Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

01

“Cô đừng nói linh tinh! Tiểu Hạo nhà tôi ngoan lắm, chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho nhà cô đâu. Chủ yếu là giờ thằng bé vừa mới lên cấp hai, không tiện lắm, mong nhà cô giúp một tay.” Giọng bà ta sốt ruột, còn làm bộ nghiêm túc lấy điện thoại ra liên tục.

“Xe bên tôi sắp chạy rồi, thật sự rất gấp, nếu không thì tôi cũng chẳng dám làm phiền nhà cô.”

Mẹ quay lại nhìn tôi đầy khó hiểu, không rõ vì sao tôi không cho bà mở cửa.

“Tiểu Uyển…”

Tôi lắc đầu liên tục, lao tới bịt miệng bà, mặt đầy hoảng loạn thì thào: “Mẹ, tin con đi, tuyệt đối không được mở cửa!”

Mẹ khựng lại, tôi nghiến răng nhắc lại: “Tuyệt đối không được mở!”

Mẹ không biết đám người ngoài kia mới thật sự là lũ ác quỷ!

Kiếp trước, tôi với mẹ vì mềm lòng nên ngay lập tức mở cửa.

Hàng xóm cảm ơn rối rít, rồi đưa con trai là Châu Hạo, thằng nhóc ác quỷ đó, đến nhà tôi xong liền đi luôn.

Lúc đầu chúng tôi cũng không để tâm, nghe nói nó chưa ăn gì nên còn mời ngồi xuống bàn cơm.

Không ngờ, thằng bé vừa ngồi xuống đã gào ầm lên, giọng chói tai, cứ đòi ăn món thịt kho tàu của một nhà hàng nào đó.

Tôi mở điện thoại ra xem, vì quãng đường xa quá nên họ không giao được, tôi đành chọn đại một chỗ khác gần hơn.

Ai ngờ Châu Hạo chẳng nói gì, chỉ cúi đầu ăn lấy ăn để, mắt thì u ám khó đoán.

Đến tối, bộ mặt thật của nó mới lộ ra.

Nó đổ cả ấm nước sôi lên mặt mẹ tôi khi bà đang ngủ!

Tôi còn nhớ rõ lúc đó nó vừa dội nước vừa lẩm bẩm chửi rủa.

“Dám không cho tao ăn thịt kho tàu?! Đi chết đi! Chết hết đi! Cả mày với con gái mày cũng chết đi!”

Tôi sợ đến mức bịt chặt miệng, vội lao tới kéo nó ra, nó còn quay lại cắn tôi một phát.

Mẹ tôi phải vào ICU, mà vì cảnh sát lúc đó không liên lạc được với phụ huynh, nên tôi buộc phải chăm nó tạm thời.

Tôi chẳng thể tử tế nổi, trong mắt tôi, nó chẳng khác gì con quái vật đội lốt người.

Chuyện kinh hoàng như vậy xảy ra, tôi mắng vài câu là chuyện bình thường, chửi nó không có dạy dỗ, không phải người.

Chỉ vì mấy lời đó, nó liền quay sang bơm thuốc trừ sâu vào túi truyền dịch của mẹ tôi.

Tôi vừa ra ngoài mua cơm về, mẹ tôi đã đang cấp cứu.

Khi tôi quỳ bên giường mẹ khóc đến tuyệt vọng, Châu Hạo từ đâu rút ra con dao tỉa lông mày, lao tới cắt đứt động mạch sau lưng tôi!

Tôi vẫn nhớ rõ tiếng cười điên loạn của nó.

Nó nhe răng cười, nhìn tôi nằm quằn quại dưới đất vì mất máu, còn đá tôi mấy cái rồi bỏ lại một câu: “Vui thật đấy… Vui thật!”

Quả thực là ác quỷ đội lốt người!

Tôi còn đang giãy giụa dưới đất thì bố mẹ nó mới lò dò tới.

Vừa thấy tôi, Tần Lệ liền ôm lấy Châu Hạo, che mắt nó lại rồi dỗ dành: Như thể chính tôi mới là kẻ khiến nó sợ!

Tôi lúc đó ôm vết thương, chửi rủa, chỉ trích cả nhà chúng nó, mà tụi nó chẳng hề thấy áy náy.

Ngược lại còn đổ ngược lại cho tôi, nói tôi bị điên, báo cảnh sát là muốn hủy hoại tương lai thằng bé?!

Lúc đó tôi mới nhận ra, cả nhà đó đều không phải người tốt!

Giờ nhớ lại cảnh tượng ngày đó, tôi vẫn không kìm được mà muốn ôm lấy chính mình.

May mà ông trời cho tôi làm lại lần nữa.

Lần này, tuyệt đối không thể để mẹ mở cửa!

02

Đùng đùng đùng!

“Có ai không? Bọn tôi thật sự hết cách rồi, xin các người giúp với!”

