Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01

Gã đàn ông cười nham hiểm, x/é to/ạ/c qu/ần áo tôi:

“Người ch.t sống lại à? Có là vợ của Diêm Vương thì đã vào đây rồi, dù mọc cánh cũng đừng hòng bay ra ngoài được.”

Cổ áo bị x/é r/á/ch, lộ ra làn da trắng ngần nơi cổ, cùng với phần thân dưới lờ mờ ẩn hiện.

Gã nuốt nước miếng ừng ực, mắng tục:

“Mẹ kiếp, lần này đúng là nhặt được bảo vật rồi.”

Miệng thì nói tục, người thì sấn tới gần.

Ngay lúc chuẩn bị tiếp tục bước kế tiếp, cơ thể hắn đột nhiên khựng lại.

Trên làn da trắng nõn, chẳng rõ từ khi nào xuất hiện một đường vằn kỳ dị.

Nhìn kỹ lại, đường vằn đó như có sinh mệnh riêng, đang không ngừng lan rộng.

Giống như rễ cây quỷ quái, đâm chồi nảy nhánh, mọc ra từng gương mặt ma quái đang gào khóc thảm thiết.

Toàn thân gã đàn ông run rẩy, hồn vía như bay tuốt tận năm dặm xa.

Tôi khẽ cười, cố ý nghiêng người tới gần, thổi một hơi vào tai hắn: “Đẹp không?”

Gương mặt quỷ càng trở nên dữ tợn, trông như sắp nhào tới cắn đứt yết hầu hắn.

“Á ——!”

Gã rú lên, ngã ngồi bệt xuống đất, kéo lê thân thể mềm nhũn lùi ra sau liên tục.

Trên mặt đất xuất hiện một vệt nước dài, không biết từ lúc nào hắn đã sợ đến vãi cả nước tiểu.

Tiếng động quá lớn khiến hàng xóm láng giềng bị kinh động, ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh “cộc cộc”:

“Đại Lưu, xảy ra chuyện gì thế?”

“Cô giáo Tiểu Dương cũng ở trong đó à? Không có chuyện gì chứ?”

Tôi thong thả kéo áo chỉnh tề lại.

Bà Lưu vội vã chạy đến, cửa vừa mở, một đám người lũ lượt tràn vào trong nhà.

Cơ thể người đàn ông vẫn đang run lẩy bẩy, vừa trông thấy bà Lưu, như nhìn thấy cọc trụ cứu mạng, run rẩy chỉ vào tôi:

“Mẹ… cô ta… cô ta không phải người, cô ta là ma đó!”

“Tôi chỉ là đến thăm nhà học sinh thôi, ai ngờ anh Lưu…”

Tôi rưng rưng mắt đỏ, nghẹn ngào nói: “Anh ta… anh ta muốn xâm phạm tôi.”

Hàng xóm chỉ trỏ bàn tán: “Đại Lưu à, anh không phải là vì thèm đàn bà quá rồi đấy chứ? Tôi nói thật, cô giáo Tiểu Dương người ta là tiểu thư thành phố đấy, sao chịu nổi trò hù dọa của anh chứ.”

“Đúng thế, cô giáo Tiểu Dương đâu phải là cái người lần trước ——”

Nói tới đây, như chợt nghĩ ra điều gì, bèn im bặt.

Bà Lưu sắc mặt vô cùng khó coi, cố gượng cười:

“Chỉ là hiểu lầm thôi, chắc Đại Lưu phát bệnh đột ngột, nằm nghỉ một lát sẽ ổn. Mọi người giải tán đi.”

“Còn cô giáo Tiểu Dương nữa, xin lỗi cô quá, hôm nào tôi sẽ dẫn Đại Lưu sang xin lỗi đàng hoàng.”

Nói rồi, bà ta đá Đại Lưu một cái, nghiến răng rít lên:

“Đồ vô dụng, cho mày cơ hội rồi mà cũng không biết nắm lấy.”

Câu cuối nói rất nhỏ, người khác không nghe thấy, chỉ mình tôi nghe rõ rành rọt.

Dưới sự bảo vệ của đám người, tôi quay trở lại ký túc xá trường học.

Tôi vuốt ve những đường vằn ma quỷ vẫn còn rục rịch trên người, trong lòng thầm tiếc nuối.

Chỉ cần trễ thêm chút nữa thôi, là có thể no bụng rồi.

02

Khi trở lại ký túc xá trường học, trời đã bảy giờ tối.

Tôi chào tạm biệt mọi người, một mình lặng lẽ ngồi trước bàn.

Trong gương đối diện phản chiếu gương mặt xinh đẹp, cùng với những đường vằn ma quỷ đang tự do sinh trưởng.

Không có người ngoài, những đường vằn ấy càng lúc càng lấn tới không kiêng dè.

Chẳng mấy chốc, toàn thân tôi đã bị quỷ văn bao phủ, chỉ còn lại một đôi mắt đen ngòm sâu hoắm lộ ra.

