình: “Người ta yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có Nhược Tuyết.”

Lâm Nhược Tuyết liếc ta một cái, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Nhưng nể tình bao năm quen biết, ta cũng không đành lòng để nàng thật sự gả cho ăn mày.”

“Ba ngày sau, nàng và Nhược Tuyết cùng tiến vào cửa. Nhưng nhớ lấy, Tô Ôn Nhiên, nàng chỉ xứng làm thiếp.”

Lâm Nhược Tuyết vội vàng lên tiếng khuyên can: “Tỷ tỷ, đồng ý với Thẩm ca ca đi, đừng làm khổ chính mình mà gả cho ăn mày. Tên đó tự biết thân phận thấp hèn còn dám nhận tú cầu của tỷ, rõ ràng là có mưu đồ bất chính, nhắm vào gia sản nhà ta.”

Thấy ta không đáp, nàng lại vờ nắm tay ta, làm ra vẻ uất ức: “Tỷ tỷ, muội biết muội không sánh được với tỷ, để tỷ làm thiếp đúng là có chút ủy khuất. Nhưng muội thật lòng yêu Thẩm ca ca…”

Thẩm Tùng Dật lạnh lùng cười khẩy: “Nhược Tuyết, nàng vẫn còn quá thiện lương. Ta thấy nàng ta chẳng hề bị ủy khuất gì. Không thì sao lại mắc bệnh về mắt, còn ném trúng ăn mày? Ắt là tâm thuật bất chính mới bị trời trừng phạt! Loại nữ nhân như vậy, có người chịu lấy đã là may mắn lắm rồi.”

Hắn quay sang nhìn ta: “Tô Ôn Nhiên, sau khi vào cửa, nhớ giữ bổn phận thiếp thất cho tốt…”

Ta thật sự không thể nghe nổi nữa, hít sâu một hơi, cắt lời hắn:

“Thẩm công tử, vị trí thiếp thất của chàng, Tô Ôn Nhiên ta không xứng.”

3

Thẩm Tùng Dật nghẹn lời, lát sau bật cười khinh miệt: “Tô Ôn Nhiên, giờ nàng cứng miệng lắm, ta chờ xem nàng đến cầu xin ta thế nào.”

Nói xong liền kéo Lâm Nhược Tuyết rời đi.

Sáng hôm sau, phụ mẫu đẩy cửa bước vào, mặt mày tiều tụy thêm mấy phần.

“Nhiên Nhiên, tên ăn mày đó tra không ra bất cứ thân phận gì, giống như từ hư không xuất hiện. phụ mẫu lo hắn có dã tâm.”

Ta đang định trấn an thì quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, phu nhân, bên ngoài có hơn mười cỗ xe ngựa đến, nói là mang sính lễ theo lệnh!”

“Cái gì?!”

Chúng ta vội ra xem, chỉ thấy trong viện đã chất đầy mấy chục rương lớn.

Nắp rương hé mở, kim ngọc lấp lánh, chói lòa cả mắt.

“Tiểu nhân tham kiến Tô đại nhân, phu nhân, tiểu thư.”

Tiểu đồng dẫn đầu cúi đầu hành lễ, đưa ra một bình sứ thanh hoa tinh xảo.

“Công tử dặn kỹ, thuốc này có hiệu quả lớn đối với chứng bệnh về mắt của tiểu thư, xin dùng đúng giờ.”

Ta nhận lấy chiếc bình lạnh lẽo, trong lòng trào dâng cảm xúc khó nói thành lời.

Kiếp trước, khi biết ta bị mù, Thẩm Tùng Dật chẳng hề quan tâm, còn từng mắng ta giữa đông người rằng “người mù không xứng với hắn”.

Vậy mà nay, một nam tử xa lạ…

“Tiểu huynh đệ, công tử nhà ngươi rốt cuộc là ai?” Phụ thân hỏi.

Tiểu đồng ghé tai phụ mẫu thì thầm mấy câu, sắc mặt hai người lập tức đại biến, kinh ngạc không nói nên lời.

“Công tử tạm thời không thể tiết lộ thân phận, mong hai vị tuyệt đối giữ kín.” Tiểu đồng cáo từ rồi rút lui cùng đoàn người.

