Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
“Mẹ, chú Đoạn, hồ sơ du học của con được duyệt rồi. Con quyết định sẽ ra nước ngoài.”
Trong phòng khách yên ắng, giọng nói của Hướng Vân Lộc vang lên nhẹ nhàng như giọt nước rơi xuống mặt hồ, gợn sóng rất khẽ.
Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa, nghe vậy thì mừng rỡ không thôi:
“Nhanh vậy sao? Khi nào con đi?”
“Mười ngày nữa.”
Bà Hướng không ngờ lại gấp đến thế. Vừa xúc động, khóe mắt bà lại ánh lên vẻ không nỡ:
“Vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý ngay bây giờ. Lần đầu con đi xa, lại là ra nước ngoài, mẹ thật sự không yên tâm. Mẹ đã liên hệ với một người bạn cũ, con trai bác ấy cũng đang học ở London. Nếu có chuyện gì thì con cứ tìm cậu ấy, không cần ngại. Mà con với cậu ấy từng được hai bên gia đình định sẵn hôn ước từ nhỏ đấy, nếu hợp thì làm bạn trai bạn gái, không thì làm bạn cũng được.”
Hướng Vân Lộc khẽ gật đầu:
“Dạ, mẹ.”
Nghe con trả lời như thế, mẹ Hướng thoáng ngỡ ngàng:
“Vân Lộc, con đồng ý rồi sao? Vậy là con và bạn trai trước kia… chia tay rồi à?”
Cô lập tức im lặng.
Ba Đoạn như bừng tỉnh ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn:
“Nó không chịu về gặp gia đình, rõ ràng là chẳng nghiêm túc gì với con cả. Chia tay là đúng rồi!”
“Bạn trai? Bạn trai nào cơ?”
Một giọng nói đột ngột phá vỡ không khí trầm lắng trong phòng.
Cả ba người quay lại nhìn, đúng lúc thấy Đoạn Lâm Chu vừa đẩy cửa bước vào.
Anh mặc sơ mi đen, quần âu đen, vóc dáng cao ráo như tượng tạc, bước đi thư thả nhưng đầy khí chất kiêu ngạo và lạnh lùng.
Hướng Vân Lộc khẽ run, vội đứng dậy chào:
“Anh.”
Đoạn Lâm Chu hờ hững “ừ” một tiếng, tiện tay vứt chìa khóa xe lên bàn rồi đi thẳng lên lầu.
Tối đó, mẹ Hướng nấu một bàn đầy đồ ăn ngon, còn mở một chai rượu vang.
Bà nâng ly, cười rạng rỡ nhìn ba người thân trong nhà, chuẩn bị tuyên bố tin vui:
“Nào nào, hôm nay nhà mình phải ăn mừng thật lớn, chúc mừng Vân Lộc sắp…”
Hướng Vân Lộc lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội cắt lời:
“Mẹ, chai rượu này hình như hơi đắng… có phải hết hạn rồi không?”
Hết hạn sao?
Mẹ Hướng ngẩn ra, rõ ràng là chưa mà. Nhưng Hướng Vân Lộc đã nhanh trí viện cớ đi lấy chai mới, lôi bà vào bếp.
“Mẹ, chuyện con đi du học, đừng nói với anh ấy.”
Mới đầu mẹ cô còn thấy hơi lạ. Nhưng nghĩ đến chuyện con gái và con trai riêng của chồng ngày thường thân thiết, bà cũng dần hiểu ra chút gì đó, liền gật đầu đồng ý.
Ăn được vài miếng, Hướng Vân Lộc liền đứng dậy về phòng.
Sau khi rửa mặt xong, cô nằm lên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến đúng nửa đêm, bên cạnh cô lại có thêm một người.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, kế đó là đôi môi mềm mại dán lên da thịt, nhẹ nhàng cắn mút. Sự mát lạnh xen lẫn ẩm ướt khiến Hướng Vân Lộc bừng tỉnh hoàn toàn khỏi cơn mơ màng.
Cô giật mình cứng đờ, theo bản năng ngồi bật dậy, đẩy mạnh người kia ra:
“Đoạn Lâm Chu!”
“Sao vậy? Vừa có người muốn giới thiệu bạn trai là không cho anh chạm vào rồi?” Trong bóng tối, Đoạn Lâm Chu khẽ cười, nhưng ánh mắt lại tối tăm đến đáng sợ, giọng nói lười biếng như mọi khi:
“Ở bên anh bao nhiêu năm, em tưởng dễ mà phủi tay bỏ đi à?”
Hướng Vân Lộc biết anh hiểu nhầm, nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích.
Khuôn mặt Đoạn Lâm Chu trong bóng tối dần lạnh lùng.
