Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1

Tôi xuống núi bán thỏ rừng thì bị một người săn sao phát hiện, nhờ mặt mũi mà bước chân vào giới giải trí.

Vì không chịu chấp nhận quy tắc ngầm, nên từ lúc vào nghề đến giờ, tôi chỉ đóng vài bộ webdrama gây được chút tiếng vang.

Miễn cưỡng chen chân vào hàng mười tám.

“Vãn Thanh, trong show này, hình tượng của em là kiểu yếu đuối, tay không xách nổi, vai không vác nổi, kiểu bạch liên hoa làm màu ấy.” Quản lý Hàn Thiến đẩy gọng kính, đặt hợp đồng trước mặt tôi.

“Mặc dù em tham gia chủ yếu để làm nền cho Tống Hà, sẽ bị ghét đấy. Nhưng bị ghét cũng là nổi, giờ em cần độ hot. Có độ hot rồi thì không lo không kiếm ra tiền.”

Sau một năm trong giới, mấy chuyện này tôi hiểu rõ.

Tuy tôi vào giới đơn giản là để chơi, Nhưng tôi thật sự rất thích show này, chỉ cần được tham gia, bị ghét cũng không sao.

“Chỉ là… cường độ huấn luyện sẽ rất cao, em chắc chắn là cơ thể mình chịu nổi chứ…” Trong lúc tôi cúi đầu suy nghĩ vài giây, Hàn Thiến hơi lo lắng mở miệng.

Tôi vuốt nhẹ mấy vết chai trên tay, cười: “Thể lực là điểm mạnh duy nhất của tôi đó.”

Dù gì cũng là người ngày ngày đuổi theo thú hoang trong rừng mà sống.

So với mấy người trong giới giải trí, chắc thể lực tôi cũng không tệ đâu nhỉ?

Chương trình quân đội đã chốt lịch chiếu, danh sách khách mời cũng được công bố.

Có diễn viên, ca sĩ, MC, vận động viên chuyên nghiệp… Toàn người đã có sẵn độ nổi trên mạng.

Trừ tôi.

Ngay khi danh sách được tung ra, Các chủ đề về show đã nhanh chóng leo top hot search.

【Nhiều sao lớn như vậy tham gia, lẽ nào lại là một show làm màu nữa? Giống kiểu chương trình đàn ông chân chính gì đó…】

【Nghe nói chương trình này tập trung vào sự chân thật. Cũng là chương trình thử nghiệm, chắc giới giải trí sắp bị thanh lọc một đợt lớn.】

【Cái gì? Tập trung vào thật à?! Lưu lại liền!】

【!!! Tôi tra kỹ rồi, chương trình này đúng là do đài cấp phép đặc biệt! Mong chờ dã man!】

【Haha tuyệt thật, không biết mấy sao da trắng thịt mềm kia chịu được bao lâu.】

【Nhà tôi – Tống Hà quay phim cũng cực lắm, mấy khổ này chắc không thành vấn đề.】

【Nói gì thì nói, tôi vẫn lo cho Trì Tuấn lắm, nhưng dù cậu ấy có trụ nổi hay không, fan Trì Thủy bọn tôi vẫn luôn bên cậu ấy!】

【Ôn Bảo nhảy múa hát hò cũng tốn sức lắm, show này với cậu ấy chắc như ăn kẹo!】

【Đừng có ảo tưởng nữa, mấy trò mèo của idol mấy người sao so được với huấn luyện thật?】

【Không ngờ show này còn mời cả Lý Hà! Cô ấy là xạ thủ chuyên nghiệp, đứng hạng hai trên bảng xếp hạng bắn súng đó! Có cái xem rồi!】

… Dư luận ngày càng sôi nổi, ngoài fan nhà ai nấy kéo đến ủng hộ, còn có rất nhiều dân mạng hóng hớt góp mặt, Làm độ hot của chương trình cứ thế mà tăng vùn vụt.

Ngay cả người mười tám như tôi cũng được chia phần.

【Không ai thắc mắc Hà Vãn Thanh là ai à? Sao tôi chưa từng nghe đến tên này?】

【Hạng mười tám, không nghe cũng phải. Chắc mời cho đủ số thôi. Mặc kệ cô ta là ai, kiểu show như này đúng là gương soi yêu ma, có quỷ có rắn cũng phải hiện nguyên hình.】

… Dân mạng đúng là nói trúng phóc.

