Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1

Khi đọc được tin nhắn ấy, tôi vừa mới từ bệnh viện phụ sản về, vừa n/ạo h/út t/hai xong.

Tôi đang uống canh gà ác do dì Ngô – người giúp việc nấu.

Điện thoại bất chợt hiển thị một tin tức: “Người thừa kế nhà họ Tần ở nước ngoài bồi sinh, chào đón tiểu công chúa.”

Lồng ngực tôi nghẹn lại, bát canh trên tay rơi xuống đất.

Mảnh sứ vỡ bắn lên, cứa rách bắp chân, máu như giun bò, men theo bàn chân chảy xuống.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Dì Ngô cuống quýt bỏ mặc đống mảnh vỡ, định gọi tài xế.

Tôi đè tay dì lại.

“Không cần đâu, dì đỡ tôi lên lầu là được. Tôi mệt rồi.”

“Đúng rồi, trước khi đi, anh ấy có nói gì với dì không?”

Dì Ngô là người nhìn Tần Kiện lớn lên, anh ta rất tin bà.

Nên tôi không hỏi thẳng xem bà có biết chuyện “đi công tác” không.

Quả nhiên.

Ánh mắt dì Ngô thoáng dao động rồi nói: “Cậu chủ… cậu chủ dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Dặn cô đừng ra khỏi nhà, tĩnh dưỡng cho khỏe, trong nửa tháng này.”

Tôi sững người. “Anh ấy nói tôi đừng ra khỏi nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt?”

Nghĩa là Tần Kiện đã biết trước chuyện sẽ xảy ra?

Anh ta có khả năng tiên đoán tương lai à?

Tôi không tin tất cả chỉ là trùng hợp.

Chẳng lẽ… cái ch.t của đứa bé trong bụng tôi — không phải là tai nạn?

2

Hai năm trước, tôi vẫn chỉ là một nhân viên kinh doanh nhỏ trong công ty.

Mỗi ngày cố gắng kiếm tiền, để chữa bệnh cho mẹ tôi – người bất ngờ bị tai biến mạch máu não.

Một năm trước, công ty thay sếp mới, tôi được điều lên làm thư ký.

Thường xuyên theo Giám đốc Tần tham dự các buổi tiệc tùng.

Thay anh ta chắn rượu.

Tần Kiện phong lưu đào hoa, thường xuyên giao cho tôi đi xử lý mấy mối rắc rối.

Lâu dần, trong công ty bắt đầu râm ran những lời đồn.

“Thư ký Hứa chẳng phải là đang để ý Giám đốc Tần à?”

“Chỉ với cái vẻ ngoài ấy mà không biết soi gương à, ngoài khuôn mặt với thân hình ra, còn có gì chứ?”

“Còn có da mặt dày, giỏi luồn cúi đó.”

“Lần trước còn ăn cơm cùng Giám đốc Tần, ngồi cả lên đùi ảnh cơ mà.”

“Tôi còn thấy cô ta lên xe của Giám đốc Tần đấy.”

Sau đó, tôi và Tần Kiện kết hôn chớp nhoáng.

Điều đáng hận là, anh ta lại chẳng buồn quan tâm đến những lời đồn đó.

Còn không cho tôi công khai mối quan hệ của cả hai.

Có lẽ, giới nhà giàu đều như vậy. Tôi không hiểu cho lắm.

Dù sao cũng chẳng rụng mất miếng thịt nào, để họ nói đi vậy.

3

Lễ tân gọi điện tới.

Cô bé còn non nớt, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.

“Chị Hứa ơi, em thật sự không cản được vị khách này, cô ta xông vào rồi ạ.”

Tôi đặt điện thoại xuống, khẽ lắc đầu.

Cô bé này là thực tập sinh mới vào, e là vẫn cần người hướng dẫn thêm.

Vừa đứng dậy, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, khí thế hung hăng từ thang máy riêng dành cho tổng giám đốc bước ra.

Tôi bước lên đón.

“Xin lỗi, Giám đốc Tần đang họp. Nếu có việc, cô có thể nói với tôi trước, tôi sẽ chuyển lời lại.”

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, tràn đầy khiêu khích.

“Nói với cô? Cô xứng sao? Ra ngoài mà hỏi thử xem, ai dám cản đường tôi – Lâm Oanh?”

