Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Sau 3 tiếng bay, tôi về đến nhà thì thấy chỉ có một mình mẹ đang ngồi.

Vừa thấy tôi, bà mặt mày u ám, mở miệng là cằn nhằn:

“Giờ mày còn biết quay về à?”

Tôi liếc bà một cái, chẳng buồn đáp, chỉ quay sang nói với dì Phương đang bước tới:

“Dì gọi người mang hành lý lên phòng tôi. Thiếu gia lát nữa sẽ về, bảo nó chờ, để tôi ngủ dậy rồi gặp.”

Dì Phương cung kính: “Vâng, tiểu thư.”

“Mày bị điếc à, Triệu Khâm Duệ? Tao đang nói chuyện với mày đó!”

Không cam lòng bị tôi ngó lơ, mẹ tôi xông đến chặn đường, tức giận hét lên:

“Tốt quá nhỉ, giờ thì cả nhà mày chẳng ai coi tao ra gì nữa!”

“Cái thằng chết tiệt chồng mày, rồi cả mày nữa! Tất cả đều phản rồi phải không?!”

Tôi buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn bà mẹ đang điên cuồng của mình, bình tĩnh nói:

“Để có thể về đây giải quyết chuyện nhà, tối qua tôi phải thức trắng làm việc. Nếu không có việc gì quan trọng, thì đừng lãng phí thời gian ngủ của tôi.”

“Mày giở cái thái độ gì vậy hả?” Mẹ tôi gào lên, “Tao là mẹ mày! Không phải nhân viên dưới quyền mày! Mày nói chuyện với mẹ kiểu ra lệnh như vậy sao?”

Ồn ào thật đấy.

Tôi cau mày, đè nén cơn giận đang dâng trong lòng:

“Được thôi, mẹ của tôi. Giờ con cho mẹ hai lựa chọn.

Một, mẹ cứ tiếp tục đứng đây chất vấn thái độ của con, con thề sẽ lập tức quay lại làm việc, không dính vào chuyện nhà thêm một giây nào nữa.

Hai, mẹ hãy giữ im lặng, chuyện gì cần nói thì đợi con ngủ dậy rồi nói.”

“Nghe rõ chưa?”

“Nếu nghe rồi thì tránh đường giùm.”

“Mày… mày…!”

Mẹ tôi giơ tay chỉ vào mặt tôi, “mày” đi “mày” lại cả chục lần nhưng cuối cùng vẫn không mắng thành câu, chỉ chuyển sang nước mắt lưng tròng:

“Hu hu… Mẹ đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra con sói mắt trắng như mày chứ?!”

Mắng thì cứ mắng, nhưng bà vẫn nhớ rõ tính tôi nói được làm được.

Sợ tôi thật sự bỏ mặc, bà đành ngoan ngoãn ngồi lại ghế sofa, không dám chặn tôi nữa.

Tôi quay người đi lên lầu.

Tôi cần tắm rửa một cái, sau đó…

Ngủ một giấc thật đã!

Thức trắng cả đêm rồi.

Mệt ch et đi được!

02

Hai tiếng sau, tiếng chuông báo thức đánh thức tôi dậy.

Dì Phương báo:

“Thiếu gia đã đợi nửa tiếng rồi.”

Tôi sửa soạn qua loa rồi xuống lầu gặp em trai.

“Chị, sao chị về rồi? Về đúng lúc lắm, em muốn hủy hôn với Phương Tình.”

Em tôi ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi game.

Trên bàn trà trước mặt bày đầy hoa quả cắt sẵn và đồ ăn vặt chưa bóc gói.

Mẹ tôi thì ân cần bóc quýt, từng múi từng múi đút cho nó ăn.

“Tại sao muốn hủy hôn?” Tôi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

“Còn vì sao nữa?” Em tôi vừa ăn quýt vừa say sưa chơi game, bận đến mức chẳng buồn liếc tôi lấy một cái, “Em với Phương Tình không cùng đường, nói chuyện chẳng hợp gì cả.”

“Triệu Nguyên Phi.”

Tôi gọi thẳng tên nó, giọng điệu không mấy thay đổi, nhưng từng chữ đều là cảnh cáo rõ ràng:

“Chị cho em hai giây, cất điện thoại, nghiêm túc nói chuyện.”

Em tôi liếc mắt nhìn tôi.

Tôi nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào nó.

Nó rùng mình một cái, lập tức tắt máy, nhét vào túi quần, lẩm bẩm không cam lòng:

“Không chơi thì không chơi…”

“Nhưng mà, chị à, em nói thật đấy, lần này chị về là vừa hay, nhanh chóng giúp em hủy hôn đi, kẻo bạn gái em lại ghen.”

“Bạn gái em?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Quả nhiên nó lập tức phấn chấn, chưa kịp tôi hỏi tiếp đã tranh nhau kể luôn:

“Đúng vậy, chị, bạn gái mới của em tên là Tưởng Lăng, dịu dàng, chu đáo, em muốn gì cũng chiều.”

