Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01.
Tin tức này khiến ta thực sự chấn động.
Nói thật, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc khi thi thể của Tần Triệu Dương được đưa về, hoặc khi chỉ còn bộ giáp trận mạc trở về, ta nên diễn xuất thế nào.
Ta nên tỏ vẻ không dám tin, sau đó rơi vài giọt lệ.
Nhưng không ngờ hắn lại sống sót trở về.
Chờ đợi suốt một tháng kể từ khi Tần Triệu Dương khải hoàn hồi kinh, ta chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy.
Dù vẫn mở tiệm bán hàng, nhưng tâm trí ta đã bay tận đâu đâu.
Ta cũng không ngờ bản thân lại trở nên “có giá” như vậy, ngay cả những họ hàng xa tám đời không liên quan cũng đến nịnh bợ, nói rằng Tần Triệu Dương lập công lớn, ta sẽ có ngày lành. Ta chỉ biết cười chua chát cho qua chuyện.
Thời gian đâu vì nỗi lo lắng của ngươi mà ngừng lại, đến khi ta nhận ra, ta đã đứng trong bếp, nấu ăn cho Tần Triệu Dương sắp hồi phủ. Ta nghĩ bụng, ăn của người ta thì phải nể mặt.
Đúng lúc ta vừa nấu xong, có người thông báo hầu gia đã trở về.
Ta lập tức chạy vội ra cửa đón, trước khi chạy còn dặn người giúp ta trông nồi gà hầm trên bếp.
Khi ta thở hổn hển chạy đến cổng phủ, vừa khéo nhìn thấy Tần Triệu Dương cưỡi ngựa chậm rãi tiến vào.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, không phải là dáng vẻ thô kệch như ta tưởng, cũng không có khí chất văn nhã của đám văn thần, mà là anh khí bừng bừng, cương nghị kiên cường.
Lông mày rậm đen, đôi mắt đào hoa hơi xếch, sống mũi cao thẳng, dưới là đôi môi mỏng vừa phải.
Hửm? Sao lại thấy có chút quen mắt nhỉ?
Con phố chật cứng người, ai cũng muốn ngắm nhìn dung nhan của chiến thần đột phá vòng vây, dùng hai ngàn binh sĩ chống lại mấy chục vạn quân địch.
Đến trước cửa phủ, hắn phi thân xuống ngựa, chậm rãi tiến về phía ta.
Hai má ta nóng bừng, tim đập thình thịch, cúi đầu giấu đi sự ngại ngùng.
“Ngươi chính là thê tử mà bệ hạ ban hôn cho ta khi ta không có mặt sao?”
Không hổ danh là người từng chém giết trên chiến trường, giọng nói trầm thô hơn hẳn đám công tử ca.
Nhưng danh xưng “phu nhân hầu phủ” này đủ để thấy hắn hoàn toàn xa lạ với ta.
Ta mím môi gật đầu.
“Đi thôi, phu nhân vào phủ.” Hắn gọi ta, giọng nói lạnh lùng, biểu cảm cứng nhắc, chẳng lẽ hắn không thích ta?
Vừa nghĩ vậy, ta lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên.
“Ha ha, phu nhân còn ngoan ngoãn đáng yêu hơn ta tưởng, giọng nói dịu dàng dễ nghe, gương mặt mềm mại trắng trẻo như bánh nếp, thật muốn véo một cái!”
Hả? Sao cảm giác này có gì đó sai sai?
Ta quay đầu nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Ta cẩn trọng hỏi: “Hầu gia vừa nói chuyện với ta sao?”
“Bản hầu vừa rồi không nói gì.”
Đúng là giọng của hắn, nhưng biểu cảm trên mặt thì hoàn toàn không giống người có thể thốt ra mấy lời vừa rồi.
Đúng lúc này, điều kỳ diệu xảy ra trước mắt ta.
Ta tận mắt nhìn thấy Tần Triệu Dương không hề mở miệng, nhưng lại nghe thấy giọng của hắn vang lên.
“Phu nhân sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ muốn bắt chuyện với ta? Chủ động như vậy, chắc hẳn là rất hài lòng về ta rồi. Nhưng mà dáng vẻ nàng vừa nghiêng đầu hỏi ta đáng yêu quá đi.”