“Phụ thân, mẫu thân, rốt cuộc là ai?” Ta không nhịn được hỏi.

“Nhiên Nhiên, chuyện này dài dòng lắm.” Mẫu thân nắm tay ta, “Nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ không cản con nữa.”

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên quen thuộc.

Thẩm Tùng Dật và Lâm Nhược Tuyết lại tới.

Vừa vào đã thấy đầy sân rương lớn, Thẩm Tùng Dật vui vẻ nói: “Ôn Nhiên, xem ra nàng đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị hồi môn rồi nhỉ.”

Lâm Nhược Tuyết tiếp lời: “Tỷ tỷ sốt ruột thật đấy, nhưng những thứ này cũng xứng với môn đình nhà Thẩm.”

Thẩm Tùng Dật cười cợt: “Ôn Nhiên, nàng cứ yên tâm làm thiếp, hầu hạ Nhược Tuyết cho tốt, ta sẽ không bạc đãi nàng.”

Lâm Nhược Tuyết cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ yên tâm, muội đã mời mama giỏi nhất đến, dạy tỷ cách làm một thiếp thất hiền lành.”

Bọn họ da mặt dày đến mức lấy sính lễ người khác đem đến, nói là hồi môn ta chuẩn bị?

Ta chẳng buồn cãi, chỉ bảo nha hoàn: “Chuẩn bị xe, ta muốn đến Nghê Thường Phường xem hỷ phục.”

….

4

Hôm sau, bệnh về mắt của ta có chút khởi sắc, liền quyết định một mình ra phố dạo bước, chọn vài món trang sức vừa ý.

Đi đến đầu hẻm vắng, mấy tên đại hán vạm vỡ đột ngột xông ra, không kịp phân trần đã cưỡng ép bắt ta đi.

Ta nhận ra bọn chúng chính là gia đinh trong phủ Thẩm Tùng Dật.

Trong lòng bất giác trầm xuống, chưa kịp giãy giụa đã bị áp giải vào Thẩm phủ.

Tại thiên sảnh, Lâm Nhược Tuyết ngồi trên ghế, cánh tay quấn băng trắng, nước mắt đầm đìa chỉ vào bộ hỷ phục hôm trước:

“Tùng Dật ca ca, tỷ tỷ thế mà lại giấu kim trong áo cưới trả lại hôm qua, muốn hại muội đó!”

Ta phẫn nộ quát lớn: “Ngươi nói bậy!”

Thẩm Tùng Dật trừng mắt nhìn ta, giận dữ quát: “Tô Ôn Nhiên! Nàng là độc phụ! Nhược Tuyết lòng dạ bao dung tiếp nhận nàng, nàng lại nham hiểm như vậy!”

Hắn ra lệnh người mang kim bạc đến: “Nàng đã thích dùng kim, hôm nay ta cho nàng nếm thử!”

Vài tên gia đinh giữ chặt lấy ta, đầu kim lạnh lẽo đâm vào đầu ngón tay, rồi đến cánh tay.

Đau đớn tức thì lan khắp toàn thân.

Ta cắn răng chịu đựng, không để bật ra tiếng kêu.

Một lúc sau, Thẩm Tùng Dật mới ra hiệu ngừng tay.

Hắn nhìn ta từ trên cao, giọng lạnh lùng:

“Coi như cho nàng học trước quy củ nhà họ Thẩm, để biết thân biết phận.”

“Ngày mai đúng giờ tốt, ngoan ngoãn từ cửa bên bước vào, ta sẽ dạy nàng cách hầu hạ Nhược Tuyết!”

Ta cười lạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày!”

Sắc mặt Thẩm Tùng Dật lập tức biến đổi, lại ra hiệu cho người tiếp tục châm kim ta.

Kim bạc lại cắm vào da thịt, máu thấm ra từng giọt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ mới dừng tay.

“Cút về chuẩn bị kỹ càng, ngày mai tiến phủ!”

Khi ta lảo đảo bước ra, Lâm Nhược Tuyết bất ngờ giơ chân cản đường, khiến trán ta đập mạnh vào góc bàn, máu chảy ròng ròng.

Thẩm Tùng Dật theo phản xạ định đỡ lấy ta.