Chương trình quân đội được quay tại doanh trại huấn luyện địa phương.

Cả nhóm có 8 người, 4 nam 4 nữ.

Chắc là lần đầu tham gia dạng chương trình này nên ai cũng háo hức.

Nhìn doanh trại nghiêm trang, trầm mặc, tôi mang theo sự kính trọng, lặng lẽ ngắm nhìn.

Nam lưu lượng Trì Tuấn vừa xuống xe thấy vậy thì khẽ cười khẩy ở chỗ không có máy quay.

Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy chế giễu.

“Hừ, làm màu.” Tôi nghe thấy hắn lầm bầm.

Vừa quay sang, hắn đã vội đổi sắc mặt, tươi cười giả tạo, cố ý nhướng mày nhìn Tạ Tri Hành cười cợt: “Cao Hòa đóng phim kiểu này từng ở đây mấy tháng đó, không phải cái gì cũng làm được à? Cũng chỉ đến thế thôi?”

Cao Hòa, nam diễn viên mới nổi trong giới.

Gần đây không biết đắc tội ai mà bị cả mạng xã hội bôi đen.

Nghe mấy lời châm chọc đó, tôi sa sầm mặt, nhếch môi lạnh lùng: “Công khai sỉ nhục người khác hoặc bịa đặt vu khống là phạm luật đó. Anh muốn vào trại cải tạo à?”

2

Hắn khựng lại, nụ cười đông cứng trên mặt, cười gượng: “Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, giờ đùa cũng không được sao?”

Ha, lấy danh dự người khác ra đùa…

“Vãn Thanh, đừng dọa cậu ta nữa, mặt trắng bệch rồi kìa.” Người được gọi là “hoàng tử nhỏ làng nhạc” – Tạ Tri Hành đi tới cười cười muốn xoa dịu.

Tôi liếc lạnh sang hắn.

Còn chưa kịp mở miệng, giọng nói lạnh như băng của Tống Hà vang lên cạnh bên: “Tôn trọng người khác là điều cơ bản nhất. Ở nơi công cộng mà lấy danh dự người khác ra đùa, anh thấy vui lắm sao?”

Tống Hà không chừa mặt mũi, nói thẳng toạc.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế, đạo diễn vội vàng bước ra hòa giải.

Nhưng muộn rồi.

Màn hình livestream ngập tràn bình luận.

【Tôi là fan Trì Tuấn, chuyện của Cao Hòa tôi cũng biết, nhưng nói kiểu không rõ thật giả thế này thì quá đáng rồi. Với lại, cảm giác như đang đá đểu vậy, tôi không chấp nhận được. Bye fan.】

【Tôi cũng bỏ fan đây.】

【Là người của công chúng, mỗi hành động lời nói đều có ảnh hưởng đến nhiều người. Cần thận trọng lời ăn tiếng nói. Đây đúng là vấn đề nhân cách rồi.】

【Nói xấu người khác công khai, chưa biết đúng sai, thậm chí có thể là tin đồn! Tôi đồng cảm sâu sắc, vì tôi từng bị vu khống. Cảm ơn Hà Vãn Thanh đã khiến tôi hiểu, không phải lỗi của tôi, là lỗi của họ!】

Chắc mấy chuyện này chạm đến nỗi đau của nhiều người.

Cả màn hình bị phủ kín bởi bình luận chỉ trích Trì Tuấn, bỏ fan, thậm chí kêu gọi tẩy chay hắn khỏi giới giải trí.

Trì Tuấn nhìn thấy những dòng bình luận đó mới bắt đầu nhận ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, mặt tái mét.

Đạo diễn biết nếu không xử lý ngay, mọi thứ sẽ bùng nổ lớn hơn, nên lập tức dừng livestream.

Trì Tuấn bị quản lý mặt đen như đá kéo đi.

Tôi liếc sang Tống Hà.

Cô ta cười khẩy: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ làm những việc có lợi cho mình thôi.”

Trong lúc đợi livestream trở lại, quản lý gọi điện đến, bảo tôi lên Weibo xem hot search.

Tôi nhướng mày, mở app ra liền thấy tên mình chễm chệ trên top.