Không phải chứ, ta thực sự có thể nghe được tiếng lòng của Tần Triệu Dương!?
2
Ta tên là Việt Phù Noãn, là đích nữ út của một quan viên ngũ phẩm, trên ta có hai ca ca và một tỷ tỷ.
Việc gả cho Tần Triệu Dương thật sự là không còn cách nào khác.
Đại Lý Tự khanh chọn tới chọn lui lại chọn trúng ta – kẻ xui xẻo này, muốn ta gả cho nhi tử ngốc của hắn.
Nhà hắn môn đệ cao hơn nhà ta, lại còn là thượng cấp trực tiếp của phụ thân, khiến ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc ta không đành lòng nhìn cha mẹ buồn phiền, định hy sinh bản thân đồng ý cuộc hôn sự này, thì nương lại đưa ra cho ta một lựa chọn khác.
Ý của nương là gả ta vào phủ Tấn Bắc hầu.
Lần đầu nghe ý nghĩ này của nương, ta chỉ cảm thấy thật hoang đường, nhi tử ngốc của Đại Lý Tự khanh đã là trèo cao rồi, huống hồ là hầu phủ.
Sau này ta mới biết, người ta muốn ta gả chính là Tần Triệu Dương, kẻ đang mang theo hai ngàn binh lính già yếu bệnh tật xây dựng doanh trại, hiện đang bị tứ tộc Chuẩn Bộ vây khốn, sống chết chưa rõ.
Nói là sống chết chưa rõ đã xem như lạc quan rồi.
Đừng nói là hắn mang theo hai ngàn binh lính già yếu bệnh tật, dù có mang theo hai ngàn tinh binh dũng mãnh, muốn đột phá vòng vây của Chuẩn Bộ cũng khó như lên trời.
Mà Tần Triệu Dương lại là người duy nhất còn lại của phủ Tấn Bắc hầu.
Trong tình cảnh này, bệ hạ có ý định chọn thê tử cho Tần Triệu Dương, thứ nhất là xung hỷ cầu phúc cho hắn, thứ hai nếu hắn chết trận nơi biên cương, thì có thể nhận con nuôi để giữ lại hương hỏa cho phủ Tấn Bắc hầu.
Mọi người đều ngầm hiểu rằng Tần Triệu Dương có lẽ khó mà trở về, nên rất ít người thực sự nguyện ý gả nữ nhi của mình vào phủ Tấn Bắc hầu.
Nhưng dù gì đó cũng là phủ Tấn Bắc hầu, không phải ai muốn gả cũng gả được.
Nương ta và lão phu nhân quá cố của phủ Tấn Bắc hầu là biểu tỷ muội, thêm vào đó Khâm Thiên Giám tính ra ngày sinh của ta rất thích hợp để xung hỷ cho Triệu Dương, nên mới có cơ hội này.
Ánh mắt nương ngấn lệ.
“Nương vốn đã từ chối, không nỡ để con tuổi xuân phơi phới phải thủ cả đời trong một tòa phủ trống vắng, nhưng giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể để con tự quyết định.”
Ta không chút do dự nói: “Nương, con gả vào phủ Tấn Bắc hầu.”
Lúc đồng ý gả vào phủ Tấn Bắc hầu, ta không hề nghĩ tới chuyện Tần Triệu Dương có trở về hay không, chỉ cảm thấy nếu hắn không trở về, ta vừa có tiền vừa tự do, đúng là muốn vui vẻ thế nào cũng được.
3
Trong phủ Tấn Bắc hầu ngoài ta ra thì không còn chủ tử nào khác, chỉ còn mỗi quản sự Lưu lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong phủ.
Hắn có vẻ không coi trọng ta, nhưng ta cũng không để tâm.
Bạc bệ hạ ban cho cùng của hồi môn cha mẹ chuẩn bị đủ để ta sống rất thoải mái rồi.
Nhìn ra hắn không muốn giao sản nghiệp và sổ sách của phủ cho ta, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ nghĩ đến việc sắp xếp một gian phòng dành riêng cho a tỷ.
