Chương 1

Cập nhật: 9 giờ trước

1

Bay ba tiếng máy bay về tới nhà, trong nhà chỉ có mỗi mẹ tôi.

Vừa thấy tôi, bà kéo dài mặt ra, mở miệng liền nói: “Cũng biết đường về đấy à?”

Tôi liếc bà một cái, không buồn đáp, chỉ nói với chị Phương đang bước ra đón: “Kêu người mang hành lý vào phòng tôi, thằng nhóc lát nữa sẽ về, bảo nó đợi, tôi ngủ dậy rồi gặp.”

Chị Phương kính cẩn: “Vâng, cô.”

“Triệu Khâm Duệ, mẹ đang nói chuyện với con, con điếc à?” Không cam lòng bị tôi phớt lờ, mẹ tôi xông tới chặn đường tôi, “Giỏi thật, giờ cả nhà này không ai coi mẹ ra gì nữa!”

“Cái ông già ch.t tiệt kia, rồi đến con nữa! Tất cả các người đều muốn tạo phản hả!”

Tôi buộc phải dừng bước, nhìn người mẹ đang gào lên như điên, rồi nói: “Để có thời gian về nhà lo chuyện này, tối qua tôi phải làm việc suốt đêm. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng lãng phí thời gian ngủ của tôi.”

“Cái thái độ gì đấy?” Mẹ tôi hét lên, “Mẹ là mẹ con, không phải nhân viên của con! Bây giờ con đang dùng giọng ra lệnh với mẹ hả?”

Bà thật ồn ào.

Tôi nhíu mày, cố nén cơn cáu: “Được thôi, mẹ yêu quý, giờ con cho mẹ hai lựa chọn. Một, mẹ cứ tiếp tục truy chuyện thái độ của con đi. Con thề sẽ quay đầu đi làm ngay, chuyện nhà không nhúng tay thêm một chút nào. Hai, mẹ giữ im lặng, có gì đợi con ngủ dậy rồi nói.”

“Hiểu chưa?”

“Nếu hiểu rồi thì tránh ra một bên được không?”

“Mày, mày…” Mẹ tôi chỉ vào mặt tôi, cái chữ “mày” cứ quay tới quay lui trong miệng mấy vòng nhưng không nói ra được, cuối cùng bật khóc thút thít, “Hu hu… tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra con sói mắt trắng như mày thế này!”

Mắng thì mắng, nhưng bà vẫn nhớ tính tôi xưa giờ nói là làm.

Sợ tôi thật sự bỏ mặc không quan tâm, bà ngoan ngoãn ngồi lại ghế sô pha, không dám chặn tôi nữa.

Tôi bước lên lầu về phòng.

Tôi cần tắm một cái, sau đó ngủ một giấc đàng hoàng.

Cả đêm qua không ngủ.

Mệt ch.t đi được!

2

Hai tiếng sau, đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh dậy.

Chị Phương nói: “Cậu chủ đã đợi nửa tiếng rồi.”

Tôi chỉnh trang lại rồi xuống lầu gặp em trai.

“Chị, sao chị về rồi? Về đúng lúc ghê, em đang tính huỷ hôn với Phương Tình.”

Nó ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi game.

Trước mặt là bàn trà đầy ắp trái cây đã gọt sẵn với đống đồ ăn vặt chưa mở.

Mẹ đang vui vẻ bóc quýt, từng múi từng múi đút cho nó ăn.

“Sao lại huỷ hôn?” Tôi ngồi xuống, hỏi thẳng.

“Còn sao nữa?” Nó vừa ăn quýt, vừa chơi game rộn ràng, bận đến mức chẳng buồn nhìn tôi, “Em với Phương Tình không hợp, nói chuyện chẳng ăn nhập gì.”

“Triệu Nguyên Phi,” tôi gọi thẳng tên nó, giọng không lớn nhưng rõ ràng đầy cảnh cáo, “Chị cho em hai giây cất cái điện thoại đi, nói chuyện cho đàng hoàng.”

Nó liếc mắt nhìn tôi.

Tôi hờ hững nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh ngắt.

Nó giật nảy người, tắt máy nhét vào túi, bực bội lầm bầm: “Không chơi thì không chơi.”

“Nhưng mà chị, em nói nghiêm túc đấy, nhân dịp chị về, mau giúp em huỷ hôn đi, kẻo bạn gái em ghen.”

“Bạn gái?” Tôi nhướng mày.

Nó đúng như tôi đoán, lập tức phấn khởi, tranh thủ khoe: “Đúng rồi chị, bạn gái mới của em tên là Tưởng Linh, dịu dàng hiểu chuyện, chuyện gì cũng chiều theo em.”