Lâm Nhược Tuyết lập tức làm ra vẻ đáng thương: “Là muội không tốt, chỗ bị kim đâm lại đau, đứng không vững nên vướng vào tỷ tỷ.”

Thẩm Tùng Dật chau mày, thu tay về:

“Đã không nhìn thấy đường, sau này gả vào thì không được ra khỏi cửa, miễn cho mất mặt nhà họ Thẩm!”

Nói rồi sai người ném ta ra khỏi Thẩm phủ.

Trên đường lê bước về, toàn thân đầy thương tích, trong lòng ta luôn canh cánh một điều: Tại sao Thẩm Tùng Dật lại tin chắc ta sẽ gả cho hắn?

Chẳng lẽ… hắn cũng trọng sinh rồi?

Đến ngày đại hôn, trời còn chưa sáng hẳn, ta đã nhẫn đau ngồi lên kiệu hoa.

Mãi đến giờ ngọ, Thẩm phủ mới sai vài tên gia đinh, mang một chiếc kiệu nhỏ tồi tàn, nghênh ngang tới cửa hông Tô phủ.

Hò hét đòi đón thiếp thất Tô Ôn Nhiên nhập phủ.

Quản gia Tô phủ bước ra, đối diện với đám gia đinh kiêu ngạo, giọng mang đầy khinh miệt:

“Thưa các vị, tiểu thư nhà ta sáng nay đã được rước vào phủ Nhiếp chính vương, thành hôn cùng vương gia rồi!”

5

Trong vương phủ, mấy vị ngự y đang bắt mạch xem thương tích cho ta.

“Trên người vương phi có nhiều vết kim châm, cần được điều dưỡng cẩn thận, mấy ngày tới không nên tùy tiện xuống giường.”

“Mắt vương phi tuy có chuyển biến tốt, nhưng muốn trị tận gốc vẫn cần dùng nhiều loại dược liệu quý hiếm, trong đó có vài vị chỉ có trong nội cung.”

Ta yên lặng ngồi đó, để mặc họ xử lý vết thương.

Mỗi mũi kim đều đâm rất sâu, Thẩm Tùng Dật quả nhiên ra tay tàn nhẫn.

“Đau không?”

Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Bắc Thần vang lên không biết từ lúc nào, trong ánh mắt là thứ cảm xúc ta chẳng thể đoán nổi.

Ta khẽ lắc đầu: “Không đau.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương nơi cổ tay ta, trong mắt lóe lên hàn ý sắc bén: “Thẩm Tùng Dật lá gan không nhỏ.”

“Vương gia…”

“Gọi ta là Bắc Thần.” Hắn cắt ngang, “Giờ chúng ta đã là phu thê.”

Hai chữ “phu thê” khiến tim ta đập loạn.

Sau khi ngự y lui xuống, chính Tiêu Bắc Thần tự tay bôi thuốc cho ta, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm ta đau.

“Chúng ta chỉ gặp nhau một lần khi ta ném tú cầu, vì sao người lại giúp ta trị bệnh?” Ta không nhịn được hỏi.

Tay hắn khựng lại: “Nàng quên bát cháo năm xưa rồi sao?”

Cháo ư?

Ta nhìn hắn ngơ ngác.

“Mười năm trước, kinh thành tuyết lớn. Khi đó, ta gặp nạn ngất xỉu nơi đầu ngõ, chính nàng đã đưa cho ta một bát cháo nóng.”

Giọng hắn rất nhẹ, “Nàng nói rằng không cầu báo đáp, nhưng từ lúc đó, ta đã ghi nhớ dung mạo nàng.”

Trong đầu ta lóe lên một đoạn ký ức mơ hồ.

Mười năm trước ta thường ra phố dạo chơi, tiện tay giúp đỡ nhiều người, nhưng người từng giúp qua thì nhiều vô kể, đã không còn nhớ rõ.

“Cho nên hôm ta ném tú cầu…”

“Hôm ấy ta chỉ là hứng chí vi hành, chẳng ngờ lại gặp được nàng.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, “Khoảnh khắc bắt được tú cầu, ta đã nhận ra nàng rồi.”

Những ngày tiếp theo, Tiêu Bắc Thần luôn ở bên ta không rời.