Nói về a tỷ, tỷ ấy khác hẳn những nữ tử bình thường, đến tuổi rồi cũng không muốn thành gia lập thất, không biết đã phá hỏng bao nhiêu hôn sự.
Tỷ ấy nói với ta rằng, tỷ muốn trở thành một nữ tử có thể đội trời đạp đất như nam nhi, theo đuổi lý tưởng của mình, chứ không muốn cả đời bị vây khốn trong hậu viện, chỉ biết xoay quanh trượng phu và hài tử.
Ta hỏi tỷ muốn làm gì? Tỷ nói muốn mở một tiệm may y phục, tốt nhất là có thể phát triển lớn mạnh, mở rộng khắp cả nước.
Ta rất ủng hộ a tỷ, thậm chí còn muốn cùng tỷ ấy hợp tác, nhưng nương lại không đồng ý, còn nói rằng a tỷ là do đọc sách quá nhiều từ nhỏ.
Ta từng hỏi nương đọc sách nhiều thì có gì không tốt? Vậy cớ sao thiên hạ cha mẹ đều mong nhi tử của mình học hành chăm chỉ, để sau này có công danh, mà đến nữ nhi thì lại thành chuyện không tốt?
Nương hiền từ xoa đầu ta:
“Đọc sách đương nhiên là tốt, nương cũng hy vọng con có thể nhờ vào việc đọc sách mà tự tạo dựng được chỗ đứng cho mình, không cần phải dựa vào hôn nhân. Nhưng nữ nhi và nam tử rốt cuộc vẫn khác nhau.”
“Khác chỗ nào?”
Ta hỏi vậy, nhưng nương không trả lời, chỉ thở dài thườn thượt.
4
A tỷ đến hầu phủ thăm ta, khi ấy ta đã làm một việc mà ta cho là dũng cảm nhất và cũng đúng đắn nhất.
Ta lấy ra một phần của hồi môn để giúp a tỷ thực hiện lý tưởng của mình.
Biết a tỷ không muốn lấy chồng, chỉ muốn mở tiệm may, nương bèn nghĩ đủ cách để khấu trừ tiền tiêu hàng tháng của tỷ, thậm chí có vài tháng không cho một đồng nào.
A tỷ nhất quyết không nhận tiền của ta.
“Phủ hầu rộng lớn như vậy chỉ có một mình muội chống đỡ, trong tay có thêm chút bạc cũng an tâm hơn.”
“Yên tâm đi a tỷ, ngoài của hồi môn, bệ hạ còn ban thưởng rất nhiều. Huống chi đây không chỉ là lý tưởng của tỷ mà còn là của muội nữa.”
Mặc dù lý tưởng của ta không phải là mở một tiệm may, nhưng ta không biết phải nói sao, chỉ mơ hồ cảm thấy nếu tỷ muội chúng ta cùng nhau chống đỡ một cửa tiệm, thì sẽ tiến gần hơn tới lý tưởng của ta.
Cuối cùng ta cũng thuyết phục được a tỷ, sau khi nhận lấy ngân phiếu, tỷ ấy nhìn ta bằng ánh mắt kiên định:
“Chúng ta cùng nhau làm nên chuyện!”
Rất nhanh sau đó cửa tiệm khai trương.
Lúc đầu khi biết chủ tiệm là hai nữ tử, việc buôn bán không mấy khấm khá.
Ta không hiểu, rõ ràng khách hàng mục tiêu của tiệm may nhà họ Việt đều là nữ tử, sao phu quân của họ lại nhảy dựng lên phản đối, nói y phục của tiệm chúng ta thế này thế nọ?
A tỷ nói là vì chúng ta đã động chạm tới lợi ích của họ.
Ta không hiểu, phu quân của họ đâu có mở tiệm may, sao lại động chạm tới lợi ích của họ chứ?
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng chuyện này, đại ca đã chạy như bay đến hầu phủ mang cho ta một tin tức.
Phu quân của ta – người mà thiên hạ đồn đại đã chết vô số lần bằng đủ loại cách chết, hóa ra vẫn còn sống trở về!