Tôi nhìn bản thân trong gương, khẽ thở dài.

Giờ đây tôi càng lúc càng giống một con quái vật rồi.

Nửa năm trước, cha mẹ nuôi lấy cớ bà nội bệnh nặng, gọi tôi trở về nhà.

Đến nơi mới phát hiện, bà nội tôi đã chết từ một tháng trước rồi.

Bọn họ tiêu sạch số tiền thừa kế bà để lại, sau đó lại nhắm tới tôi.

Bán tôi cho nhà bên làng kế — một người đã chết.

Lừa tôi trở về chỉ để ép tôi kết minh hôn với xác chết kia.

Chúng ép tôi quỳ bái thiên địa cùng di ảnh người chết đó, rồi bắt tôi nằm chung giường.

Sau đó, nhốt tôi sống trong quan tài của hắn, đóng chặt bốn mươi chín chiếc đinh.

Tôi nằm sát bên thi thể nồng nặc mùi tử thi, để lại từng vết cào tuyệt vọng trên nắp quan tài.

Khi vài tiểu quỷ khiêng kiệu hoa đỏ thắm đến đón dâu, tôi mới biết, kẻ tôi gả cho là một lệ quỷ có chút bản lĩnh.

Không lâu nữa rất có thể sẽ hóa thành một phương quỷ vương.

Tiếc là ông trời không cho hắn cơ hội đó.

Một con ác quỷ mang thù tìm đến, hai bên đánh nhau không phân thắng bại.

Tôi nhân lúc hắn suy yếu, nuốt trọn luồng quỷ khí kia, rồi quay trở lại thân xác mình.

Còn hồn mạch của hắn, đã bị tôi phong ấn vào trường hồn đăng.

Đó là pháp khí luyện từ chính bộ hài cốt của hắn, giờ cũng đã thuộc về tôi.

Từ đó, tôi hóa thành thi quỷ, cũng có thể gọi là người chết sống lại.

Tôi mang theo trường hồn đăng, tìm đến nhà cha mẹ nuôi.

Hành hạ bọn họ đủ điều, rồi bắt đầu lang bạt khắp nơi.

Điểm dừng chân đầu tiên, tôi chọn ngôi làng nhỏ này.

Bởi người bạn thân của tôi đã từng biến mất tại đây.

Tôi phải đến tìm ra chân tướng sự việc.

Trùng hợp thay, tôi gặp được một cô gái chuẩn bị đến đây dạy học.

Tôi lập trận quỷ đả tường, dụ cô ấy rời khỏi chốn thị phi này.

Rồi thế thân cô ấy, đến đây dạy học thay.

03

“Thình thịch thình thịch ——”

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi giật mình tỉnh lại, những đường vằn ma quỷ bắt đầu từ từ tan đi.

Một cô bé ôm quyển sách nhàu nát trong tay, rụt rè nhìn tôi.

“Thưa cô giáo, em có một bài không làm được, cô có thể dạy em không ạ?”

Tôi mỉm cười hiền lành, mời con bé vào nhà.

Trong lúc lật sách, vô tình làm rơi một tấm ảnh. Tôi cúi nhặt lên, là ảnh chụp chung của con bé và một cô gái trẻ khác.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, con bé đã vội vàng giật lấy tấm ảnh, trân quý nhét vào túi như bảo vật.

“Linh Linh, đó là ai thế? Hai người trông thân thiết lắm.”

“À… đó là cô Lâm, là cô giáo dạy trước cô ạ, cũng giống cô giáo Dương, người rất, rất tốt.”

“Vậy cô Lâm đâu rồi? Về nhà rồi à?”

Ánh mắt Linh Linh vụt tối đi.

“Em không biết… Tự dưng có một ngày, cô ấy không đến lớp nữa.”

“Dân làng bảo nơi này khổ quá, cô Lâm không chịu nổi, lén bỏ về rồi.”

“Nhưng em thấy, cô Lâm không phải người như thế. Nếu thật sự muốn đi, nhất định cô sẽ nói với bọn em một tiếng.”

Vừa nói, bàn tay nhỏ của con bé đã siết chặt lại thành nắm đấm.

Cảm xúc hơi kích động, không cẩn thận bị giấy cắt một vết dài.

Máu tươi không ngừng rỉ ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng máu đó, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Vội đưa tay bịt miệng, xoay người lại.

Không ổn rồi, tôi sắp không kiềm chế được nữa.

Thèm máu quá…

04

“Cô giáo, cô không sao chứ?”

Linh Linh ghé sát lại, lo lắng nhìn tôi.

“Mắt cô sao đỏ thế này?”

Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi ra xa khỏi con bé một chút.

“Cô không sao, chỉ là viêm kết mạc tái phát thôi, bệnh cũ rồi, lát nữa là đỡ.”

“Ngược lại, vết thương của em phải xử lý ngay. Cô đi mua băng cá nhân cho em, em ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung nhé.”

Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, tôi lập tức vội vàng rời khỏi ký túc xá.