Vết thương dần lành, bệnh mắt cũng thuyên giảm nhờ các vị thuốc quý.

Mỗi ngày mở mắt, mọi thứ đều rõ ràng hơn một chút.

“Vương gia!” Xuân Đào hớt hải chạy vào, “Công tử nhà họ Thẩm đang quỳ ngoài phủ, nói muốn gặp vương phi!”

Ta đang đọc sách, tay run lên làm quyển sách rơi xuống đất.

Tiêu Bắc Thần nhàn nhạt đáp: “Không gặp.”

“Vương gia, hắn đã quỳ suốt ba ngày ba đêm rồi!”

Ba ngày ba đêm?

Thẩm Tùng Dật quả là có nghị lực.

Ta đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra xa thấy bóng người đang quỳ ngoài cổng vương phủ.

Hắn quả thực gầy rộc, y phục tả tơi.

“Muốn gặp hắn sao?” Tiêu Bắc Thần đứng sau lưng ta.

Ta lắc đầu: “Không muốn.”

“Nếu không muốn gặp, vì sao còn nhìn?”

Ta quay người lại, đối diện với ánh mắt dò xét của hắn.

“Ta chỉ muốn xác nhận một điều.” Ta nghiêm túc đáp, “Xác nhận hắn hối hận đến mức nào.”

Tiêu Bắc Thần bật cười, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Rất tốt.”

Sang ngày thứ tư, Thẩm Tùng Dật rốt cuộc không chịu nổi, gào lớn:

“Ôn Nhiên! Ta sai rồi! Tất cả là do tiện nhân Lâm Nhược Tuyết xúi giục! Người ta thật lòng yêu là nàng!”

Ta sai Xuân Đào nhắn lại:

“Thẩm công tử, tấm chân tình ấy, Tô Ôn Nhiên vô phúc nhận.”

Thẩm Tùng Dật nghe xong liền khóc rống:

“Ôn Nhiên, ta thật sự sai rồi! Ta nguyện bỏ Nhược Tuyết, chỉ cần nàng quay về bên ta!”

Quay về bên ngươi?

Để tiếp tục chịu ngươi hành hạ?

Ta bật cười lạnh lùng.

“Vương phi, có cần thuộc hạ đuổi hắn đi không?” Thị vệ hỏi.

“Không cần.” Tiêu Bắc Thần thản nhiên nói, “Hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ. Dù quỳ đến chết, cũng là lựa chọn của hắn.”

Thẩm Tùng Dật quỳ đủ mười ngày.

Đêm ngày thứ mười, trời đổ mưa lớn.

Ta đứng nơi cửa sổ, nhìn thân ảnh chật vật kia trong mưa.

Kiếp trước, ta cũng từng quỳ như thế.

Vì một nụ cười của hắn, vì một lời quan tâm, ta có thể vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm.

Giờ đổi lại là hắn.

Vậy mà trong lòng ta lại chẳng thấy chút sung sướng nào.

Chỉ có ghê tởm tột độ.

“Còn đang nghĩ đến hắn sao?” Giọng Tiêu Bắc Thần vang lên phía sau.

“Không phải nghĩ đến hắn.” Ta quay lại, “Mà là đang nghĩ đến ta của trước kia đã ngu muội đến nhường nào.”

Tiêu Bắc Thần bước tới, giúp ta chỉnh lại áo choàng: “Chuyện cũ không cần nhắc nữa.”

“Ừ.” Ta gật đầu, “Ta sẽ không nhắc lại nữa.”

Ngày thứ mười một, Thẩm Tùng Dật cuối cùng ngã gục trong mưa.

Có người khiêng hắn đi.

Ta nhìn theo cáng khuất bóng, tâm như mặt nước lặng.

Tiêu Bắc Thần đưa ta một tấm gương đồng: “Xem lại chính mình đi.”

Trong gương, nữ tử dung nhan thanh tú, quan trọng nhất là đôi mắt đã sáng rõ, không còn chút mờ ảo nào.

Ta đã có thể nhìn rõ.

“Đa tạ vương gia.” Ta thành khẩn cảm tạ.

“Tạ làm gì?” Hắn khẽ vuốt má ta, “Nàng là vương phi của ta.”