Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Ta là thứ nữ của phủ An Quốc công.
Mỗi mùa hè, Thái hậu đều tới Từ An Tự lễ Phật, thường chọn một hai tiểu thư từ nhà hoàng thân quốc thích đi theo bên cạnh.
Ban đầu ai nấy đều tranh nhau, việc tốt thế này làm sao tới lượt ta – một thứ nữ không được sủng ái.
Nhưng qua hai ba năm, các quý nữ đều chẳng buồn đi nữa.
Chẳng vì lý do gì khác, cơm chay ở Từ An Tự quả thực quá khó ăn.
Mỗi lần tiểu thư nào theo hầu trở về sau một mùa hạ đều gầy đi một vòng trông thấy.
Tiểu thư được nuông chiều từ bé nào chịu nổi khổ cực thế, mà những gia đình yêu thương con gái cũng không nỡ lòng.
Huống hồ nghe kể lại, cuộc sống trong chùa vô cùng nhàm chán, ngoài nghe thiền thì chẳng có việc gì khác.
Thái hậu cả ngày tụng kinh, cũng không cần các nàng theo hầu thường xuyên, có khi cả mùa hạ cũng chỉ gặp một lần, đến cuối cùng còn chẳng thân thiết gì hơn.
Vậy nên những ai ôm mộng bám víu Thái hậu đều thôi mộng.
Chính trong hoàn cảnh ấy, ta chủ động xin được theo hầu Phượng giá.
Thái hậu nhìn ta tròn trịa như viên cầu, hiếm khi lộ vẻ ngập ngừng:
【Ngươi thật sự tự nguyện sao? Cơm chay nơi đó bình thường lắm, chẳng bằng trong phủ ngươi đâu.】
Ta kiên định gật đầu.
Di nương vừa rồi bị cha nói ta quá béo, không lanh lợi như đại tỷ tỷ là đích xuất.
Với người xem phu quân là trời như di nương, lập tức nghiêm khắc quản thúc việc ăn uống của ta.
Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa, mà bữa ăn quý giá ấy chỉ là ít cải trắng luộc nước.
Ta thực sự đói đến không chịu nổi, mỗi ngày phải uống nước cầm hơi.
Thế mà ta uống nước thôi cũng lên cân.
Di nương thấy thế, liền ngay cả nước cũng không cho ta uống nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy, ta sắp đói đến ngất mất rồi.
Dù cơm chay khó ăn thế nào, Thái hậu cũng chẳng đến mức để ta đói bụng đi.
Thái hậu tuy có nghi ngờ việc một hài tử trông đã biết ăn khỏe như ta có thể chịu nổi tháng ngày toàn cơm chay ở Từ An Tự hay không, nhưng cuối cùng vì chẳng có ai khác tình nguyện theo hầu, vẫn chốt chọn ta.
02
Ta đếm ngón tay tính từng ngày, rốt cuộc cũng tới ngày Thái hậu khởi giá đến Từ An Tự.
Ngồi vào xe ngựa phủ ta đã chuẩn bị sẵn, bên cạnh là hai nha hoàn do di nương sắp xếp.
Nhiệm vụ lớn nhất của các nàng, chính là trông chừng không cho ta ăn nhiều.
Nhìn hai nha hoàn hai bên, không cần nghĩ cũng biết, trong xe ngựa này tuyệt đối không có đồ ăn.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ cảm giác đói bụng như lửa đốt trong dạ dày, chỉ cần cố thêm mấy canh giờ nữa thôi, đợi đến Từ An Tự, ở trước mặt Thái hậu nương nương, bọn họ hẳn không dám ngăn cản ta nữa đâu.
Đói quá, đói quá, đói quá!
Cố nhịn thêm chút nữa, thêm chút nữa…
Ngay lúc ta đang vật lộn với cơn đói, xe ngựa bỗng dừng lại, rất nhanh sau đó có một gã tiểu thái giám chạy tới truyền lời:
“Lục cô nương, Thái hậu nương nương cho mời người tới Phượng liễn.”
Ta lập tức mở choàng mắt, không đợi hai nha hoàn kia kịp phản ứng đã nhảy xuống xe:
“Công công, mau dẫn ta đi thôi!”
Phượng liễn của Thái hậu, không cần nói cũng biết, bên trong nhất định có đồ ngon!
Ta còn quay đầu dặn hai nha hoàn:
“Hai người khỏi phải theo nữa, cứ ngồi yên ở đây đi. Phía trước chắc không còn chỗ trống, đỡ phải chen chúc cạnh Phượng liễn.”
Tiểu thái giám kia cũng lập tức cười phụ họa:
“Lục cô nương tuổi còn nhỏ mà đã chu đáo thế này, Thái hậu nương nương cũng từng nói vậy đấy. Hai vị tỷ tỷ cứ yên tâm, phía trước không thiếu người hầu hạ đâu.”
