Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

01.

Trong bệnh viện, tôi ôm con chạy ngược chạy xuôi, mệt đến hoa mắt chóng mặt, lòng nóng như lửa đốt.

Chồng tôi, Triệu Hưng Thành thì như chết rồi, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời.

May mà mẹ tôi kịp thời chạy đến.

Dưới sự giúp đỡ của bà, tôi mới miễn cưỡng ổn định được tình hình của con gái.

Lúc này, điện thoại tôi vang lên.

Là bố chồng gọi đến.

Tôi còn tưởng ông ta sẽ xin lỗi thay cho mẹ chồng, ai ngờ vừa mở miệng đã là một trận chửi bới thối hoắc:

“Dư Phi, cô có còn biết lễ giáo không? Ai dạy cô dám động tay với mẹ chồng hả? Đúng là vô pháp vô thiên! Mau lập tức về xin lỗi bà ấy ngay, nếu không nhà chúng tôi sẽ không tha thứ cho cô!”

Tôi liếc nhìn mẹ mình, ánh mắt bà hiện lên vẻ tức giận.

Tôi lập tức bật loa ngoài, nã pháo không chút do dự:

“Lão già ông lúc sinh bị ngược đầu với mông rồi đúng không? Tôi cần cái mặt mũi quỷ quái gì của mấy người mà phải xin lỗi?”

“Tại sao tôi đánh bà ta, bà ta không tự biết chắc? Ép con bé đến viêm tuyến vú, sốt cao cũng không đưa đi bệnh viện? Người bình thường cũng chẳng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, không lẽ bị đột quỵ sớm nên đầu óc lú lẫn cả rồi?”

“Còn dám nói tôi vô pháp vô thiên? Mấy người thật đúng là coi trời bằng vung nhỉ! Tôi nói thẳng cho mà biết, nếu hôm nay Hạt Dẻ có chuyện gì, tôi có thể xô đổ cả cái trời này đấy!”

Tôi vừa định cúp máy, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.

Bà cầm điện thoại lên, giọng điệu bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ như dao cắt thịt:

“Lão Triệu, cái kiểu coi con dâu như người hầu của nhà ông là vậy đó hả? Vợ ông có bệnh thì mau đem đi chữa đi, đừng có đem cái thói khốn nạn đó đổ lên đầu con gái tôi!”

“Tôi nói cho ông biết, tôi nhìn thấu cái bụng dạ thối nát của nhà ông rồi! Ghét bỏ Hạt Dẻ là con gái đúng không? Không sao cả, mấy người coi thường nó thì càng tốt, từ hôm nay nó theo họ Dư, sau này không còn dính dáng gì đến nhà ông nữa!”

Bố chồng hoảng hốt:

“Thông gia, tôi không có ý đó…”

“Có hay không không quan trọng, cứ chờ mà xem gia giáo nhà tôi thế nào đi! Nhớ nói lại với bà vợ gây chuyện của ông, chuyện này chưa xong đâu!”

Mẹ tôi dứt khoát cúp máy.

Sau đó, bà bốp một phát vào sau gáy tôi.

“Cái gì mà lấy oán báo oán mẹ dạy con đâu rồi hả? Bị ức hiếp đến mức này còn không biết phản kháng, để con gái mình chịu khổ! Không cho bọn họ thấy chút màu sắc, chúng nó còn không biết hoa vì sao mà đỏ!”

Tôi chớp mắt, không dám hó hé.

Mẹ tôi nổi danh đanh đá.

So với bà, tôi chẳng khác gì một con mèo con.

Nhưng trong nhà họ Triệu, tôi chưa từng chịu thiệt, vì mối thù nào tôi cũng báo ngay tại chỗ.

Chỉ là, điều đó không ảnh hưởng đến việc mẹ tôi khinh thường tôi.

Giờ con gái tôi bị liên lụy, là sự thật.

Mẹ tôi đương nhiên không thể ngồi yên.

Chỉ là… tôi không ngờ bà ra tay lại ác liệt đến vậy.

Rất nhanh, cả nhà tôi đã kéo đến bệnh viện.

Mẹ tôi nhanh chóng phân chia công việc.

Bà bảo bố và chị tôi ở lại bệnh viện chăm sóc con bé, còn mình thì dẫn theo một nhóm chị em chí cốt, kéo tôi theo, hùng hổ tiến thẳng đến nhà chồng.

Trên đường đi.

Bọn thân thích ba đời tám họ của Triệu Hưng Thành thi nhau gọi điện đến.

Không ngoài dự đoán, ai nấy cũng muốn nhảy vào góp tiếng, tìm cơ hội thể hiện sự tồn tại.

Từng người một đều bị tôi chặn họng ngay lập tức.

