Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

01.

“Phi! Xin lỗi cô á? Cô là cái thá gì?”

“Con trai tôi là người thừa kế của nhà họ Du, cô dựa vào đâu mà dám bắt tôi xin lỗi?”

Nghe hai chữ “thừa kế”, đầu tôi ong lên.

Thành thật mà nói, cái “gia sản” của nhà tôi, dù có nói thế nào cũng chẳng liên quan gì đến hai chữ “thừa kế” cả.

Bố tôi mê nghiên cứu khoa học, mấy năm trước đã theo đơn vị ra Nam Cực công tác, hoàn toàn mặc kệ chuyện trong nhà.

Mẹ tôi không thích đi làm, chỉ mê trà chiều và đi spa, mỗi tháng tiền sinh hoạt đều do tôi chu cấp.

Anh tôi thì khỏi nói, tiền anh ấy kiếm còn không đủ nuôi chiếc xe sang của anh ấy.

Tiền trong nhà đều là tôi kiếm.

Tôi chưa từng mong ai trong nhà biết ơn hay báo đáp gì, nhưng cũng không ngờ lại nuôi ra một con sói trắng mắt như thế này.

Chị dâu không phải không biết tình hình tài chính nhà tôi.

Hai chữ “thừa kế” trong miệng chị ta, chắc là từ lâu đã nhắm vào việc tôi không kết hôn, không sinh con, sau đó kế thừa tài sản của tôi rồi.

Tôi nhìn bữa cơm bị lật đổ trên đất, chìm vào suy nghĩ.

Làm sao mà chị ta lại được nước lấn tới thế này?

02.

Một tiếng trước

Hôm nay hiếm khi xong việc sớm, tôi muốn về nhà ăn bữa cơm với mẹ.

Vừa vào cửa, sắc mặt chị dâu liền khó chịu thấy rõ, hầm hầm như ai thiếu nợ chị ta vậy.

Chị ta trách móc tôi lần trước từ chối đi xem mắt với em họ chị ta, nói tôi khinh thường gia đình bên đó.

Bắt tôi lần sau phải mời em họ chị ta đi ăn nhà hàng Michelin, coi như bồi tội.

Tôi chẳng buồn đáp.

Đến lúc ngồi vào bàn ăn, tôi nhân tiện thông báo luôn chuyện mình đang yêu đương, sắp Tết nên muốn dẫn bạn trai về nhà.

Ai ngờ chị dâu tức đến mức quăng luôn đũa.

Chị ta chất vấn tôi:

“Dựa vào đâu mà em yêu đương với đàn ông khác mà không nói với chị?”

“Nếu không phải vì nghĩ em không yêu đương, không kết hôn, có thể giúp chị nuôi con, thì chị đâu có sinh con sớm như vậy! Chỉ dựa vào số tiền lương ít ỏi của anh em, làm sao mà nuôi nổi con chứ?”

Tôi nghe mà đơ cả người, bật thốt:

“Vậy con chị sinh ra là để tôi nuôi chắc?”

Chị dâu cũng khựng lại, sau đó phản ứng còn dữ dội hơn tôi.

Chị ta lao tới lật cả bàn ăn.

Mấy món ăn còn nóng hổi đổ hết xuống đất.

03

Tôi nghĩ một lúc.

Là lỗi của tôi.

Tôi nhận ra, cứ cho đi mãi chỉ khiến chị dâu xem tôi là kẻ ngốc.

Thế nên tôi bật dậy, túm lấy tóc chị ta, ấn mạnh xuống đất:

“Ai dạy chị lãng phí thức ăn thế hả? Chút đạo đức truyền thống cũng không có. Một là xin lỗi tôi, hai là ăn hết chỗ này đi, tự chọn đi!”

“Tôi yêu đương hay không, yêu ai, liên quan gì đến chị? Tôi có phải đối xử với chị quá tốt rồi không? Chị tưởng chị là mẹ tôi chắc?”