Ngoài cửa vẫn còn gõ, giờ này là lúc ăn cơm, Châu Hoa biết chắc chúng tôi đang ở nhà.

Mẹ nhìn tôi, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi miệng bà, khẽ hỏi: “Tiểu Uyển, không cần giả bộ nữa đâu nhỉ? Xem ra họ biết rõ rồi?”

Dù vậy, tôi vẫn lắc đầu.

Kiếp này, tôi thật sự không muốn dính dáng đến họ dù chỉ một chút.

Dù mẹ hiểu lầm, tôi cũng tuyệt đối không mở cửa.

Mẹ vẫn không hiểu, bà vốn là người mềm lòng và hay thương người.

“Chỉ là trông giúp vài ngày thôi, có sao đâu?”

“Mẹ, mẹ không hiểu đâu, chuyện này nhất định phải nghe con.”

Tôi không thể giải thích chuyện tái sinh cho mẹ, chỉ có thể từ chối bằng lý lẽ khác.

“Họ có đủ cách để tìm người trông trẻ, sao nhất định phải là mình?”

Mẹ ngẫm nghĩ một chút, hơi nhíu mày.

“Có khi là vì tìm hàng xóm tiện hơn, dù sao cũng ngay đối diện, đón đưa dễ mà.”

Tôi thở dài, thấp giọng phản bác: “Vậy sao họ không tìm đến trung tâm chăm sóc? Cứ bám chặt lấy nhà mình là sao? Mình đâu có nghĩa vụ phải giúp họ trông con? Hơn nữa, trung tâm có thủ tục đàng hoàng, lỡ xảy ra chuyện gì khi ở với mình, mình cũng không nói được lời nào!”

Mẹ trầm ngâm một lúc mới chịu bỏ ý định.

“Ừ, giờ con người không còn như xưa nữa, tránh được việc là tránh, ăn cơm thôi Tiểu Uyển.”

Chúng tôi không quan tâm đến tiếng ồn ngoài cửa, lại ngồi xuống bàn ăn.

Lần nữa được ăn bữa cơm mẹ nấu, mắt tôi cay xè, suýt khóc.

Kiếp trước, bữa cơm này bị Châu Hạo phá tan, tôi cũng không ngờ đó lại là bữa cuối cùng.

Giờ tôi mới hiểu hạnh phúc này quý giá đến nhường nào.

Từng món tôi đều ăn kỹ càng, còn ăn thêm một bát cơm như sợ ăn không đủ.

Mẹ nhìn tôi như vậy, bật cười.

“Làm sao đấy, sao hôm nay lại mê ăn thế?”

Tôi cúi đầu giấu đi nước mắt, khẽ nói: “Chỉ là tự nhiên thấy cơm mẹ nấu ngon quá thôi.”

Nghe xong, mẹ lại bật cười, rồi nghi hoặc nói: “Lúc nãy nhà họ Châu bảo vội ra bến xe, sao giờ vẫn còn ở ngoài gọi cửa? Gần một bữa cơm rồi đấy, lạ thật.”

Tôi đảo đũa trong bát cơm, khẽ gật đầu.

“Đúng rồi mẹ, mà mẹ nghe giọng họ giờ xem, đâu còn như lúc đầu nhờ vả nữa.”

Giờ tiếng bên ngoài đã chẳng còn khách sáo gì.

“Giúp một chút thôi mà! Tôi chưa từng thấy hàng xóm nào như các người đấy!” Châu Hoa vừa đập cửa vừa lớn giọng mắng mỏ.

Tần Lệ cũng đứng bên cạnh mỉa mai: “Sao lại có người như vậy? Tim lạnh như đá! Thấy bọn tôi không còn cách nào mà vẫn đứng nhìn!”

Không chỉ đứng ngoài gào thét, bọn họ còn @ mẹ và tôi trong nhóm cư dân.

“Năm nay nhà tôi mới chuyển tới, thấy trên mạng bảo khu này hàng xóm sống chan hòa, văn minh lắm.”

“Giờ thì thấy rồi đấy, nhà cô thật sự vô tình!”

Mẹ tôi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, tức đến mức định bấm gửi âm thanh phản bác, tôi vội cản lại.

“Mẹ! Kệ đi, không cần làm gì cả. Mình giúp là tình nghĩa, không giúp là lẽ thường. Mặc kệ họ sủa gì trong nhóm.”

Lúc này, bà già ở tầng trên – bà Lưu – lại lên tiếng bằng tin nhắn thoại: “Phải đấy! Hàng xóm láng giềng giúp chút thì sao? Nhìn nhà cô cảnh giác thế kia, ai mà dám thật lòng chơi với nhà cô nữa?”

03

Có bà ta dẫn đầu, mấy người hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng.

“Giúp người một tay thì có sao đâu?”