Mẹ tôi chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ cười nhạt, mặt đầy chế giễu.

“Đúng là giỏi lắm, ngay cả đám rác rưởi hỗn tạp này cũng dám nhảy lên đầu mày mà nhảy, mày còn chút khí phách nào không thế? Lát nữa nhìn cho kỹ, để mẹ mày dạy mày một bài học. Chúng ta có thể chịu thiệt, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục!”

Tôi vốn định mở miệng giải thích, nhưng mẹ tôi căn bản chẳng cho tôi cơ hội.

Vừa vào cửa.

Bà mẹ chồng đáng kính của tôi đang vắt vẻo trên ghế quý phi xem phim.

Nụ cười còn chưa kịp tan trên mặt bà ta thì đã đông cứng lại ngay lập tức.

Bà ta hoảng hốt bật dậy, đứng lúng túng.

“Thông… thông gia, bà làm gì thế?”

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, cất giọng chậm rãi:

“Ông chồng nhà bà nói Dư Phi động tay động chân với bà là không có gia giáo. Cho nên, tôi đặc biệt dẫn nó đến đây, để bà tận mắt chứng kiến ‘gia giáo’ của nhà tôi thế nào.”

Nói xong, mẹ tôi vung tay ra hiệu.

Mấy bà cô đi cùng lập tức xông lên, ép mẹ chồng tôi ngồi xuống ghế sofa.

Sau đó, bọn họ vén tay áo lên, nhao nhao nhào vào dạy dỗ.

Tiếng khóc thảm thiết của bà ta lập tức vang lên.

Mẹ tôi thản nhiên vỗ vỗ mặt bà ta, giọng điệu đầy chế nhạo.

“Khóc cái gì mà khóc? Tôi đây là vì muốn tốt cho bà thôi. Nhịn một chút đi nhé, để ông chồng bà có thể vừa lòng vừa ý, tôi cũng coi như hết lòng rồi.”

“Bà thông gia, tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!”

“Sai cái gì mà sai? Lúc Dư Phi mang thai, bà chạy đến nhà tôi suốt, hết bảo tìm thuốc sinh con trai, lại cầu xin bùa đổi mệnh… Nếu không phải tôi ngăn cản, có khi giờ này bà đã ôm cháu trai rồi đấy! Tôi đây chỉ là lấy ơn báo ơn, cảm ơn sự tận tâm của bà thôi, bà đừng khách sáo quá làm gì.”

Nghe những lời này, tôi sững sờ đến mức há hốc miệng.

Lúc tôi mang thai, mẹ chồng đúng là có đến chơi một thời gian.

Nhưng chỉ ở chưa đầy một tuần đã vội vã thu dọn đồ đạc về quê.

Những chuyện mẹ tôi nói, tôi chưa từng nghe qua.

Nếu biết Triệu Hưng Thành có một gia đình coi trọng con trai đến mức này…

Tôi nhất định sẽ không lấy hắn!

Đúng lúc tôi còn đang hoang mang, mẹ tôi đã tiếp tục ra tay.

Bà nhếch môi cười lạnh, vung cánh tay lên, tát thẳng hai cái vào mặt mẹ chồng.

“Lúc Dư Phi sinh con, vừa thấy Hạt Dẻ là con gái, cả nhà các người lập tức biến sắc, nếu không phải nhà tôi có người ở đó, e là các người đã bỏ mặc con bé trong bệnh viện rồi! Giờ còn mặt mũi mà nói với tôi cái gì mà gia đình có chuyện? Sao? Nhà các người là cúng nhầm mộ, đám âm binh kéo nhau về hưởng hương nến hả? Hay bận về quê phụng dưỡng lão cha hoang dã nào?”

“Tôi bỏ tiền ra cho Dư Phi ở cữ, liên quan gì đến các người? Mà suốt ngày cái mặt cứ dài như cái bơm thế? Cũng không ngẫm lại xem, chỉ dựa vào mấy đồng bạc lẻ của con trai bà, có nuôi nổi cả nhà không? Đủ để nhét kẽ răng chắc?”

“Đã thế còn mượn cớ chăm sóc Hạt Dẻ, dọn vào nhà tôi ở rồi tiếp tục giở trò quái quỷ!”

“Thích bóp nặn đúng không? Hôm nay mà không vắt cho bà ra nước, tôi cũng thấy có lỗi với cháu gái tôi!”

Mẹ tôi vừa chửi vừa ra tay.

Lúc này, tôi cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Thì ra, có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra sau lưng tôi mà tôi không hề hay biết.

Thì ra, từ trước đến nay, mẹ vẫn luôn cõng gánh nặng thay tôi.

Bảo sao, mỗi lần nhắc đến mẹ tôi, bố mẹ chồng lại khinh khỉnh lẩm bẩm “cái đồ phá hoại”.

