Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Tôi đứng khá gần Thẩm Tự, có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong khí chất quanh người hắn.
Đó là nét cao quý được nuôi dưỡng từ tiền bạc trong thời gian dài.
Không thể nào xuất hiện trên người một cậu trai nghèo được.
Hắn liếc cái thẻ đen trong tay tôi với ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh nhạt: “Anh đã nói rồi, học phí của anh, anh sẽ tự nghĩ cách, không cần em dùng tiền để xúc phạm lòng tự trọng của anh.”
Nói xong, hắn vòng qua tôi, ôm chặt lấy Hứa Miểu Miểu – người luôn nhìn tôi đầy địch ý.
Vòng tay siết chặt, cứ như ôm được bảo vật đã đánh mất bấy lâu.
“Miểu Miểu, sau tất cả, anh mới hiểu, người anh yêu nhất đời này là em.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào xuýt xoa.
Dòng bình luận trước mắt tôi càng cuộn trào mãnh liệt:
【Á á á! Nam chính quá dũng cảm, trọng sinh xong lập tức tỏ tình với thanh mai nữ chính luôn!】
【Chuẩn luôn, không dây dưa lằng nhằng chút nào!】
【Nữ phụ ác độc chắc cứng họng rồi chứ? Kiếp trước nam chính vì học phí mà miễn cưỡng nhận lấy thẻ đen của cô, chấp nhận ở bên cô. Giờ trọng sinh rồi, cô có đưa bao nhiêu tiền cũng vô ích thôi!】
02
Tôi dụi mắt, nhìn dòng chữ phụ đề đang cuộn không ngừng trước mặt.
Ghép lại từng mảnh, tôi dần nhận ra một sự thật: Tôi chính là nữ phụ trong miệng bọn họ.
Là đại tiểu thư độc ác dùng tiền ép nam chính ở bên mình.
Thẩm Tự trước mắt tôi đã trọng sinh.
Kiếp trước, tôi vừa bước chân vào đại học thì phải lòng hắn từ cái nhìn đầu tiên.
Biết hắn không có tiền đóng học phí, tôi chủ động rút thẻ đen ra, bao trọn chi phí bốn năm đại học của hắn.
Và đề nghị chúng tôi ở bên nhau.
Thẩm Tự giằng co rất lâu, cuối cùng mới cầm lấy thẻ, nhẫn nhịn chấp nhận.
Chôn chặt người bạn thanh mai mà hắn thầm thương nhiều năm xuống đáy lòng.
Hắn cho rằng chính tôi là người đã phá vỡ tình yêu giữa hắn và Hứa Miểu Miểu,
Chê tôi là đại tiểu thư kiêu ngạo.
Tự ti, nhạy cảm, luôn thấy mình thấp kém trong tình yêu, chẳng còn chút tự trọng.
Nhưng lại quen sống trong sự sung túc, không muốn mất đi cái “cây rụng tiền” là tôi.
Đến năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, khi nghe tin Hứa Miểu Miểu kết hôn, tình cảm bị kìm nén bao năm của hắn bùng nổ.
Hắn vội vàng lái xe đến đám cưới của thanh mai, định làm một màn cướp dâu điên rồ.
Kết quả mất tập trung trên đường, đâm vào xe tải, tử vong tại chỗ.
Trọng sinh trở về, điều đầu tiên hắn làm, chính là nói ra tình yêu chưa kịp nói ở kiếp trước với thanh mai.
Để bù đắp nuối tiếc năm xưa.
Tôi nhíu mày.
Những lời bình luận kia, đúng là rất hợp với tính cách kiêu ngạo của tôi thật.
Nhưng như lời họ nói, Thẩm Tự đã cầm nhiều tiền của tôi như thế,
Ra trường rồi tôi còn giới thiệu mối quan hệ giúp hắn mở công ty.
Vậy việc hắn khúm núm trước tôi – một đại tiểu thư – thì có gì sai?