“À đúng rồi, cô là thư ký mới của anh ấy?”

“Hứa Vi Vi phải không? Nghe nói cô giỏi cản người lắm. Sao? Cô nghĩ có thể cản được tôi à?”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Oanh.

Trước kia từng nghe đồng nghiệp nói, cô ta là đối tượng liên hôn của Giám đốc Tần.

Nhà họ Lâm là đại gia ở Hải Thành, kinh doanh lớn, con cháu lại hiếm. Lâm Oanh là con gái độc nhất trong nhà.

Hai nhà Lâm – Tần quan hệ làm ăn chằng chịt, dây mơ rễ má.

Hai bên từ lâu đã ngầm đồng ý chuyện liên hôn.

Nhưng tôi không hiểu.

Nếu đã như vậy,

Tần Kiện tại sao còn vừa khóc vừa cầu xin được ở bên tôi?

4

Tôi đứng thẳng trước mặt Lâm Oanh, không hèn kém cũng chẳng cao ngạo, ngăn cô ta xông vào.

Cô ta tức giận, vung tay tát tôi một cái.

“Dám cản tôi à? Cô đang tự tìm đường chết đấy à?”

“Tin không, tôi có thể khiến Tần Kiện đuổi cô ngay hôm nay?”

Khoảnh khắc ấy, trông cô ta thật khó coi, chẳng còn chút phong thái nào của một thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Cái tát đó rất mạnh, khiến đầu tôi choáng váng.

Tôi đưa tay sờ khóe miệng, máu đã rỉ ra.

Nhưng tôi chẳng lùi nửa bước, vẫn đứng vững trước cửa phòng.

“Xin lỗi, cô không có hẹn trước. Giám đốc Tần đang rất bận.”

“Ha, tôi mà cũng cần hẹn trước để gặp anh ấy à?”

Thấy tôi vẫn không nhượng bộ, Lâm Oanh lập tức túm tóc tôi, kéo đầu tôi đập mạnh vào tường bên cạnh.

“Hẹn trước à? Nói cho cô biết, dù nửa đêm tôi gọi, anh ấy cũng phải chạy đến gặp tôi đấy.”

“Cô là cái thứ gì? Ngay cả con chó của nhà họ Tần cũng không bằng!”

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở từ bên trong.

“Đủ rồi.”

Giọng quát giận dữ của Tần Kiện vang lên.

“Đây là công ty, ai cho phép các người làm loạn ở đây?”

Anh ta thậm chí không liếc tôi lấy một cái, quay đầu ra hiệu cho Lâm Oanh vào trong.

“Hứa thư ký, mang hai ly cà phê vào. Một ly không đường.”

5

Khi bưng cà phê bước vào phòng, tôi thấy Lâm Oanh đang ngồi trên ghế chủ tịch của Tần Kiện.

Tần Kiện đứng bên cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn vào máy tính.

Tôi đặt cà phê lên bàn.

Lúc ấy mới thấy trên màn hình là mấy mẫu váy cưới.

Tần Kiện ngẩng đầu liếc tôi một cái.

Vết bàn tay in rõ trên mặt tôi, lúc nãy ở phòng pha trà tôi đã thấy trong gương.

Thế mà, anh ta cứ làm như chẳng nhìn thấy gì.

Đưa tay cầm lấy ly cà phê, đưa cho Lâm Oanh.

“Cho em, không đường.”

Lâm Oanh nhìn tôi đầy khiêu khích.

Vừa đưa ly lên miệng, cô ta đột nhiên xoay ngược tay lại, hắt thẳng về phía tôi.

“Nóng vậy, định hắt chết tôi à?”

Chất lỏng màu nâu chảy từ trán xuống, mắt tôi rát đến mức không mở ra được.

Tôi nhắm mắt.

Chưa kịp mở miệng.

Bên tai vang lên giọng khàn khàn trầm thấp.

“Ra ngoài, pha lại một ly.”

Bộ váy trắng trên người tôi bị ướt loang, dính vào da, nhầy nhụa vô cùng khó chịu.

Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Bảo trợ lý Tiểu Lệ pha lại một ly cà phê không đường.

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên.

“Tối nay có tiệc xã giao, không về nhà ăn cơm.”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Đã thấy Lâm Oanh khoác tay Tần Kiện, hai người vừa cười vừa nói, cùng đi về phía thang máy.