【Sao hạng mười tám Hà Vãn Thanh dạy sao tuyến đầu cách làm người】

【Xem livestream là biết Hà Vãn Thanh gan to cỡ nào rồi】

【Cảm giác Trì Tuấn đang đá xéo Cao Hòa thật mà…】

【Từng bị bạo lực mạng nên tôi hiểu câu nói của Trì Tuấn ảnh hưởng thế nào. Là người của công chúng, sao có thể dẫn dắt dư luận kiểu đó chứ.】

【Cái quái gì đây, đây mà là sao tuyến đầu hả? Em gái tôi mà còn làm fan hắn, tôi về bẻ gãy chân nó!】

【Hu hu hu, bị Hà Vãn Thanh hớp hồn rồi! Ai hiểu được cái khí chất dám đứng lên nói thẳng nói thật đó, ngầu dã man luôn!】

【Là một trong mười ngàn fan của Hà Vãn Thanh, tôi xin chia sẻ, ai tò mò có thể xem mấy bộ webdrama của cô ấy, cảnh đánh đấm đều tự đóng, động tác dứt khoát, ánh mắt sát khí, ngầu muốn xỉu!】

【Tống Hà cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng người đầu tiên đứng ra là Hà Vãn Thanh, đáng khâm phục hơn. Trong giới giải trí, cấp bậc là tất cả, mà cô ấy dám là người đầu tiên lên tiếng, chứng tỏ cô ấy rất bản lĩnh. Xứng đáng để theo!】

… Không ngờ dân mạng phản ứng mạnh đến thế, lại còn công tâm nữa.

Dù fan Trì Tuấn có cố gắng thanh minh, thì vẫn bị cộng đồng mạng áp đảo.

Sau khi tôi lướt xong, quản lý nắm bắt đúng thời cơ hỏi: “Em nghĩ gì về cái hot search này?”

Tôi cười cười, liếc nhìn đám người đang chờ trước cổng doanh trại.

Bên ngoài trông có vẻ hòa thuận vui vẻ, nhưng thực ra không phải vậy.

“Trong đám người đạp Trì Tuấn lên hot search, có kẻ trong giới nhúng tay vào. Mấy người khui chuyện xấu của hắn chắc cũng được người trong giới hỗ trợ.”

“Tôi được lên hot search này là có đội ngũ thử phản ứng của công chúng. Vai nữ chính cuối cùng vẫn là Tống Hà.”

Bên kia im lặng vài giây, rồi thở dài: “Em nói hết rồi, chị còn biết nói gì nữa đây. “Chúng ta không có chỗ dựa, được làm nền để hứng tí hào quang đã là may rồi. Nhưng nếu trong lúc quay em thấy chuyện gì có thể giúp mình bật lên thì cứ làm! Dù vi phạm hình tượng hợp đồng cũng không sao, chị sẽ xử lý sau. Quyết định này, chị để em tự cân nhắc. Cơ hội do em tự nắm lấy.”

Bật lên hay không còn phụ thuộc vào số, không thể cưỡng cầu.

Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

… Đạo diễn nhanh chóng xử lý xong, livestream tiếp tục.

Trì Tuấn không còn xuất hiện nữa, các bình luận liên quan đến hắn cũng bị hệ thống chặn.

Mọi người như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Màn hình ngập tràn icon “like”.

Lúc này, chiếc xe tải lớn đến đón chúng tôi cũng vừa đến, đỗ bên trong hàng rào.

Đạo diễn cười toe toét, định vào chào hỏi.

Nhưng bị lính gác chặn lại.

Một huấn luyện viên mặc đồ rằn ri đứng trước đầu xe nhẹ gật đầu với đạo diễn, rồi cầm loa hét lớn: “Nghe rõ đây! Người tham gia huấn luyện có ba phút, mang theo hành lý, lên xe theo tôi! Người không liên quan thì quay về!”

Sự nghiêm túc của huấn luyện viên trái ngược hoàn toàn với đám người vẫn đang cười đùa.

Họ không coi giới hạn thời gian là gì, vẫn chậm rãi tìm đồ.

Tôi không mang nhiều, đeo túi lên là phóng thẳng lên xe.

Huấn luyện viên trên xe thấy động tác của tôi thì mặt dịu đi một chút, khóe môi cong lên: “Từng luyện qua?”