“Phương Tình chỉ được cái gia thế hơn Lăng Lăng, suốt ngày lạnh lùng khó chịu, còn bắt thiếu gia đây phải dỗ dành. Cô ta tưởng mình là ai? Thiếu gia em không rảnh hầu hạ.”

“Chị à, em nói trước, em đã có người mình thích rồi, nếu mọi người cứ ép em với Phương Tình liên hôn, đừng trách em bỏ nhà đi.”

“Không được nói kiểu đó!”

Mẹ tôi khẽ vỗ vào người nó, sốt ruột dỗ dành:

“Chị con có nói gì trái ý con đâu, đúng không, Du Du?”

Bà tiện tay gọi tôi bằng cái biệt danh ngớ ngẩn không thể nào nghe lọt tai, khiến tôi rùng mình khó chịu.

Tôi nén cảm giác phản cảm, dặn em trai:

“Mai dẫn bạn gái em về nhà, để chị gặp mặt.”

Em tôi sửng sốt, ngỡ mình nghe nhầm, đến khi phản ứng lại thì vui như tết, nhảy cẫng lên:

“Được! Chị ơi, mai em đưa Lăng Lăng về. Chị yên tâm, em dám cá chị sẽ thích cô ấy!”

Nó hí hửng đi tìm bạn gái.

Dì Phương hỏi tôi có muốn dùng bữa luôn không?

Tôi đáp:

“Được.”

Từng đĩa thức ăn được dọn lên bàn, tôi bước vào phòng ăn thì mẹ tôi cũng bám theo.

“Cái con Tưởng Lăng đó giấu em con, tự mình chạy đến tìm Phương Tình, vừa phá hoại tình cảm hai đứa, vừa xúi em con hủy hôn.”

“Chẳng qua tại em con quá ngây thơ, không nhìn ra mưu mẹo của nó, cái con nhỏ đó không phải loại dễ đối phó đâu.”

Nói đến Tưởng Lăng, mẹ tôi giận tím mặt, chẳng thốt ra được câu nào dễ nghe.

Tôi thấy buồn cười, liền hỏi bà:

“Thế sao nãy không nói luôn trước mặt em?”

Mẹ tôi bị chặn họng, ánh mắt thoáng né tránh.

Tôi thong thả múc một muỗng cháo, đưa vào miệng, không khách khí vạch trần ý đồ của bà:

“Hóa ra mẹ muốn làm người tốt trước mặt em, đẩy tôi ra làm kẻ ác?”

Sắc mặt mẹ tôi cứng đờ, cố chấp cãi lại:

“Mẹ sợ con không nắm rõ tình hình nên mới đặc biệt nhắc con!”

“Thế thì cảm ơn nhé,” tôi mỉa mai, “Tôi không thích vòng vo, tốt hơn hết mẹ nên nói thẳng điều mẹ muốn. Kẻo tôi hiểu sai, đến lúc đó để mẹ vui hụt.”

Nghe vậy, mẹ tôi lập tức quên luôn sự ngượng ngùng, bắt đầu ra lệnh:

“Hôn sự không được hủy, không thể để em con làm chuyện dại dột.”

“Tưởng gia chỉ là nhà nhỏ, sao so được với Phương gia?”

“Cái con Tưởng Lăng ấy cũng không tự soi lại mình, dám mơ làm con dâu mẹ à? Nó có tư cách sao?”

“Em con bây giờ đang say mê, cứ để nó chơi vài năm cũng chẳng sao, miễn là đừng rước vào cửa.”

“Còn về Phương gia, con phải nghĩ cách giữ họ lại.”

“Bảo Phương Tình sửa cái tính đi, đừng tưởng mình là tiểu thư Phương gia thì có thể muốn nói gì thì nói. Ngoài cái gia thế ra, nó có chỗ nào xứng với con trai mẹ?”

“Nhà mình thế này, em con có dăm ba cô bạn gái bên ngoài thì có làm sao?”

“Quan trọng là trong nhà phải yên ổn. Nếu Phương Tình là người biết điều thì nên nhắm một mắt mở một mắt, đừng so đo chi li, làm to mọi chuyện lên.”

Tôi hỏi bà: “Nói xong chưa?”

Mẹ tôi không hài lòng vì bị tôi ngắt lời, nhưng vì vừa nói ra hết bức xúc nên cũng rộng lượng không chấp, chỉ nói:

“Đại khái là vậy. Chuyện của em con, con là chị nó, phải lo lắng nhiều hơn một chút. Mấy lời nãy mẹ nói, con nghe vào rồi chứ?”

Tôi nhếch mép, cười mà như không cười:

“Đương nhiên.”

“Thế thì tốt rồi,”

Mẹ tôi hài lòng ra mặt, dặn dò thêm một câu cuối:

“Mai Tưởng Lăng đến nhà, đừng có mà tỏ ra tử tế với nó. Không thì nó tưởng nhà mình dễ bước vào!”

03

Sáng hôm sau, từ rất sớm, Tưởng Lăng đã xách hai hộp trà đến nhà chào hỏi.