Mẹ tôi cũng sững sờ, lúc hoàn hồn liền khóc ầm lên:

“Du Nghiên! Mau buông chị dâu con ra! Không biết lớn nhỏ gì hết!”

Tôi bật cười, trước đây chưa từng cảm thấy mẹ thiên vị, nhưng giờ thì nhìn rõ rồi.

Bị xúc phạm là tôi, bị chỉ mặt mắng cũng là tôi, thế quái nào lại thành tôi không biết lớn nhỏ?

Tôi lắc đầu: “Tôi muốn chị ta xin lỗi.”

Tôi tập thể hình bao năm, sức lực không nhỏ.

Chị ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể tức đến chửi rủa:

“Tao xin lỗi cái đầu mày! Đừng có mơ! Nhà mày cưới con dâu mà không biết làm tròn trách nhiệm à? Anh mày không kiếm ra tiền, mày có tiền thì không phải nên nuôi con giúp anh mày à?”

“Nếu không thì tao ly hôn với anh mày, để xem cả đời này mày có còn gặp được cháu mày nữa không!”

Tôi lại cười, trước giờ không nghĩ chị dâu đầu óc có vấn đề thế này.

Cháu tôi, tôi thích thì thích thật.

Nhưng lấy việc không cho tôi gặp nó ra để uy hiếp tôi? Chi bằng lấy dao rạch lốp xe tôi còn hiệu quả hơn.

“Có giỏi thì ly hôn đi. Không ly thì tôi khinh chị.”

“Chị cũng giỏi thật đấy, nghĩ ra trò này mà cũng đem ra uy hiếp tôi được.”

Mẹ tôi phát hoảng.

Tôi quên mất, trò này uy hiếp tôi thì không được, nhưng uy hiếp mẹ tôi thì lại quá hiệu quả.

Mẹ vội vàng kéo tôi ra:

“Mau buông chị dâu ra! Con xin lỗi chị ấy đi!”

“Con không ở căn hộ gần trường học phải không? Chuyển tên căn hộ ấy cho chị dâu đi, coi như bồi tội. Dù gì cũng là để cho cháu con sau này học hành, làm cô thì cũng phải có chút thể hiện chứ.”

Tôi cười lạnh.

Thì ra là chờ tôi ở đây.

________________________________________

04

“Mẹ, mẹ có nhầm không vậy? Căn nhà đó con mua bằng tiền của chính mình, không lấy một xu của nhà mình.”

Trước giờ tôi chưa từng vạch trần mẹ trước mặt chị dâu.

Lúc nào cũng nghĩ, trước mặt con dâu, phải để mẹ giữ thể diện, như vậy con dâu mới tôn trọng mẹ.

Mẹ nghe thế liền khó chịu: “Gì mà của con với không của con, con còn phân biệt với mẹ sao?”

Tôi hít sâu, cố kìm nén: “Thế tức là mẹ chỉ cần mở miệng là có thể lấy luôn căn hộ tiền tỷ của con à? Nếu có chuyện tốt vậy, mẹ có thể kéo con theo không?”

Mẹ vừa xoa dịu chị dâu, vừa nhìn tôi đầy bất mãn: “Đó là cháu con, con làm cô không phải nên nghĩ cho nó sao?”

Lại cái câu “làm cô thì phải”.

Mỗi lần nghe câu này, tôi đều biết là sắp phải bỏ tiền ra.

Trước kia thì thôi, tôi biết anh tôi kiếm ít, giúp được thì giúp.

Mua nhà, tôi góp tiền.

Xe, thậm chí tôi còn mua thẳng cho anh.

Anh tôi cảm kích tôi, chị dâu cũng dịu dàng với tôi.

Tôi không tính toán chuyện cho đi, dù gì cũng là người nhà.

Nhưng giờ đã xé rách mặt thế này.

Còn mong tôi làm cái ATM sao?

Tôi bật cười: “Mẹ, mẹ thật sự không hiểu vì sao chị ấy gây sự với con à?”

“Con có bạn trai rồi, sau này con sẽ có con của mình, vậy con phải lấy tiền của mình để nuôi con người khác à!?”