Tôi định gật đầu, nhưng nghĩ tới hình tượng ký trong hợp đồng, bèn nhướn mày lắc đầu: “Chưa.”

Hắn nheo mắt nhìn tôi, rồi xem đồng hồ, mặt trầm xuống, cầm loa quát to: “Không lên xe thì khỏi lên nữa! Tôi cho các người thêm 5 phút, chạy đến điểm tập kết trước tòa nhà đối diện kia! Ai trễ thì chạy quanh sân 5 vòng!”

Vừa dứt lời, xe tải quay đầu chạy đi.

Tôi nhìn tòa nhà cách cổng khoảng hơn 1.000 mét, lại nhìn đám tám người vẫn còn đơ ra chưa phản ứng, vẫy tay với họ một cái.

… Ừm, đúng như dân mạng nói, thể lực họ cũng tạm.

Chưa đầy 5 phút, tất cả đã có mặt, Chỉ là ai nấy đều thở phì phò.

Trừ ông quay phim vác máy quay.

Do doanh trại cấm các thiết bị liên lạc khác, nên người quay phim là người trong đơn vị.

Anh ta dùng thiết bị quân đội để truyền hình ảnh trực tiếp về cho đạo diễn.

Huấn luyện viên quét ánh mắt sắc lạnh qua cả đám, khóe môi nhếch lên, từng chữ mạnh mẽ vang lên: “Lần này không ai trễ, tốt lắm. Tôi là huấn luyện viên của các cậu, Lưu Thành Dĩ. Không nhớ cũng không sao, trong hai tháng tới, tôi sẽ khiến các cậu nhớ kỹ tên tôi. Tôi biết các cậu là nghệ sĩ, da dẻ mịn màng. Đừng lo, tôi sẽ giúp các cậu lột xác. Không nương tay đâu. Đảm bảo các cậu trở thành một ‘người lính’ tạm chấp nhận được. Ừ, không cần cảm ơn tôi.”

Nói xong, hắn nhảy lên chiếc xe dừng bên cạnh, chỉ về bãi tập cách đó khoảng 500 mét: “Thấy bãi bắn đằng kia không? Chạy qua đó, tôi đợi các cậu bên đó. 2 phút!”

“Thầy Lưu ơi, cho bọn em nghỉ một chút đi! Hoặc 3 phút cũng được?” Ôn Hải vừa loạng choạng chạy vừa than thở mặc cả.

Những người khác cũng gào lên vài câu phụ họa.

… Kết quả, thời gian chạy bị rút xuống còn một phút rưỡi.

Quãng đường này với tôi chẳng đáng gì, nhưng để giữ đúng hình tượng, tôi điều chỉnh tốc độ, chạy lẫn trong đám họ.

Không chậm cũng không nhanh, tránh gây chú ý.

Chắc là lần đầu tiên được thấy súng thật.

Mấy người kia vừa chạy đến nơi, nhìn thấy khẩu súng đặt trên giá, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, phấn khích vây quanh khẩu súng ngắm nghía.

Tôi đứng một bên, cúi mắt nhìn cây QBZ-95, trong lòng cũng hơi rung động.

Dù gì trước giờ tôi toàn cầm súng săn, rất hiếm khi có cơ hội chạm vào súng thật.

“Thầy Lưu, đây là súng thật đúng không ạ? Buổi huấn luyện đầu tiên bọn em được dùng luôn sao?!” Ôn Hải mắt sáng rực nhìn khẩu súng, hai tay xoa xoa đầy háo hức.

“Là súng thật. Hôm nay đưa các cậu đến đây là để các cậu cảm nhận trọng lượng của ‘đồng đội’ mình. Ngày đầu cầm không vững cũng không sao, sau khi được huấn luyện, tôi sẽ khiến các cậu ai cũng có thể cầm chắc nó. Giờ, cầm lấy khẩu súng trước mặt đi.”

QBZ-95 không nặng, tầm 3,25 kg.

Nhưng với những ai chưa từng cầm súng, khái niệm về trọng lượng này vẫn rất mơ hồ, nên việc cầm bằng một tay không hề dễ.

Ví dụ như Tạ Tri Hành.

Để khớp với hình tượng yếu đuối của tôi, lúc cầm súng tôi cũng cố gắng làm ra vẻ dùng sức một chút…

Mệt thật đấy…

Diễn mệt muốn xỉu luôn…