6

Tối đó, Tần Kiện không về nhà.

Nửa đêm.

Tiểu Lệ chuyển tiếp một bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Oanh.

“Vòng đi vòng lại, anh vẫn ở bên em. Thật tốt.”

Hình đính kèm là bữa tiệc tụ họp hai bên gia đình.

Lâm Oanh dựa sát cánh tay Tần Kiện, hai gương mặt gần kề nhau.

Dưới phần bình luận, có người thả tim, có người để lại lời chúc.

“Lễ đính hôn à? Cuối cùng hai người cũng đến được với nhau rồi?”

“Ha, đáng lẽ phải ở bên nhau từ lâu. Thanh mai trúc mã, cưới luôn đi, còn đính làm gì?”

“Tôi theo dõi cặp này đã lâu rồi, đúng là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.”

“Người xa cách lâu năm lại quay về bên nhau, tôi lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi.”

“…”

Cả đêm tôi ngủ không yên.

Lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ màng.

Khi tỉnh, tôi tự dặn mình.

Phải vui lên chứ, dù sao tôi lấy anh ta cũng không phải vì tình yêu, cần gì phải coi trọng mối quan hệ này đến vậy?

Anh ta không yêu tôi, tôi cũng chẳng yêu anh ta.

Anh ta cần một người vợ trên danh nghĩa để bịt miệng người nhà.

Tôi vừa hay thuận mắt, tính tình lại hiền hòa.

Tôi cần anh ta bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ tôi ở viện điều dưỡng.

Đôi bên đều có nhu cầu, chẳng phải rất hợp sao?

Thế nhưng… tại sao tôi lại đau lòng đến vậy?

Thì ra, trong từng bữa ăn giấc ngủ, trong vô số đêm cuốn quýt bên nhau.

Tôi đã trót động lòng rồi.

Trong tình cảm này, ai nghiêm túc trước, người đó sẽ bị thương trước.

Tôi không thể để mình vấp ngã thêm lần nữa.

Mẹ tôi đã không còn chồng.

Bà cần tôi.

7

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng Tần Kiện để đưa tài liệu.

Đặt xong tài liệu, chuẩn bị rời đi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chuyện hôm qua… xin lỗi.”

Tôi ngẩn ra một chút, mới nhớ đến chuyện bị hắt cà phê hôm qua.

“Anh đang thay vị hôn thê của mình xin lỗi sao?”

Giọng tôi đều đều, ánh mắt cũng phẳng lặng.

Anh ta rõ ràng sững người.

“Vị hôn thê? Em đang nói đến anh à?”

“Anh đã kết hôn rồi, làm gì còn vị hôn thê? Chuyện đó không phải em rõ nhất sao?”

Tôi cúi đầu, giấu đi sự cay đắng trong mắt.

“Giám đốc Tần, nếu anh định kết hôn, làm ơn báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn kịp làm thủ tục ly hôn.”

Ánh mắt anh ta trở nên khó lường.

Trầm mặc một lúc lâu.

Mới hỏi: “Em muốn ly hôn đến vậy sao?”

“Không phải.” Tôi vội vàng giải thích.

“Hồi đó là anh nói cần tôi giúp, còn tôi cần tiền, tôi không thể vì tiền mà trói buộc anh cả đời được.”

“Anh đã làm như vậy rồi, tôi đã rất biết ơn.”

Anh ta đi vòng qua bàn làm việc rộng lớn, đứng trước mặt tôi.

Một tay nâng cằm tôi lên.

“Em ở bên anh, chỉ vì tiền của anh thôi sao?”

“Chứ còn vì cái gì? Chẳng lẽ vì Giám đốc Tần yêu tôi? Chính anh còn không tin nổi câu này, phải không?”

Tần Kiện dùng tay còn lại ôm lấy eo tôi, kéo mạnh một cái, tôi liền bị giữ chặt trong lòng anh ta.

Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào anh ta, cảm nhận hơi thở anh gấp gáp, bầu không khí như đông cứng lại.

Đôi môi ấm nóng của anh ta áp xuống.

Mang theo vị gấp gáp, có phần cưỡng chế.

Tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên, càng lúc càng gần.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở.