Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1

Lúc tôi trở về nhà họ Minh, ngoài ba ra thì ai cũng tỏ rõ vẻ khó chịu, đặc biệt là mẹ kế và em gái.

“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn mặc sườn xám,” Minh Dao lạnh giọng, “chị tưởng chị đang sống ở triều Thanh à?”

Tôi ngồi yên trên ghế sofa, dáng vẻ thanh nhã, lặng lẽ và dịu dàng, hoàn toàn không hợp với phong cách trang trí kiểu Âu xa hoa cùng loạt thiết bị điện tử thông minh trong nhà.

Mẹ kế thở dài ra chiều thương hại:

“Tiểu Thư à, con mặc như vậy ra ngoài, người ta nhìn vào lại tưởng nhà ta đối xử tệ với con. Nhất là nhà họ Yến, sắp cưới hỏi đến nơi rồi, con cũng nên nghĩ cho thể diện hai bên chút chứ?”

Tôi không nói gì.

Kết hôn, gả đi, hóa ra đó mới là lý do thật sự khiến họ nhớ đến tôi và đưa tôi về.

“Minh Thư,” ba tôi – người đàn ông trung niên ngồi đối diện – cất giọng trầm trầm, “con và Yến Thâm đã có hôn ước từ lâu. Giờ bên nhà họ muốn tổ chức lễ đính hôn trước. Ngày mai gặp mặt đi, chuẩn bị một chút.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng đáp:

“Vâng.”

Ba tôi hài lòng với thái độ biết điều của tôi, liền đứng dậy lên lầu.

Vừa khuất bóng ông, Minh Dao lập tức vênh mặt nói:

“Chị có biết gì về Yến Thâm không? Chị nghĩ anh ấy sẽ để mắt tới chị sao? Hai người hoàn toàn không xứng!”

Tôi cụp mi, tay đan vào nhau, giọng hơi run như sợ sệt:

“Em nói đúng… Chị không biết gì về anh ấy, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy anh ấy… Giờ chị còn lo hơn bất cứ ai, nhưng lời ba nói, chị nào dám trái…”

Yếu đuối, ngây thơ, tội nghiệp – tôi thể hiện hoàn hảo từng chút một.

Minh Dao không ngờ tôi lại nhút nhát đến vậy, nhất thời cũng sững người.

Một lúc sau, nó nghiến răng:

“Vô dụng!”

Mẹ kế thì chớp mắt, khẽ than thở như xót xa:

“Con mới ba tuổi đã rời nhà, chẳng biết gì về Yến Thâm cả. Nó là con một nhà họ Yến, tính tình lại nổi tiếng lạnh lùng. Bao nhiêu sản nghiệp không chịu kế thừa, cứ đòi đi lính, sống cứ như côn đồ ấy.”

Bà ta khoác vai tôi đầy thân mật:

“Con gái à, con người nhỏ xíu thế này, nếu cưới anh ta rồi bị ức hiếp thì biết làm sao?”

Tôi khẽ nghiêng người né tránh, lẩm bẩm:

“Phải rồi… biết làm sao đây…”

Mẹ kế tranh thủ đề xuất:

“Thật ra liên hôn hai nhà cũng không nhất thiết phải là con. Nếu con không muốn, hay là để Dao Dao đi thay cũng được. Tính nó mạnh mẽ, gặp người như Yến Thâm chắc chắn không thiệt thòi.”

Tôi chần chừ nhìn Minh Dao:

“Làm vậy… có khiến em thiệt thòi quá không?”

Minh Dao lập tức đổi giọng, ngồi sà xuống cạnh tôi, sốt sắng nói:

“Chị em mình mà, có gì phải thiệt với thòi! Chị yên tâm, để em cưới anh ấy, chị sẽ được tự do.”

Ồ.

Tôi khẽ mỉm cười.

Vậy thì… cảm ơn em nhé.

2

Bữa gặp mặt nhà họ Yến được tổ chức ở một hội sở riêng tư sang trọng.

Tôi vẫn chọn mặc sườn xám màu sen nhạt, tóc dài búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, bên tóc cài một cây trâm nghiêng.

Minh Dao thấy tôi ăn mặc như vậy thì không giấu được vẻ giễu cợt trong mắt, còn giả vờ tốt bụng hỏi tôi có cần mượn váy dạ hội không.

Tôi lắc đầu, dịu dàng nói không quen.

Khi đến phòng riêng, người đàn ông lớn tuổi ngồi giữa đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt nửa sáng nửa đục như gợn sóng.

“…Tĩnh Lam?”

“Ba,” người đàn ông trung niên nhã nhặn bên cạnh khẽ nhắc, “bà ấy không phải dì Đỗ đâu.”

Ba tôi lập tức cười làm lành:

“Đây là con gái lớn của tôi, Minh Thư. Nó không giống tôi cũng chẳng giống mẹ nó, lại rất giống bà ngoại nó.”

Rồi ba tôi giới thiệu, đó là trưởng bối nhà họ Yến, còn người kia là tổng giám đốc Yến.

“Chú Yến,” Minh Dao nhanh nhảu lên tiếng, “sao anh Yến Thâm chưa đến vậy?”

“Tạm có việc gấp, chút nữa sẽ đến,” tổng giám đốc Yến đáp lời Minh Dao, nhưng ánh mắt lại đặt lên tôi, mỉm cười nói:

“Chuyện xảy ra đột ngột, cháu đừng để bụng.”

Chính chủ chưa đến, bữa ăn này đương nhiên chuyển thành buổi thảo luận chuyện làm ăn.

Ba không ngừng than phiền về đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện gần đây.

Một thương hiệu trong nước, theo phong cách quốc phong cổ điển, đi theo hướng cao cấp.

Chỉ vài năm ngắn ngủi mà đã bành trướng thành một thế lực, thị phần của nhà mình thì đang bị chia cắt từng chút một.

Điện thoại trong túi xách rung nhẹ trong im lặng.

Tôi lấy cớ ra ngoài, đi về phía hành lang vắng bóng người.

Câu lạc bộ tư nhân này được cải tạo từ một vương phủ trăm năm tuổi, hoa cỏ rợp bóng, đường mòn quanh co u tịch.

Đứng dưới một gốc quế khuất ánh sáng, tôi bắt máy.

“Chị Lân, bản thiết kế mùa tới đã hoàn thành rồi.”

“Biết rồi.”

Tôi thả lỏng giọng nói vốn cố ý kìm nén, lười nhác bảo: “Gửi hết cho chị, tối nay xem.”

“Xem thì được gì, đấy mới là bản vẽ thiết kế. Còn phải dựng rập, chọn vải, làm mẫu… Chị Lân, em hỏi thật, chị quay về làm gì cho khổ, không bằng lật bài ngửa luôn đi.”

Tôi giơ tay nhẹ ngắt một đóa hoa quế, xoay xoay trong kẽ tay, mỉm cười:

“Chưa đến lúc lật bài. Chị vẫn chưa lấy lại thứ thuộc về mình, bọn họ cũng chưa phải trả cái giá mà họ nên trả.”

Đầu dây bên kia đáp một tiếng, giục tôi mau quay lại.

Ngay lúc tôi vừa cúp máy, phía sau lưng đột nhiên có người nhảy từ trên tường xuống.

Tôi bất ngờ giật mình, bước chân trượt một cái.

“Cẩn thận.”

Giọng nói bên tai lạnh như nước, một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy eo tôi, mùi trầm hương đặc quánh ập đến, xộc thẳng vào mũi.

3

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay hắn đã khẽ lướt qua lớp vải ở eo tôi.

“Ừm?”

Giọng nói nhàn nhạt, vẫn dửng dưng như cũ, như thể đang xác nhận điều gì đó, hai ngón tay còn nhẹ nhàng vê lấy.

Hôm nay tôi mặc một chiếc sườn xám bằng gấm Tống, mỏng nhẹ ôm sát người.

Hắn làm vậy, chẳng khác nào vừa vê vải, vừa ve cả vòng eo tôi.