Cô ta nói trà là do dân làng vùng núi hái tặng khi cô đi dạy học thiện nguyện trên đó, là tấm lòng quý như vàng.

“Thưa dì, chào chị.”

Tưởng Lăng cười tươi, lễ phép:

“Những cây trà cổ trên vùng núi ấy đã trăm tuổi rồi, dù không nổi tiếng, nhưng chắc chắn hương vị rất tuyệt.”

Nhận quà xong, bọn tôi tỏ ý cảm ơn.

Mẹ tôi rõ ràng đã thề sống thề chết sẽ không cho Tưởng Lăng sắc mặt dễ chịu, thế mà khi nhận món quà bà chẳng hề coi trọng kia, lại vẫn tỏ ra nhã nhặn:

“Khách sáo quá.”

Chỉ khi cúi đầu uống tách trà quý nhà mình, khoé mắt bà mới lộ rõ vẻ chán ghét không chút che giấu.

“Thưa dì, dì giữ dáng tốt thật đấy!”

Tưởng Lăng tự nhiên ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi rói, tràn đầy nhiệt tình:

“Nếu nhìn thấy dì đi mua sắm với Nguyên Phi, chắc chắn con sẽ hiểu lầm, tưởng ảnh giấu con quen bạn gái mới mất. Dì nhìn trẻ trung quá!”

“Thế à?”

Mẹ tôi thản nhiên nói:

“Do căn cơ tốt thôi, không cần dưỡng gì cả.”

“Thôi đi mẹ, mẹ diễn sâu thật đấy.”

Em tôi vừa nói vừa giơ tay ra dấu con số,

“Rõ ràng mỗi năm mẹ chi cho dưỡng da đâu dưới số này.”

Lời nói dối bị bóc trần ngay tại trận, mặt mẹ tôi cứng đờ.

Bà liếc xéo em tôi, định mở miệng mắng cho vài câu.

Tưởng Lăng lập tức chen lời, giọng cao vút, mặt nghiêm lại, răn dạy:

“Triệu Nguyên Phi! Nói chuyện kiểu gì thế? Mau xin lỗi dì ngay!”

Em tôi từ trước đến nay trước mặt mẹ luôn là đứa cứng đầu cứng cổ, quen làm trời làm đất, sao có thể chịu nhận sai?

Tưởng Lăng thấy nó không xin lỗi, liền chống nạnh, trừng mắt:

“Lời em nói, anh cũng không nghe à? Được! Để xem hôm nay em có thèm nói chuyện với anh nữa không!”

Em tôi bĩu môi, bất đắc dĩ chịu thua:

“Rồi rồi rồi, nữ vương đại nhân hạ lệnh, anh nào dám trái lời? Anh xin lỗi mẹ ngay,

mẹ ơi, con xin lỗi~~”

Sắc mặt mẹ tôi lúc xanh lúc trắng.

Muốn nổi giận thì sợ làm em tôi mất hứng.

Muốn tiếp tục giả vờ cười thì trong lòng lại tức tối đến mức không cười nổi.

Thành ra biểu cảm méo mó, chắp vá, vô cùng đặc sắc.

Thấy em tôi chịu nhún, Tưởng Lăng ánh mắt thoáng qua tia đắc ý, khoác tay mẹ tôi, giọng ngọt ngào thân thiết:

“Dì à, nếu Nguyên Phi khiến dì phiền lòng, cứ nói với con, con thay dì dạy dỗ anh ấy.”

Đòn tấn công vào tim, chính là như thế.

Mẹ tôi tức đến mức tóc như muốn dựng ngược, mà vẫn phải cố nhịn không dám phát tác.

Tưởng Lăng ngang nhiên khoe khoang việc em tôi vì cô ta mà biến thành “não yêu”, và còn lấy đó làm kiêu hãnh.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy vở kịch này đủ đặc sắc để tôi nên tặng lại cô ta một món quà đáp lễ.

Tôi dẫn cô ta đến phòng thay đồ, chỉ vào cả một bức tường túi chưa bóc tem, nói:

“Chị mới về hôm qua, thời gian gấp quá, chưa kịp chuẩn bị quà cho em. Em xem mấy chiếc túi này có cái nào thích không, cứ chọn một cái, coi như quà chị tặng em.”

Tưởng Lăng nhìn cả bức tường túi, mắt như sáng rực.

Cô ta làm bộ khách sáo:

“Cảm ơn chị, nhưng mấy chiếc túi này đắt quá, em dùng không nổi…”

Cô ta chắc nghĩ tôi sẽ khách khí đôi ba câu, giả vờ từ chối rồi lại nằng nặc tặng.

Nào ngờ, tôi thẳng thừng:

“Đúng là chị sơ suất thật, thôi vậy, coi như chưa nói.”

Vẻ mặt Tưởng Lăng suýt chút nữa không giữ được.

Cô ta gượng gạo cười:

“Cảm… cảm ơn chị.”

Tôi mỉm cười, phẩy tay, rất rộng rãi:

“Không có gì.”