Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Trong cơn mê loạn, ta bị người thô bạo ném lên giường.

Đầu choáng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô.

Một luồng hỏa khí vô danh bốc lên trong thân thể.

Trong cơn hồ đồ, ta bắt đầu kéo xé y phục trước ngực.

Khao khát cơn gió lạnh mang đi một phần thiêu đốt.

Lại mong mỏi làn da mát lạnh của ai đó giúp xua tan hỏa khí trong người.

“Yo, tiểu nương tử, gấp gáp vậy sao?”

“Phu quân đến đây, sẽ thương nàng thật nhiều…”

Tiếng nam nhân lạ lẫm, lẫn theo men rượu, vang bên tai, kéo thần trí ta trở về.

Không đúng!

Ta bị người hạ dược!

Hôm nay là lễ cập kê của ta, rốt cuộc là ai muốn hủy danh tiết của ta?!

Nam nhân đè ép thân thể ta, xé rách y phục.

Ta liều mạng cắn chặt môi, đến khi cắn rách bật máu, mới đổi lấy chút thanh tỉnh.

Gỡ trâm cài trên đầu, dốc hết sức đâm vào cổ hắn!

Máu tươi phun xối xả.

Nam nhân trọng thương, không còn cử động được.

Ta đẩy hắn ra, vội vã kéo tấm y phục rách nát, liều mạng bỏ chạy ra ngoài.

Trong đầu chỉ còn một ý niệm.

Tìm đến Thái tử… Sở Vân Dịch.

Mười năm trước, kinh thành đồn đãi, đích nữ Khương gia, Khương Từ trời sinh mệnh phượng.

Vì vậy, từ thuở nhỏ ta đã cùng Thái tử Sở Vân Dịch lập hôn ước, chỉ đợi sau lễ cập kê sẽ thành thân.

Hôm nay là lễ cập kê của ta, Thái tử cũng có mặt, lại còn nghỉ lại tại Khương phủ.

Dược tính bức người, ta vừa nhịn vừa chịu, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới tiểu viện của Thái tử.

Hắn vốn là vị hôn phu của ta.

Nếu đêm nay quả thật không thể tránh được…

Là hắn, cũng còn hơn để người khác đoạt lấy.

Nào ngờ qua lớp giấy cửa sổ, lại rõ ràng in bóng hai thân ảnh gắn bó ôm ấp.

Sở Vân Dịch ôm lấy nha hoàn bên người, thì thầm thâm tình:

“Bản cung không tin mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.”

“Còn Khương Từ, đêm nay qua đi, nàng ta sẽ thân bại danh liệt, biến thành trò cười cho mọi người.”

Nhân duyên trời định? Thân bại danh liệt?

Thì ra là hắn.

Lại chính là hắn!

Từng trận giá lạnh xâm chiếm toàn thân, hoàn toàn lấn át ngọn lửa nóng rực dưới da thịt.

Viền mắt cay xè, ngực đau như bị xé nát.

Từ nhỏ, ta đã được dạy rằng Thái tử là phu quân tương lai.

Chỉ đợi đến khi cập kê, sẽ gả cho Sở Vân Dịch.

Hơn mười năm qua, ta chưa từng dám buông lơi, chỉ một lòng làm một Thái tử phi chuẩn mực.

Đoan trang đoan chính, cẩn thận dè dặt, chưa từng thân cận với nam nhân khác, chỉ sợ mang tiếng thị phi.

Nào ngờ vừa đến lễ cập kê, tai họa giáng xuống.

Mà kẻ muốn đẩy ta vào vũng bùn ô uế, lại chính là Thái tử!

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, gia đinh nghe động tỉnh mà ra ngoài xem xét.

Lúc này, y phục ta tả tơi hỗn độn, tuyệt đối không thể để ai trông thấy.

Thế nhưng phía trước, cũng là vực sâu địa ngục.

Dược tính trong người như từng đợt sóng trào dâng, không cho ta một khắc thở dốc.

Hiện tại, trước mặt ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Tìm đến… huynh trưởng.

2

Phòng trong nơi A huynh ở cách chỗ này không xa.

Có huynh ấy bảo vệ, ít nhất sẽ không để đám gia đinh phía sau phát hiện ra bộ dạng chật vật của ta.

Chỉ là… ta và A huynh đã năm năm chưa gặp, cũng có phần xa cách.

Huynh ấy lại chẳng phải huynh ruột của ta, chỉ là hài nhi bị phụ thân ôm về từ chiến trường.

Nếu để huynh ấy nhìn thấy ta trong dáng vẻ này…

Phía sau, tiếng bước chân của đám gia đinh càng lúc càng gần.

Trong phòng, Giang Hằng dường như cũng nhận ra có gì đó khác lạ.

“Giờ này ồn ào như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra với Khương Từ? Liên nương, ta phải ra xem thử.”

“Điện hạ, để thiếp giúp người mặc y phục.”

Giọng nữ mềm mại, yêu kiều truyền vào tai, khiến ta chẳng thể nghĩ thêm điều gì khác, cắn răng xoay người bỏ đi.

Tay run run gõ lên cánh cửa đã xa cách suốt bao năm.

Gần như cùng lúc, cửa mở ra.

Một luồng khí lạnh ập thẳng vào mặt.

Ta đứng trước cửa, thấp thỏm bất an nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt.

Năm năm không gặp, A huynh giờ đây lông mày đôi mắt càng thêm sắc sảo, vẻ ngoài tuấn mỹ dị thường.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta không kìm được rùng mình một cái.