Chỉ cần chậm thêm chút nữa, tôi thật sự sợ mình không kìm chế nổi.

Trên đường đi, không ngừng có những gã đàn ông nhìn chằm chằm tôi từ đầu tới chân.

Ánh mắt bọn họ đầy thèm khát, dò xét, và hung hãn.

Cứ như tôi chỉ là miếng thịt đặt trên thớt, chờ bị xẻ thịt bất cứ lúc nào.

Phụ nữ trong làng này dường như rất hiếm, hoặc nói đúng hơn là — gần như không có ai ra ngoài lộ mặt.

Cả quãng đường, tôi chẳng thấy mấy người đàn bà.

Chủ tiệm tạp hóa thấy tôi, mặt lập tức nở nụ cười toe toét.

Không chút kiêng dè vỗ lên ngực tôi một cái, cười cợt hỏi:

“Cô giáo Tiểu Dương sinh con chưa đấy?”

Tôi mỉm cười: “Chưa, nhưng từng có một người chồng đã chết.”

Hắn sững lại: “Ồ, cô giáo Tiểu Dương từng kết hôn à?”

“Nhìn không ra đấy, tôi cứ tưởng cô còn là gái tơ cơ.”

“Nhưng mà từng kết hôn cũng không sao, không ảnh hưởng gì chuyện sinh con.”

Tôi mỉm cười, đổi chủ đề.

Nếu để hắn nói thêm vài câu nữa, tôi thật sự sợ mình không nhịn được mà cắn nát cổ họng hắn.

“Cô giáo Tiểu Dương, Linh Linh lại chạy đến chỗ cô à?”

Một người đàn bà bước tới, là mẹ của Linh Linh – thím Vương.

Thấy tôi gật đầu, bà ta liền nhíu mày, miệng không ngớt chửi rủa:

“Cái con nha đầu này, đã bảo bao nhiêu lần rồi, học hành chẳng ra gì, không bằng sớm gả cho người ta.”

“Con bé Xuân Hoa bên cạnh nó bằng tuổi, mà đã có con rồi kia kìa.”

Thím Vương hùng hổ theo tôi quay về ký túc xá.

Vừa thấy bà ta, sắc mặt Linh Linh lập tức tái nhợt.

Con bé bám chặt lấy vạt áo tôi, trong giọng nói lẫn một tia nghẹn ngào:

“Cô giáo… có lẽ đây là lần cuối cùng em được gặp cô rồi.”

05

Tôi còn đang suy nghĩ về ý trong lời Linh Linh nói.

Bên kia, thím Vương đã túm chặt vành tai Linh Linh, hung hăng lôi con bé ra ngoài.

Một cái bạt tai vang dội giáng xuống mặt nó.

Linh Linh ôm má đỏ ửng, quay mặt sang một bên, im lặng không nói một lời.

Hiển nhiên, chuyện này đối với con bé đã quá quen thuộc.

“Mày là cái đồ oắt con, có thời gian rảnh thì lo học cách hầu hạ đàn ông đi, sau này còn đỡ bị ăn đòn.”

“Học mấy cái thứ này làm gì, mày tưởng mày thi đỗ được đại học chắc?”

Vừa nói, bà ta vừa xé nát quyển sách trong tay Linh Linh thành từng mảnh vụn.

Tôi siết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay.

Là thứ Linh Linh vừa nhét cho tôi khi nãy.

Rõ ràng tôi đã không còn cảm giác đau đớn nữa, vậy mà vẫn thấy lòng bàn tay nhói lên vì tờ giấy ấy.

Thím Vương dẫn Linh Linh đi rồi, tiếng khóc cũng dần xa.

Tôi mở mảnh giấy ra, bên trên viết ba chữ thật to, nổi bật:

“Cứu em với.”

Cứu em với?

Tại sao Linh Linh lại để lại cho tôi lời nhắn như vậy?

Còn câu “lần cuối gặp” là có ý gì?

Cảm giác như có điều gì đó không đơn giản.

Trong ngôi làng nhỏ bé này… rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật?

Ý niệm vừa dấy lên, từ trong trường hồn đăng lập tức tỏa ra hai luồng sương mù mờ mịt.

Dưới ánh sáng lồng đèn, dưới chân tôi hiện lên ba chiếc bóng đang vặn vẹo giãy giụa.

Trong đó có hai chiếc càng lúc càng hỗn loạn, cuối cùng lộ ra hai tiểu quỷ.

Đó là thuộc hạ khi còn sống của chồng tôi, cũng coi như của hồi môn hắn để lại cho tôi.

Hai tiểu quỷ rón rén tiến tới, đồng loạt cung kính cúi đầu:

“Phu nhân.”

Tôi gấp một tiểu nhân bằng giấy, đặt lên vai một trong hai con quỷ.

“Đi, bám theo hai mẹ con kia.”

Tôi muốn xem rốt cuộc họ đang che giấu thứ gì không thể để người khác biết được.