Đến cả Thái hậu nương nương cũng nói thế rồi, hai nha hoàn trông chừng ta đành ngậm ngùi rút lui, không thể làm gì hơn ngoài việc im hơi lặng tiếng.
03
Ta theo gã tiểu thái giám bước lên Phượng liễn của Thái hậu, vừa trông thấy người, ta còn kích động hơn cả lúc gặp tổ mẫu ruột, hai mắt sáng rỡ hét lên một tiếng:
“Thái hậu nương nương!”
Thái hậu bị giọng điệu tha thiết của ta làm cho sững người, sau đó cũng bật cười:
“Những tiểu cô nương khác đều sợ ta, ngươi thì gan to đấy. Mau qua đây ngồi cạnh ai gia, bầu bạn với tôn nhi của ta.”
Lúc này ta mới để ý bên cạnh người còn có một tiểu ca ca gầy gò, một cung nữ tỷ tỷ liền nhắc nhở:
“Còn không mau thỉnh an Thái tử điện hạ?”
Thì ra Thái tử điện hạ cũng ở đây.
Trong đầu ta nhanh chóng lướt qua mấy lễ nghi đã học trong cung. Lẽ ra có thể làm rất ổn, nhưng mà… ta đói quá, chẳng còn sức, vừa quỳ gối đã bổ nhào xuống đất.
Thái tử điện hạ lạnh nhạt:
“…Không cần hành đại lễ như vậy.”
Ta: “…”
Ta hoàn toàn không để tâm, tự mình đứng dậy, phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người.
Trên Phượng liễn của Thái hậu trải thảm lông mềm mại, ngã xuống không đau cũng chẳng bẩn.
Quan trọng nhất là — ta muốn mau chóng ngồi xuống, để cung nữ mang trà bánh ra chiêu đãi ta.
Nghĩ tới đó, ta chạy mấy bước tới ngồi cạnh Thái hậu, quả nhiên các cung nữ mang ra đủ loại điểm tâm cùng trà nóng thơm ngát.
Trong đầu ta nghĩ phải nói gì đó với Thái hậu trước, để việc ăn uống trông không quá tham lam. Nhưng tay ta lại không nghe lời, trực tiếp vớ lấy một miếng bánh phù dung rồi nhét vào miệng.
Ăn được nửa miếng, lý trí mới nhắc ta không thể chỉ lo ăn trước mặt Thái hậu, thế là vừa nhai nhóp nhép, ta vừa cười lấy lòng với người.
Thái hậu lại ngẩn ra lần nữa, rồi nói:
“Đứa nhỏ này, sao đói đến thế, có phải ngủ nướng không chịu dậy ăn sáng?”
Ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Chỉ trong một câu nói của người, miếng bánh phù dung đã xuống bụng. Ta lại uống liền mấy ngụm trà, bụng rốt cuộc dễ chịu hơn nhiều, liến thoắng kể với Thái hậu:
“Có ăn chứ ạ, sáng nay dậy con có ăn nửa bát cải trắng luộc nước. Nhưng chẳng hiểu sao ăn xong lại càng thấy đói hơn.”
Vừa nói ta vừa nhón một miếng bánh hồ đào, vừa cho nửa miếng vào miệng, nuốt xuống rồi mới kể chuyện cha và di nương chê ta béo.
“Di nương ngươi cũng sốt ruột quá, sao lại để ngươi đói thế được. Ta nhớ ngươi mới bảy tuổi thôi nhỉ? Đang tuổi ăn tuổi lớn mà!”
Ta gật đầu đồng tình sâu sắc.
Lại thêm một câu của Thái hậu, ta đã nuốt nốt nửa miếng bánh hồ đào còn lại.
Vừa định uống trà, chợt nghe bên kia có tiếng cười khe khẽ vang lên, rất nhanh lại nín bặt, còn ho nhẹ một tiếng để che giấu.
Ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Thái tử đưa tay nắm hờ thành quyền, che miệng lại.
Không cần đoán cũng biết, hắn đang cười nhạo ta.
Ta ăn khỏe, người lại tròn trịa, ở nhà thường bị huynh tỷ trêu chọc.
Nhưng ta không so đo với hắn, dù gì Hoàng tổ mẫu cũng cho ta nhiều đồ ăn ngon thế rồi, hắn cười một chút cũng chẳng sao.
Có điều vì tiếng động ấy, Thái hậu cũng quay sang nhìn hắn, cảm khái nói:
“Ăn khỏe là chuyện tốt, nếu A Hành cũng chịu ăn như ngươi, ta cũng không phải lo lắng thế này.”