Nghe lời tôi một chút thì sao chứ?
Chuyện đó không phải là lẽ đương nhiên sao?
Hay là hắn còn muốn ăn bám kiểu ngang ngược, nuốt trọn cả gia sản nhà họ Giang của tôi chắc?
Tôi bật cười lạnh, dứt khoát ném thẻ đen cho một nam sinh vừa đi ngang qua.
“Thẩm Tự, ai nói là tôi muốn tài trợ học phí cho anh?”
“Người tôi muốn cho ấy, rõ ràng là cậu ấy cơ mà!”
“Anh đẹp trai, anh có muốn làm bạn trai tôi không?”
03
【Chuyện gì vậy, chẳng lẽ tôi xem sót đoạn trước rồi? Sao thẻ đen lại rơi vào tay người khác?】
【Cậu bạn kia à, cậu có cầm thẻ đen thì cũng vô ích thôi, trong lòng nữ phụ chỉ có mỗi nam chính, cả đời này cũng chẳng thèm liếc ai khác đâu.】
【Giả vờ rút lui để tiến công đấy mà, hehe, nhưng nam chính đâu có ăn chiêu đó.】
Thẩm Tự cứng người.
Vừa mới trọng sinh trở về, trong đáy mắt hắn ánh lên vẻ không thể tin nổi cùng hoang mang, dường như chưa ý thức được rằng cốt truyện của kiếp này đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo kiếp trước.
Nhưng người hắn yêu thương đang ở ngay trước mắt, nỗi sợ cái chết và niềm vui được sống lại vẫn đang đánh ù ù trong não.
Hắn không suy nghĩ thêm.
Tôi nhiệt tình mời cậu bạn đẹp trai kia cùng đi ăn cơm.
Mới khai giảng không lâu, tôi vẫn chưa quen hết những gương mặt xung quanh.
Về phần Thẩm Tự, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng mấy bạn thì thầm bàn tán rằng hắn đến giờ vẫn chưa xoay đủ học phí.
Thế nên tôi mới tốt bụng rút thẻ đen ra, định hỏi thử có thể làm bạn trai bạn gái với hắn không.
Dù gì thì gương mặt sắc nét kia đúng chuẩn gu thẩm mỹ của tôi, khiến đầu óc tôi toàn trứng rụng, mất sạch khả năng suy nghĩ.
Có lẽ, kiếp trước tôi thực sự từng yêu Thẩm Tự.
Nhưng kiếp này, tình yêu còn chưa kịp bắt đầu đã bị bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước.
Tôi có thừa tiền.
Là thiên kim duy nhất của nhà họ Giang – gia tộc giàu có nhất cả nước.
Là đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu bất kỳ uất ức nào.
Hà cớ gì phải treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo?
Yêu đương, chẳng phải là yêu ai cũng là yêu sao?
Cậu bạn đang cầm thẻ đen kia, gương mặt cũng là gu của tôi mà.
Tôi chọn nhà hàng cao cấp nhất gần trường, chau mày liếc thực đơn một lượt rồi quẳng cho nhân viên phục vụ:
“Gọi hết tất cả các món đặc trưng của các người lên đây.”
Nhân viên hồ hởi chạy đi.
Cửa lớn nhà hàng bị đẩy ra, thu hút mọi ánh nhìn trong phòng.
Tôi quay đầu nhìn lại.
Là nam chính vừa trọng sinh.
Đang ôm chặt cô thanh mai mà hắn yêu thương.
04
Kiếp trước, Thẩm Tự thực sự được tiền bạc nuôi dưỡng không tệ.
Từ phép tắc trên bàn ăn đến dáng vẻ, không chê được điểm nào.
Chuẩn phong thái của một công tử nhà giàu.
Hắn thỉnh thoảng liếc về phía tôi, trong mắt lộ rõ sự khinh thường và bực bội, không thèm che giấu.