Nhận ra động tác đó, tôi không hoảng hốt cũng chẳng kêu la, chỉ rút trâm cài từ tóc ra, đâm mạnh xuống.

Một đòn trúng ngay.

Chiếc trâm nhọn sượt qua da thịt, nhưng hắn chẳng phát ra tiếng nào, chỉ chậm rãi buông tay.

Mây tan dần, ánh trăng lộ ra.

Đôi mắt đen thẳm, thờ ơ nhưng ẩn chứa một tia hứng thú, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ cảm nhận được thân hình cao lớn đang bao trùm lên mình.

Không thích bị áp chế, tôi lùi một bước, quay người bỏ đi.

Lờ mờ nghe thấy tiếng “chậc” khẽ vang lên phía sau, hình như còn kèm theo tiếng cười trầm thấp khó hiểu.

Tôi hơi cau mày, mặc kệ tên lưu manh từ trên trời rơi xuống ấy, vứt hắn lại phía sau.

Về lại phòng, ba bảo: tổng giám đốc Yến sắp đến.

Gần như ngay sau đó, tiếng bước chân vững vàng vang lên, cùng giọng nói ngọt ngào của Minh Dao:

“Anh Yến Thâm~”

Dưới ánh mắt thúc giục của ba, tôi chậm rãi đứng dậy.

Khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười dịu dàng vừa phải, tôi nhìn về phía người mới tới:

“Yến tiên…”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, tôi bất giác nghẹn lời.

Ngũ quan sắc nét như được tạc khắc, tóc ngắn, âu phục, vai rộng chân dài, vóc dáng rắn rỏi.

Ánh mắt sâu thẳm như mắt chim ưng, sắc bén nhưng lại có phần uể oải.

Y hệt năm xưa, chẳng đổi thay chút nào.

4

“Nhóc con à, tôi nhìn ra rồi, cô cũng không phải loại an phận.

Nhưng chỉ gan to thôi thì chưa đủ, còn phải biết khôn khéo, nhẫn nhịn, biết tỏ ra yếu thế.

Chỉ có như vậy, mới có thể chơi đùa những kẻ mạnh hơn mình trong lòng bàn tay, thay vì bị người ta nắm giữ…”

Tôi khẽ thở ra một hơi, trong nụ cười đã pha chút thật lòng:

“Chào anh Yến, lần đầu gặp mặt, em là Minh Thư.”

“Lần đầu gặp mặt sao?” Yến Thâm khẽ nhếch môi, ánh mắt đen láy nhìn tôi:

“Hình như… không phải đâu nhỉ?”

Tim tôi khẽ lỡ một nhịp, ngỡ rằng anh đã nhận ra tôi.

Nhưng anh lại thản nhiên nhếch môi:

“Lúc em chào đời, anh từng bế em đấy. Nhỏ xíu, trắng như cục tuyết.”

Khi nói câu đó, giọng anh thoảng chút nuông chiều, lẩm bẩm, như đang bật cười.

Ba lập tức phụ họa:

“Minh Thư sinh ra, Tiểu Thâm đã chín tuổi rồi. Hai đứa là thanh mai trúc mã thật sự đấy.”

Nhân viên phục vụ mang khăn nóng tới, khi anh lau tay, một vết xước trên mu bàn tay lập tức thu hút sự chú ý.

“Tiểu Thâm, tay con bị sao vậy?” tổng giám đốc Yến hỏi.

Yến Thâm điềm nhiên đáp:

“Bị mèo cào.”

“Lơ đễnh quá đấy.” Ba tôi nói, ngữ khí có chút lo lắng.

“Cũng cẩn thận lắm rồi.”

Yến Thâm chống cằm nhìn tôi:

“Nhưng móng vuốt con mèo đó sắc quá, ra tay cũng chẳng nhẹ…”

Anh nói vậy, ánh nhìn chậm rãi dừng trên trâm cài tóc tôi, rồi lại thong thả quay về.

Mỉm cười:

“Nhưng cũng chẳng trách được nó, ai bảo tôi tự dưng chạm vào bụng nó trước.”