“Phương Tình chỉ được cái nhà giàu, suốt ngày mặt lạnh như băng, còn bắt em dỗ dành, tưởng mình là bà hoàng chắc, em đây không rảnh hầu hạ.”

“Em nói trước đấy nhé, em thích người khác rồi, nếu mọi người cứ ép em cưới Phương Tình thì đừng trách em bỏ nhà đi.”

“Không được nói linh tinh!” Mẹ tôi khẽ vỗ vào tay nó, vội vàng dỗ dành: “Chị con có nói gì đâu, đúng không, Duệ Duệ?”

Bà tiện tay gán cho tôi cái biệt danh kỳ cục, nghe mà nổi da gà.

Tôi nhịn khó chịu, bảo em trai: “Mai dẫn bạn gái về nhà, để chị xem thử.”

Nó ngớ người, tưởng nghe lầm, phản ứng kịp rồi thì nhảy cẫng lên vì vui: “Được luôn! Chị, mai em đưa Linh Linh về, đảm bảo chị sẽ thích chị ấy!”

Nó hí hửng đi tìm bạn gái.

Chị Phương hỏi tôi có muốn ăn cơm chưa?

Tôi đáp: “Được.”

Từng đĩa thức ăn được dọn lên bàn, tôi bước vào phòng ăn, mẹ tôi cũng theo sau.

“Cái con Tưởng Linh kia giấu chuyện với em con, tự mình chạy tới tìm Phương Tình, một mặt ly gián hai đứa, một mặt xúi em con huỷ hôn.”

“Cũng may em con đơn thuần, không nhìn ra mưu tính. Con nhỏ đó không phải đứa dễ đối phó đâu.”

Vừa nhắc tới Tưởng Linh là mẹ tôi nổi trận lôi đình, mồm miệng chẳng có câu nào tử tế.

Tôi thấy buồn cười, hỏi: “Vậy sao lúc nãy mẹ không nói thẳng với em con luôn?”

Bà nghẹn lời, mắt đảo qua chỗ khác.

Tôi thong thả múc thìa cháo, đưa lên miệng, không nể nang vạch trần: “Mẹ muốn đóng vai người tốt trước mặt nó, đẩy tôi ra làm kẻ xấu chứ gì?”

Mặt mẹ tôi cứng đờ, cố vớt vát: “Mẹ chỉ sợ con chưa nắm rõ tình hình nên mới nhắc nhở con thôi!”

“Thế thì cảm ơn mẹ,” tôi cười nhạt, “Tôi không thích lòng vòng, mẹ nói thẳng ý mẹ ra đi, đỡ để tôi hiểu sai mà khiến mẹ mừng hụt.”

Nghe thế, mẹ lập tức quăng luôn vẻ xấu hổ, bắt đầu sai bảo: “Không được huỷ hôn, không thể để em con hồ đồ.”

“Nhà họ Tưởng thì nhỏ bé chẳng đáng gì, làm sao sánh được nhà họ Phương.”

“Cái con Tưởng Linh ấy cũng chẳng biết tự lượng sức mình, mà cũng mơ làm dâu nhà này à, nằm mơ!”

“Giờ em con đang hăng, cứ để nó chơi vài năm cũng được, miễn là đừng cưới về.”

“Còn nhà họ Phương, con phải tìm cách giữ chân.”

“Bảo Phương Tình sửa tính lại, đừng tưởng mình là tiểu thư nhà giàu thì có quyền chê bai chồng chưa cưới, ngoài cái xuất thân thì cô ta có gì xứng với con trai mẹ?”

“Nhà mình môn đăng hộ đối, em con có vài cô bạn gái bên ngoài thì đã sao?”

“Gia đình hoà thuận mới quan trọng. Nếu Phương Tình biết điều thì nên mắt nhắm mắt mở, đừng so đo từng chút, kẻo lộ bản tính nhỏ nhen.”

Tôi hỏi: “Nói xong chưa?”

Mẹ tôi không vui vì tôi ngắt lời bà, nhưng chắc thấy mình nói cũng đủ, nên rộng lượng không chấp, chỉ bảo: “Đại khái là vậy. Chuyện của em con, làm chị thì nên để tâm nhiều một chút. Vừa rồi mẹ nói, con đều nghe vào rồi chứ?”

Tôi kéo môi, nở nụ cười mà chẳng có tí vui vẻ nào: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì tốt,” mẹ tôi hài lòng đưa ra mệnh lệnh cuối, “Mai con Tưởng Linh tới nhà, không cần cho nó sắc mặt tử tế. Không khéo nó tưởng cửa nhà mình dễ vào!”

3

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Linh xách hai hộp trà đến nhà thăm hỏi.

Cô ta nói trà là do dân làng ở vùng núi hái tặng lúc cô đi dạy học tình nguyện, là tấm lòng quý như vàng.