Như thể mặc định tôi xuất hiện ở đây là để chờ cơ hội bắt chuyện với hắn.
Làm thế nào cũng không thể cắt đuôi tôi được.
Càng chắc chắn rằng việc tôi ăn cơm với người khác chỉ là chiêu trò khích tướng, muốn hắn ghen.
Thẩm Tự thẳng lưng, tiện tay chọn bảy tám món đặc sắc trên thực đơn, sau đó cất giọng dịu dàng:
“Miểu Miểu, đồ ăn ở đây cũng thường thôi, em tạm ăn đỡ một bữa nhé.”
“Lúc khác có thời gian, anh nhất định sẽ đưa em đi thử hải sản nhập khẩu thượng hạng.”
“Rồi còn dẫn em đi cửa hàng đồ hiệu, mua vài món thời trang mùa mới nhất.”
Hứa Miểu Miểu bị món hời từ trên trời rơi xuống đập trúng mặt, vui đến mức suýt ngất tại chỗ.
Cô ta đắc ý liếc nhìn tôi, cố ý nâng cao giọng:
“Anh Thẩm, hôm nay là ngày đầu tiên mình chính thức bên nhau, em có một món quà đã chuẩn bị rất lâu muốn tặng anh.”
Trên mặt cô ta là vẻ khoe khoang đầy phấn khích.
Dòng bình luận lại dậy sóng.
Bảo rằng Hứa Miểu Miểu và Thẩm Tự vốn là thanh mai trúc mã, chỉ chờ cùng đỗ đại học rồi thuận nước đẩy thuyền mà tỏ tình, ở bên nhau.
Ngay lúc tôi rút thẻ đen ra, Hứa Miểu Miểu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ thứ ba chen ngang vào tình yêu của họ.
Nhưng mà, kiếp trước lúc Thẩm Tự đồng ý làm bạn trai tôi, hắn đâu từng nhắc đến sự tồn tại của Hứa Miểu Miểu, đúng không?
Hứa Miểu Miểu thần thần bí bí lấy ra một chiếc hộp giản dị.
Trên mặt Thẩm Tự hiện lên vẻ kích động.
Dòng bình luận gào thét điên cuồng:
【Trời ơi, lần đầu gặp lại sau khi trọng sinh ngọt thật đấy, tiến triển gì mà nhanh thế!】
【Nhanh đến mức tôi không theo kịp nhịp phát triển của họ luôn ấy!】
【Mọi người đoán xem trong hộp là gì? Tôi nhớ kiếp trước Giang Chỉ tặng cho nam chính một chiếc đồng hồ danh tiếng trị giá hơn một trăm vạn lận mà!】
【Nữ chính giờ tuy không giàu bằng nữ phụ ác độc, nhưng nhất định là đã dốc hết lòng dạ vào món quà này.】
Chiếc hộp nằm gọn trong lòng bàn tay, nhẹ hều.
Thẩm Tự đầy mong chờ mở ra.
Bên trong là một lọ nhỏ đựng những ngôi sao gấp tay bằng giấy.
Hứa Miểu Miểu chớp mắt:
“Anh Thẩm, đây là thứ em đã gấp suốt kỳ nghỉ hè, chỉ chờ chúng mình thi đỗ cùng một trường đại học để tỏ tình và tặng anh.”
“Mỗi tờ giấy gấp sao bên trong đều có viết một câu ‘em yêu anh’.”
“Thế nào? Anh có thích không?”
05
Dòng bình luận khi nãy còn nhộn nhịp sôi trào, giờ lại im bặt.
Nếu không biết Thẩm Tự đã trọng sinh, e rằng tôi cũng sẽ nghĩ hắn thật sự thích món quà này.
Có lẽ, một lọ ngôi sao giấy như vậy, với Thẩm Tự mười tám tuổi mà nói, là một tấm chân tình hiếm có.