Anh ôm chặt lấy cô:
“Hướng Vân Lộc, anh đã nói rồi, không cho em có bạn trai. Em chỉ có thể là của anh.”
Cảm nhận hơi ấm truyền từ người anh, Hướng Vân Lộc không muốn tranh cãi nữa, đành nói dối:
“Em đang đến tháng, khó chịu.”
Nghe vậy, sắc mặt Đoạn Lâm Chu dịu đi chút ít, nhưng vẫn nhíu mày:
“Tháng trước mới xong mà giờ lại tới? Thôi được rồi, hôm nay không chạm vào em nữa, ngủ đi.”
Nói xong, anh lại ôm chặt lấy cô.
Hơi thở đều đều bên tai khiến cô trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Không ai biết, bạn trai cô chính là anh trai, Đoạn Lâm Chu!
Năm cô mười hai tuổi, mẹ tái giá vào nhà họ Đoạn, cô và Đoạn Lâm Chu trở thành anh em không cùng huyết thống.
Mười bốn tuổi, cô gọi anh là “anh trai”, anh gọi cô là “em gái”, người ngoài nhìn vào đều thấy họ là anh em mẫu mực.
Mười tám tuổi, quyển nhật ký viết đầy tên anh bị phát hiện. Anh tựa vào bàn học của cô, nhàn nhã đọc từng trang, sau đó nắm lấy tay cô đang định giật lại quyển sổ, cúi xuống hôn lên má cô một cái.
Hai mươi tuổi, hai người lần đầu vượt qua giới hạn, rồi không thể dừng lại.
Ban ngày là anh em, ban đêm là những cuộc quấn quýt lén lút chẳng thể công khai.
Từ nhỏ cô luôn là đứa ngoan ngoãn, chuyện điên rồ duy nhất đời này cô làm chính là yêu Đoạn Lâm Chu.
Cô quá thích anh, đến mức cảm thấy cả đời không công khai cũng không sao, chỉ cần sau này trốn đi nước ngoài kết hôn là được.
Nhưng mọi hy vọng ấy sụp đổ nửa tháng trước.
Hôm đó trời mưa, cô đem ô đến cho anh, vừa định mở cửa phòng bao thì nghe tiếng người bạn của anh vọng ra:
“Anh Đoạn, cô em gái của anh định thế nào? Không phải nói chơi đùa rồi bỏ à? Sao còn chưa chia tay?”
“Đúng rồi, hồi đó không phải anh ở bên cô ta để trả thù việc mẹ cô ta gả vào nhà họ Đoạn à? Đừng bảo là anh mềm lòng đấy nhé?”
Trả thù?
Thì ra anh tiếp cận cô không phải vì thích, mà là vì hận mẹ cô?!
——
Cả người Hướng Vân Lộc lạnh toát, đứng run rẩy bên ngoài cửa, nhưng vẫn cố chấp muốn nghe câu trả lời của anh.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn của Đoạn Lâm Chu vang lên rõ ràng:
“Không chơi lâu một chút, sao khiến cô ta đau hơn được?”
Cả phòng bật cười, còn cô thì như rơi vào hố băng.
Thì ra, từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn…
Mẹ cô còn sống ở nhà họ Đoạn, cô không thể làm ầm mọi chuyện lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn cách rút lui, rời khỏi nơi này, rời xa anh.
Vì thế, cô làm hồ sơ du học.
Bây giờ, chỉ còn mười ngày nữa là cô sẽ rời đi.
Cô nhìn dòng chữ đếm ngược trên điện thoại, nhẹ nhàng gỡ tay Đoạn Lâm Chu đang siết quanh eo mình ra.
Không bao lâu sau, anh lại ôm cô.
Cô kéo ra, anh lại vòng tay qua.
Lặp đi lặp lại vài lần, cô hết kiên nhẫn, dứt khoát nhét một cái gối ôm vào giữa hai người.
Cuối cùng, anh cũng chịu yên.
Cô cũng được yên tĩnh.
Cô biết, giữa họ… sắp đến hồi kết thúc rồi.
Cô không còn là của anh nữa, cũng không còn là vật sở hữu của anh nữa.
Sáng tám giờ, chuông báo thức reo vang, đánh thức cô khỏi giấc ngủ.
Cô mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai.
Để tránh bị bố mẹ phát hiện, hai người họ có thỏa thuận – mỗi đêm Đoạn Lâm Chu sẽ đến lúc nửa đêm, rời đi lúc năm giờ sáng. Cứ như thế, họ lén lút suốt 5 năm trời.
Nhưng sắp tới, họ sẽ chỉ còn là anh em. Anh không cần phải lén lút nữa.
Cô thay đồ, xuống lầu, liền thấy một người phụ nữ lạ ngồi trên sofa.