“Đúng vậy, chỉ là trông một đứa bé thôi mà. Hồi nhỏ tôi cũng từng được hàng xóm trông giúp, người ta tốt lắm.”

“Hồi nãy gõ cửa rầm rầm vậy rồi, có cần làm ầm lên không? Đừng làm mọi chuyện khó coi quá.”

Thấy có nhiều người hùa theo, bà già Lưu càng được đà, đứng trên cái gọi là “đạo đức cao thượng” mà mắng tới tấp, gửi liền mấy đoạn tin nhắn thoại dài cả chục giây.

“Đấy! Giúp một chút thì sao chứ? Nhà cô đúng là vô cảm thật rồi!”

“Tôi biết ngay từ đầu nhà cô không ra gì! Trên làm sai dưới làm theo, cả nhà đều chẳng tốt đẹp gì!”

Nghe giọng điệu chua ngoa của bà ta, tôi tức đến nghiến răng.

Chỉ vì ngày xưa khi mẹ tôi đi nhảy quảng trường, bạn nhảy chọn mẹ tôi thay vì bà ta, nên bà ta cứ nhắm vào nhà tôi mãi đến giờ.

Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói, không phải người già nào cũng xấu, mà là kẻ xấu già đi thôi.

Những hàng xóm khác thì vì bị nhà họ Châu làm phiền nên mới lên tiếng khuyên can, còn bà già Lưu thì đúng là bản chất tệ hại.

Tôi cầm điện thoại, gõ vài dòng.

“Muốn nuôi thì tự mà nuôi! Đừng mang đạo đức ra ép nhà tôi, chẳng họ hàng thân thích gì, giúp là chuyện tự nguyện. Nếu thấy nhà tôi ‘lạnh lùng’, thì bà giúp đi?”

Vừa gửi xong, bà Lưu liền tìm đường rút lui.

“Được thôi! Tôi trông thì tôi trông! Tiểu Châu à, dì Lưu muốn giúp cháu trông con, nhưng mà nói rõ trước đã nhé, một ngày tính công thế nào đây?”

Giọng bà ta đổi tông trong chớp mắt, lộ rõ bộ mặt tham lam.

Tôi bật cười thành tiếng, mấy người hàng xóm khác cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.

Sợ nhất là cái loại người vừa ngu vừa siêng mà lại còn tham!

Không đến vài giây sau, Châu Hoa cũng gửi đoạn âm thanh, nghe thì có vẻ khách khí nhưng đầy mỉa mai.

“Chuyện này… trả công à? Không phải dì nói giúp nhau là chuyện nên làm sao? Hàng xóm với nhau, chắc cũng không nên so đo chứ?”

Vừa nghe vậy, bà Lưu lập tức im bặt.

Mấy người hàng xóm lúc đầu hùa theo nhà họ Châu cũng không nói thêm gì nữa.

Ai cũng hiểu cả.

Không thân không thích, chẳng chuẩn bị gì, lại muốn người khác tự nguyện trông con hộ, ai ngu gì đi làm việc vừa mệt vừa không được gì?

Châu Hoa thấy không khí trong nhóm đổi chiều, liền bắt đầu đóng vai đáng thương.

“Xin mọi người hàng xóm thương tình giúp đỡ, không phải tôi không định trả công, mà là lần này tôi với Tiểu Lệ thật sự về chịu tang, chẳng còn cách nào khác.”

Tần Lệ cũng lên tiếng trong nhóm: “Đúng đó, hoàn cảnh nhà tôi giờ đặc biệt lắm, coi như tôi xin mọi người, chỉ cần trông giúp ba bốn ngày là được, Tiểu Hạo nhà tôi ngoan lắm, cũng không kén ăn đâu.”

Tôi nghe mà chỉ thấy buồn cười, đúng là dối trá không biết ngượng mồm.

Bọn họ lại tiếp tục than nghèo kể khổ thêm mấy câu nữa, không ai phản hồi, cuối cùng Châu Hoa tức giận đập mạnh vào cửa sắt nhà tôi một cái rồi mới chịu bỏ đi.

Tôi giật mình một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng chuyện đã qua, ai ngờ…

Chiều hôm sau, trên đường về nhà, tôi lại đụng ngay ba người nhà họ Châu vừa về từ đám tang.

Nhưng giờ thì trông cả ba đều tả tơi.

Châu Hoa người đầy trầy xước và vết tróc da, Tần Lệ thì tím bầm khắp người, Châu Hạo cũng chi chít những vết thương nhỏ.

Tôi khựng lại, đang định quay người tránh thì bọn họ đã lao tới chặn tôi.

“Lâm Uyển! Cuối cùng cũng gặp được cô rồi!”

Châu Hoa cà nhắc bước lên, chắn tôi lại, giọng điệu đầy hăm dọa.

“Đền tiền!”

Tần Lệ cũng tiến lên, gào ầm lên:

“Đền tiền! Hôm nay cô phải đền tiền cho tôi!”