Hóa ra là thế.

Bọn họ không chọc nổi mẹ tôi, nên chỉ dám lén lút xì xào sau lưng.

Mẹ tôi đã bảo vệ tôi cả đời, vậy mà vì cuộc hôn nhân này, bà lại phải chịu bao ấm ức.

Tôi siết chặt tay bà.

“Mẹ, để con làm.”

Tôi vớ lấy ấm nước trên bàn, lao thẳng về phía mẹ chồng…

Mẹ tôi nhanh tay giật lại cái ấm, liếc xéo tôi một cái.

“Đừng biến mâu thuẫn gia đình thành đấu tranh giai cấp. Đánh nhau trong nhà thì túm tóc, cào mặt là được rồi, đừng động dao động búa.”

“Con hiểu rồi.”

Tôi lập tức lĩnh hội ý mẹ.

Quăng cái ấm sang một bên, tôi lập tức giương nanh múa vuốt, xông thẳng đến chỗ mẹ chồng.

Mấy bà cô đi cùng vội vàng thả tay, sợ bị tôi làm vạ lây.

Mẹ chồng lại một lần nữa cất lên tiếng gào khóc như heo bị chọc tiết, miệng còn la hét đủ thứ như “giết người” gì đó.

Tiếc là bà ta có hét đến khản cổ cũng chẳng ai quan tâm.

Dù sao thì giờ là thời buổi nhà nào biết nhà nấy, chẳng ai muốn dính vào chuyện thiên hạ.

Cùng lắm là ai khó chịu thì gọi điện cho ban quản lý tòa nhà hoặc báo cảnh sát thôi.

Chứ bảo có người chạy lên xem náo nhiệt á? Đừng hòng!

4.

Hận cũ thù mới cùng lúc trào lên, tôi nắm tóc mụ già đó, tẩn cho một trận nên thân.

Xuống tay chẳng còn nương nhẹ nữa.

Trước đây tôi chỉ biết bà ta thích diễn, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu.

Nhưng tôi không ngờ, bà ta đơn giản là xấu xa tận xương tủy.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà ta cũng chỉ là cái cớ, thực chất bà ta chỉ đơn giản là muốn hành hạ tôi mà thôi.

Đúng lúc tôi đang đánh hăng say, cửa đột nhiên mở ra.

Ông già họ Triệu đứng sững trong vài giây, sau đó lập tức phát ra tiếng kêu the thé như chuột bị kẹp đuôi.

“Các người đang làm gì đấy? Còn có vương pháp hay không? Tự tiện xông vào nhà riêng còn đánh vợ tôi? Tôi sẽ kiện các người! Báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát!”

“Nhanh lên mà báo!”

Mẹ tôi khoanh tay đứng nhìn, cười lạnh.

“Ông già Triệu, ông ăn nhờ ở đậu lâu quá nên tưởng đây là nhà mình rồi đúng không? Mở mắt to ra mà nhìn cho rõ, trên sổ đỏ viết tên ai! Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, từ trước đến nay, người tự tiện xông vào nhà riêng luôn là ông đấy!”

Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Bà “bốp” một tiếng, ném bản sao sổ đỏ xuống bàn trà.

Trên đó, ba chữ rõ ràng: Vương Vân.

Ông già Triệu trợn trừng mắt, chỉ vào tờ giấy, há hốc miệng cứng đờ, lắp bắp không ra câu.

Mẹ chồng tôi cũng chẳng còn tâm trí kêu khóc nữa, bà ta lao đến giật lấy tờ giấy, nhìn kỹ, sau đó tiếng tru tréo lại vang lên.

“Dư Phi, cô lừa chúng tôi! Giả! Cái này là giả!”

“Lừa các người? Tôi có gì cần phải lừa? Chẳng lẽ lừa mấy con gà của ông, hay mảnh đất hoang nhà ông chắc?”

“Lúc kết hôn, nhà mẹ tôi đã đưa đủ nhà cửa, xe cộ, còn nhà các người hứa hẹn sáu vạn sáu tiền sính lễ, đến giờ vẫn chẳng thấy đâu! Lại còn viện cớ chăm sóc Hạt Dẻ mà dọn vào nhà tôi ở, ngược đãi con gái tôi! Bây giờ còn mặt mũi nói tôi lừa gạt?”

Tôi cười khẩy, tràn đầy khinh miệt.

Năm đó, tôi chọn kết hôn với Triệu Hưng Thành, khi ấy hắn không xe, không nhà, không tiền, đúng chuẩn ba không.

Nhưng hắn có khuôn mặt dễ nhìn, miệng lại ngọt ngào.

Tôi khi đó nhất mực muốn lấy hắn.