“Dì, chị, mấy cây trà cổ ở đó có cả trăm năm tuổi rồi, dù trà không nổi tiếng, nhưng vị thì đảm bảo không tệ đâu.”

Chúng tôi nhận quà, khách sáo cảm ơn.

Mẹ tôi hôm qua còn thề thốt là không cho Tưởng Linh sắc mặt dễ coi, hôm nay nhận món quà mà bà chẳng buồn liếc, vẫn lịch sự nói: “Có lòng rồi.”

Lúc cúi đầu uống loại trà quý nhà mình, mới để lộ ánh mắt chán ghét rõ rành rành.

“Dì bảo dưỡng tốt thật đấy ạ!” Tưởng Linh tự nhiên ngồi sát mẹ tôi, mắt cười cong cong, giọng ngọt như rót mật, “Nếu mà cháu thấy dì với Nguyên Phi đi dạo phố, chắc chắn cháu tưởng hắn giấu cháu cặp kè người mới, dì nhìn trẻ quá mà!”

“Vậy à?” Mẹ tôi nhàn nhạt đáp, “Vốn dĩ nền tảng tốt, đâu cần gì bảo dưỡng.”

“Thôi đi mẹ, mẹ giả vờ ghê lắm,” em tôi lè lưỡi, giơ tay ra hiệu con số, “Mỗi năm mẹ chi cho chăm sóc nhan sắc, đâu có ít hơn con số này đâu.”

Lời nói dối bị bóc mẽ ngay tại trận, mẹ tôi mặt mất hết thể diện.

Bà lườm nó một cái, định lên tiếng mắng.

Tưởng Linh nhanh như chớp chen vào trước, giọng vút cao, mặt nghiêm nghị, nghiêm khắc mắng nó: “Triệu Nguyên Phi! Nói chuyện kiểu gì vậy? Mau xin lỗi dì đi!”

Thằng nhóc này trước giờ ở trước mặt mẹ tôi dù sai cũng phải tranh hơn ba phần, quen thói tác oai tác quái, sao chịu xin lỗi chứ?

Thấy hắn im lặng không nói, Tưởng Linh chống nạnh, trợn mắt: “Lời tôi nói anh cũng không nghe nữa à? Được! Để xem hôm nay tôi có thèm để ý đến anh không!”

Nó bĩu môi, cuối cùng cũng chịu xuống nước: “Rồi rồi rồi, nữ hoàng đại nhân ra lệnh, sao tôi dám trái lời? Mẹ ơi, con xin lỗi~~”

Mặt mẹ tôi lúc trắng lúc xanh.

Muốn nổi giận thì sợ con trai bực mình.

Muốn tiếp tục giả vờ cười, nhưng trong lòng nghẹn không chịu nổi, cười không nổi.

Thành ra nét mặt vặn vẹo, đặc sắc đến mức không biết nên cười hay nên khóc.

Tưởng Linh thấy em tôi chịu cúi đầu, khoé miệng lướt qua tia đắc ý, liền khoác tay mẹ tôi, thân thiết nói: “Dì ơi, nếu Nguyên Phi chọc dì không vui, dì cứ nói với cháu, cháu thay dì dạy dỗ hắn.”

Mấy lời đâm thẳng vào tim, chẳng khác gì giết người không dao.

Mẹ tôi tức đến dựng tóc, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, không dám phát tác.

Tưởng Linh chẳng thèm kiêng nể, khoe khoang em tôi mê mình đến độ mất lý trí, còn lấy đó làm tự hào.

Tôi uống cà phê, cảm thấy màn kịch này đủ đặc sắc để tôi đáp lễ một phen.

Tôi dẫn cô ta đến phòng để đồ, chỉ vào bức tường toàn túi xách chưa khui: “Tôi mới về hôm qua, gấp quá chưa kịp chuẩn bị quà cho cô. Nhìn mấy cái túi này xem, có cái nào thích thì cứ chọn một cái, coi như quà tặng cô.”

Tưởng Linh nhìn chằm chằm vào bức tường túi xách, hai mắt sáng rỡ.

Cô ta làm bộ khiêm tốn: “Cảm ơn chị, nhưng mà mấy cái này đắt quá, em không dùng tới đâu.”

Chắc cô ta tưởng tôi sẽ khách sáo đôi ba câu, kéo co qua lại rồi kiên quyết tặng.

Nhưng tôi gọn gàng dứt khoát: “Cũng đúng, tôi suy nghĩ không chu đáo, vậy thì thôi nhé.”

Nét mặt Tưởng Linh suýt nữa thì giữ không nổi.

Cô ta cười gượng: “Cảm… cảm ơn chị.”

Tôi mỉm cười, phẩy tay, hào phóng: “Không có gì.”