Chị dâu tức đến hét toáng lên: “Con ai mà con người khác! Đó là con ruột của anh trai cô đấy!”

“Cô muốn lật lọng sao?!”

Tôi cau mày: “Chị bị điên à? Tôi lật lọng cái gì?”

Mẹ tôi không chịu nổi nữa: “Con bé này, con quên rồi à? Năm ngoái Tết, Y Y ước rằng cô nó kiếm thật nhiều tiền, rồi toàn bộ tiền đó cho nó tiêu. Con còn cười nói đồng ý nữa mà!”

Tôi nghẹn họng.

Nhớ lại bữa cơm tất niên năm ngoái, Y Y cứ bám lấy tôi đòi tiền lì xì.

Tôi cho một cái không đủ, nó còn đòi cái thứ hai.

Đến đúng giờ chúc Tết, nó hô lên:

“Cô phải kiếm thật nhiều tiền! Rồi cho Y Y tiêu hết nhé!”

Lúc ấy tôi đã thấy có gì đó không ổn.

Nhưng dù gì cũng là Tết, không khí đang vui vẻ, tôi cũng chẳng thể thật sự tính toán với một đứa trẻ mẫu giáo.

Chỉ cười bảo “được thôi”.

Không ngờ chỉ là một câu nói đùa với trẻ con.

Mà mấy người lớn trong nhà lại tưởng thật.

Tôi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

Quay đầu nhìn mẹ tôi, lại nhìn chị dâu đang khóc sướt mướt.

Lạnh lùng để lại một câu:

“Tiếp tục mơ đi.”

05

Thế là tôi và mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Một tuần sau, anh trai xách theo hộp cơm mẹ nấu, mang đến chỗ làm của tôi.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ áy náy:

“Mẹ có kể với anh rồi, căn nhà đó bọn anh không cần đâu. Anh trai em có tay có chân, làm sao lại đi tranh nhà với em được chứ?”

“Mẹ chỉ là quá thương Y Y thôi, em cũng biết mà, giờ đi học quy định nhiều lắm, muốn vào trường tiểu học trọng điểm thì nhất định phải có hộ khẩu ở khu đó.”

“Nhưng không sao, Y Y học trường nào cũng được, không vào trọng điểm thì vào trường bình thường. Cùng lắm sau này không học nổi nữa thì nghỉ học đi làm cũng chẳng sao. Ai bảo ba nó vô dụng chứ?”

Tôi nhìn hộp cơm giữ nhiệt trước mặt.

Càng nghe càng thấy nực cười.

Sao trước đây tôi không nhận ra anh tôi nói chuyện giỏi đến thế nhỉ?

Trước tiên khẳng định không có ý chiếm lợi từ tôi, rồi sau đó lại vẽ ra viễn cảnh thảm hại nếu con anh ấy không được học trường trọng điểm.

Tôi đẩy hộp cơm trở lại:

“Bữa cơm này đắt quá, em ăn không nổi đâu.”

Nếu không phải vì phản ứng dữ dội lần này của chị dâu, có lẽ tôi vẫn còn bịt mắt mà cam tâm tình nguyện để nhà họ hút máu.

Anh tôi giả vờ như không nghe thấy, mở hộp cơm ra:

“Gì mà giận mẹ lâu thế chứ? Em cũng biết mẹ thương em đến mức nào mà, mau ăn đi, còn nóng đấy.”

Trong hộp cơm đều là những món tôi thích.

Nếu không phải lần này mẹ đòi hỏi trắng trợn như thế, có lẽ cả đời tôi cũng không nhận ra bà thiên vị.

Tôi cũng giả ngu theo:

“Anh à, em biết anh không có ý nhắm vào căn nhà của em, em không lo chuyện đó. Nhưng thật ra căn nhà này đã có người mua rồi, thứ bảy này em đi làm thủ tục sang tên luôn.”

Sắc mặt anh tôi thoáng thay đổi, chỉ đáp gọn lỏn:

“Nhà của em, em tự quyết là được.”