Nói rồi liền căn dặn cung nữ bên cạnh:
“Ta nhớ lần trước các ngươi làm ít thịt khô? Có mang theo không? Giờ còn chưa tới Từ An Tự, để bọn nhỏ ăn một chút.”
“Sợ điện hạ đói dọc đường, nên đều mang theo rồi ạ.”
Cung nữ lập tức bày ra một gói thịt khô lớn, đựng vào đĩa lưu ly, đặt trước mặt mỗi người một đĩa.
Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần ăn chay, nào ngờ lại được ăn thịt, hai mắt lập tức sáng bừng, không ngừng nuốt nước miếng.
Thái hậu cười nói:
“Nhìn xem phủ An Quốc Công để đứa nhỏ này đói thành ra thế nào rồi, ăn đi, còn nhiều lắm.”
May mà lúc này trong bụng đã có ít đồ lót dạ, ta trước tiên cười nịnh Thái hậu một cái, sau đó mới cầm lấy một miếng thịt khô, nhét vào miệng từ tốn nhai.
Thịt khô khá cứng, ta cứ một miếng rồi lại một miếng, từ từ nhai suốt cả đoạn đường, vị mặn thơm đặc trưng khiến ta nhắm mắt hưởng thụ, khát thì uống vài ngụm trà ngọt do Thái hậu đặc biệt dặn người nấu cho ta.
Ăn uống no nê, thân thể cũng có chút khí lực, lúc này ta mới nhớ ra mình không phải đến đây để ăn chực uống ké — nhiệm vụ của ta là bồi giá!
Bồi giá chính là phải làm Thái hậu vui vẻ, thế là ta kể chuyện cười suốt cả đường, khiến Thái hậu nương nương bật cười mấy lần.
Sắp tới Từ An Tự, ánh mắt Thái hậu nhìn ta cũng dịu dàng hơn hẳn, còn xoa đầu ta, nói:
“Tới chùa rồi thì không được ăn thịt nữa, ngươi nhịn được chứ?”
Ta chỉ quan tâm: “Có đủ đồ chay không ạ?”
“Tất nhiên là đủ, đây đâu phải phủ An Quốc Công các ngươi.”
Ta yên tâm: “Vậy thì được rồi, chỉ cần ăn no là được, ăn gì cũng không sao hết!”
Thái hậu cười mà không nói.
Đủ thì đủ thật, còn ăn vô được hay không — lại là chuyện khác rồi.
Mấy cô nương từng theo Thái hậu lễ Phật trước kia, chẳng có ai là thích ăn đâu.
04
Khi tới Từ An Tự thì đã quá ngọ, nhưng vì Thái hậu nương nương giá lâm, trong chùa vẫn đặc biệt chuẩn bị sẵn cơm nước.
Bữa chay đầu tiên vô cùng phong phú, có bánh chay, hoành thánh chay, mì chay, ngoài ra còn có bảy tám món rau xào khác nhau, thậm chí còn có chè tuyết nhĩ táo đỏ ngọt lịm.
Tuy ta vừa ăn suốt dọc đường, nhưng nhìn thấy mấy món này, bụng lập tức lại réo lên.
Thấy hai nha hoàn vừa xuống xe đã chạy ngay về bên cạnh, ta cố gắng không nhìn vào mâm cơm, nghiêm trang nói:
“Hai người vất vả rồi, lui xuống dùng bữa đi. Ta ở lại dùng cơm cùng Thái hậu… đúng không, Thái hậu nương nương?”
Thái hậu mỉm cười gật đầu.
Hai nha hoàn dĩ nhiên không dám trái ý Thái hậu, khom người hành lễ rồi lui ra.
Kỳ thực, xe ngựa của các nàng chẳng có thứ gì ăn, suốt đường lại mệt, lại đói, lại khát, đến lúc này cũng không còn hơi sức đâu mà quản tiểu chủ tử ăn bao nhiêu nữa.
Không còn bị kìm kẹp, ta ung dung ăn một bữa thật vui vẻ.
Thái tử Triệu Hành nhìn tiểu nha đầu tròn trĩnh bên kia đang cắm đầu ăn uống, vô thức cũng gắp một cái bánh chay cho vào miệng.
Chưa được một khắc, hắn đã đen mặt nhổ ra.
Là nhân cà rốt…
Hắn ghét nhất là cà rốt!
Cung nữ dâng cơm cho hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất. Nghe động tĩnh, ta cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi cái bát, liếc nhìn tình hình bên kia:
“Điện hạ, người không thích cà rốt à? Vậy ăn hoành thánh đi, nhân rau tề đấy.”
Cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng ăn được hai miếng hoành thánh.
Một bữa cơm trôi qua, cung nữ dâng cơm cho ta thì gắp lia lịa như múa, cung nữ dâng cơm cho hắn lại run rẩy rón rén, thật chẳng biết ai mệt hơn ai.