Ngây thơ mà đẹp đẽ.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài non nớt ấy, là linh hồn hai mươi tư tuổi vừa trọng sinh quay về.
Một người hai mươi tư tuổi, đã quen với sơn hào hải vị, xe sang đồng hồ hiệu đầy tay, đồ xa xỉ đến tay nhiều như nước chảy qua cầu, nhìn mãi cũng thành quen.
Thậm chí vài tiếng trước đó thôi.
Lúc chết vì tai nạn xe, chiếc xe Thẩm Tự lái vẫn là chiếc Maybach trong gara nhà tôi.
Vô lăng bọc da mềm mại, đem so với hộp gỗ thô ráp trong tay, đúng là cách nhau một trời một vực.
Tôi khẽ cười, lấy từ túi xách ra một chiếc đồng hồ.
Là món đồ tiện tay mua khi ngang qua cửa hàng đồng hồ cao cấp hôm nay.
Dù gì thì cậu bạn tên Từ Thiếu Dư trước mặt đã thành bạn trai tôi rồi, tôi cũng không thể đối xử thiên vị.
Tôi đẩy chiếc hộp đồng hồ tinh xảo tới trước mặt cậu ta:
“Bạn trai à, hôm nay cũng là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau, đây là món quà tôi tặng anh.”
“Xem thử có thích không?”
【Ủa không phải, chiếc đồng hồ này kiếp trước không phải là tặng cho nam chính à? Sao giờ lại tặng cho người khác rồi?】
【Nữ phụ nhất định đang giả vờ rút lui để tiến công, muốn thu hút sự chú ý của nam chính, tin tôi đi, cô ta không cầm cự được bao lâu đâu.】
【Đúng vậy, hành động hiện giờ của nữ phụ là tự phá rối đội hình, loạn hết cả lên.】
Chiếc đồng hồ sáng lấp lánh.
Từ Thiếu Dư còn chưa hết sốc vì chiếc thẻ đen, đã bị cú bất ngờ thứ hai đánh cho choáng váng.
Cậu ta run rẩy vươn tay chạm vào mặt đồng hồ, thì bị Thẩm Tự quát lớn:
“Đừng động vào!”
“Đây rõ ràng là của tôi—”
Những lời phía sau còn chưa kịp thốt ra, đã bị hắn nuốt ngược trở lại.
Tôi hiểu.
Hắn muốn nói: Chiếc đồng hồ này là của hắn.
Trong dòng bình luận từng nhắc, chiếc đồng hồ này, kiếp trước hắn đeo suốt sáu năm, yêu thích đến mức mỗi tối trước khi ngủ đều cẩn thận tháo xuống, lau sạch rồi mới đặt vào hộp.
Nhưng kiếp trước đã khác kiếp này.
Bây giờ, hắn có cô thanh mai trong mộng ở bên cạnh, chắc chắn đã không còn màng đến mấy thứ phàm tục như vậy nữa.
Hứa Miểu Miểu mặt sầm xuống, lườm tôi một cái rõ dài:
“Có tiền thì giỏi lắm à?”
“Trên người toàn mùi tiền tanh tưởi, một cái đồng hồ vô hồn như thế, sao sánh được với hũ sao đầy tình cảm của tôi chứ?”
“Anh Thẩm, đúng không?”
Thẩm Tự lúc này mới hoàn hồn, gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Miểu Miểu nói đúng.”
Hắn lấy lại tinh thần, vừa định gắp một miếng đồ ăn cho người thanh mai mà mình yêu thương, thì điện thoại đột ngột reo lên.
Chiếc điện thoại hàng nhái thu sóng không tốt.
Cách một khoảng không xa, tôi vẫn nghe rõ giọng nữ lạnh lùng truyền ra từ điện thoại:
“Chào anh Thẩm, chi phí thuốc men cho mẹ anh ở bệnh viện cần được đóng tiếp rồi.”