Mẹ cô vẫy tay gọi:
“Vân Lộc, lại đây, đây là bạn gái của anh con, mau rót cho khách một ly nước.”
Tống Diểu Diểu lễ phép đứng dậy, đưa tay ra bắt, cười tươi tắn:
“Em là Vân Lộc đúng không? Lần đầu gặp nhưng chị hay nghe anh em nhắc về em lắm!”
Hướng Vân Lộc khẽ run tay, liếc nhìn Đoạn Lâm Chu nhưng không hỏi gì, chỉ xoay người đi rót nước.
Vừa rót xong, cô quay ra thì Đoạn Lâm Chu cũng đi vào.
Anh vòng tay ôm eo cô, cúi đầu định hôn.
Cô vội nghiêng mặt né tránh:
“Đừng làm loạn, bạn gái anh còn ở ngoài kia.”
Đoạn Lâm Chu nhướng mày, khẽ hôn lên môi cô một cái:
“Ghen à? Quên nói với em, cô ấy chỉ là thanh mai trúc mã thôi. Trước ra nước ngoài, mới về mấy hôm. Bố anh cứ giục cưới nên anh nhờ cô ấy diễn cùng cho ông yên tâm.”
“Bạn gái anh là ai, em rõ nhất mà. Không phải sao?”
Cô im lặng nghe, mặt không biểu cảm, gật đầu đại khái.
Anh hơi ngẩn người. Cứ tưởng cô sẽ giận dỗi như mọi lần.
Những lần trước, chỉ cần có cô gái nào đưa thư tỏ tình cho anh, cô đều khóc đến sưng cả mắt.
Anh phát hiện ra phải gặng hỏi mãi mới biết lý do.
Vì cô luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ là thứ không thể chấp nhận, không thể công khai.
Nên cô chẳng bao giờ chất vấn, chẳng bao giờ nổi giận, chỉ biết im lặng trốn trong chăn khóc.
Lần này cũng vậy… nhưng phản ứng của cô lại lạnh nhạt đến lạ.
Anh vừa định hỏi, cô đã bưng ly nước ra ngoài.
Cả nhà cùng ăn sáng.
Tống Diểu Diểu được sắp xếp ngồi cạnh Đoạn Lâm Chu.
Hai người trò chuyện vui vẻ, kể những chuyện thời thơ ấu, trông vô cùng thân thiết.
Tống Diểu Diểu từng sống ở nước ngoài, thích ăn trứng lòng đào. Đoạn Lâm Chu biết vậy liền gắp trứng từ bát mình cho cô ấy.
Cô ấy đỏ mặt e thẹn, cũng gắp lại miếng trứng vừa cắn một miếng đưa cho anh.
Đoạn Lâm Chu vô thức liếc nhìn Hướng Vân Lộc.
Cô cúi đầu uống cháo, như thể không thấy gì cả.
Khi cô ngẩng lên lấy khăn giấy, anh liền gắp miếng trứng đó bỏ vào miệng.
Vừa lúc ấy, ánh mắt cô quét qua.
Cô lặng lẽ đặt thìa xuống, rời bàn.
Nhìn thấy cô như định ra ngoài, Tống Diểu Diểu vội gọi:
“Vân Lộc, em định ra ngoài à? Chị với anh em cũng sắp đi hẹn hò, tụi mình đi cùng nhau nhé?”
Hướng Vân Lộc định từ chối thì ba Đoạn lên tiếng:
“Bên ngoài đang mưa, để anh con chở con đi. Mẹ con và ba cũng yên tâm hơn.”
Chú Đoạn đã nói vậy, cô không tiện từ chối, đành đi trước ra gara.
Cô định đến chỗ làm visa, mà như vậy thì chẳng phải Đoạn Lâm Chu sẽ biết chuyện cô đi du học sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng còn cách nào, cô mặc kệ luôn.
Biết thì biết, vé cũng mua rồi, anh đâu làm gì được nữa.
Chẳng bao lâu sau, hai người kia cũng lên xe.
Tống Diểu Diểu không ngồi ghế phụ mà ngồi thẳng ra ghế sau, còn cố ý bắt chuyện với Hướng Vân Lộc.
Cô không mấy hứng thú, chỉ đáp cho có lệ.
Xe từ từ lăn bánh, tiếng mưa rơi mỗi lúc một rõ.
Tống Diểu Diểu nghiêng người, thì thầm bên tai cô:
“Em không thích chị, chị biết. Chị cũng biết em và anh ấy không chỉ đơn thuần là anh em. Nhưng các em không thể có kết quả đâu. Anh ấy không hoàn toàn vô cảm với chị. Tin không, nếu chị muốn, chị hoàn toàn có thể cướp anh ấy khỏi tay em.”