Máu nóng như sôi, len lỏi vào tận xương tủy, ngứa ngáy khắp người.

Toàn thân như bị kiến cắn xé, từng tấc da thịt đều nóng bừng.

Ta khó chịu vò lấy váy áo rối loạn.

Mở miệng, giọng nói như nhỏ từng giọt nước:

“A huynh… ta nóng…”

Huynh trưởng xưa nay như tùng xanh nơi núi tuyết, lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt đen nhánh phản chiếu bộ dạng hỗn loạn lúc này của ta.

Mặt ửng hồng, mắt lờ đờ, xiêm y xốc xếch, nửa kín nửa hở.

Lộ ra vẻ… yêu kiều mị hoặc.

Cánh cửa đóng sầm.

Ta bị huynh ấy kéo vào phòng.

Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, làn da băng lạnh khiến ta không nhịn được khẽ rên một tiếng thỏa mãn.

Ta chẳng còn chút sức lực, dựa vào người huynh ấy.

Vô thức dụi dụi.

Khát khao được hấp thụ chút lạnh lẽo hiếm hoi này.

Bên ngoài vang lên tiếng gia đinh: “Đại công tử, có trông thấy gì khả nghi không ạ?”

Giang Hằng đáp, giọng điềm đạm như ngọc.

Chỉ có ở thật gần, mới nghe thấy tiếng run rẩy nghẹn lại nơi yết hầu:

“Có.”

“Chỉ là một con mèo đêm ra ngoài vụng trộm, cần gì phải rầm rộ như thế.”

“Thì ra là mèo à…”

Đám gia đinh chợt hiểu, tản đi như chim thú gặp gió.

Nguy hiểm đã qua.

Còn ta thì đang tựa vào người Giang Hằng, bấu chặt lấy vạt áo huynh ấy, không ngừng dò dẫm vào lòng.

Tham lam chiếm lấy từng tấc băng lạnh trên người huynh ấy.

Trung y trắng tinh bị ta vò đến nhăn nhúm.

Vòng eo gầy rắn chắc luyện từ năm tháng nơi sa trường, lúc này lại mang theo sức hấp dẫn chí mạng.

Lại càng muốn…

Một tiếng rên trầm đè nén.

Tay ta bị huynh ấy giữ chặt.

Trái tim đập loạn không thôi.

Chớp mắt trời đất đảo lộn, tà váy tung bay.

Giang Hằng bế ta đặt lên giường, vừa dịu dàng kiềm chế, lại chẳng nỡ buông tay.

Huynh ấy đưa tay dài nhẹ nhàng chạm lên trán ta.

Yết hầu khẽ động: “A Từ, người muội nóng quá.”

“Là đang bệnh sao?”

3

Ta khó chịu khẽ lắc đầu.

Dược tính càng kéo dài, càng trở nên dữ dội.

Từng đợt sóng ham muốn cuộn trào, ép ta nghẹt thở, chỉ có thể nghẹn ngào cầu xin huynh ấy:

“A huynh…”

“Ta muốn, muốn…”

Lý trí và cảm xúc va chạm kịch liệt, nước mắt không cách nào kìm nén, thi nhau lăn dài. Trong ánh trăng, lấp lánh như chuỗi trân châu rơi vỡ.

Giang Hằng nhìn ta, yết hầu khẽ nghẹn.

Ngón tay mang theo vết chai sần sắc lạnh do năm tháng nơi sa trường mài giũa, đặt lên cổ tay ta bắt mạch.

Lướt qua da, ngứa ngáy đến tê dại.

Một lát sau buông ra, hơi thở khựng lại, thân hình đột ngột áp sát.

Mùi hương lạnh mát như tùng tuyết lan tràn nơi chóp mũi, bóng dáng cao lớn che phủ cả ánh trăng.

Mà ta, trong vòng tay của huynh ấy, mềm nhũn như nước xuân.

“A Từ, muội trúng dược rồi.”

“Dược tính cực mạnh, nếu không nhanh chóng hoan hảo với người, tất sẽ tổn hại tính mệnh.”

Giọng nói trầm khàn như tiếng nhạc trầm mê, dụ người trầm luân.

Nhưng ta chẳng còn lòng dạ nghe lời huynh ấy nói, ánh mắt chỉ dán chặt vào đôi môi kia – mỏng mảnh, nhạt màu, nhưng vô cùng mê hoặc.

Chỉ cần hơi ngẩng đầu, là có thể ngậm lấy.

Ta nuốt nước bọt, vươn tay vòng qua cổ Giang Hằng, làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại như không xương.

Trong đôi đồng tử co lại của huynh ấy, ta thấy trâm ngọc rơi xuống, suối tóc đen nhánh rũ dài trải lên đệm giường.

Như một yêu tinh mê hồn đoạt phách.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đoan trang điềm đạm thường ngày.

Tiếng rên bật ra từ cổ họng, mềm mại đến chẳng còn âm điệu.

“A huynh, ta…”

“Muốn…”

Giang Hằng một tay đỡ lấy eo ta, ánh mắt u trầm đến không thấy đáy.

Tay còn lại xoa lên đôi môi ta, rồi lướt xuống vành tai.

Mỗi một động tác đều khiến lý trí chao đảo bên bờ vực sụp đổ.

Gương mặt từng lạnh lùng như sương tuyết nơi chiến trường, lúc này đã nhuốm đầy dục niệm.

Chỉ thiếu một bước.

“Qua đêm nay, dù có hối hận, cũng đã muộn rồi.”

“Nghe lời, A Từ…”

“Muốn gì, tự đến mà lấy.”