Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1

Chiều hôm đó, lúc Triệu Sở lái xe đi ra biển, tôi nhận được điện thoại từ cảnh sát.

“Chị Lâm Vi, chúng tôi là cảnh sát. Sáng nay chồng chị – anh Triệu Sở – xảy ra xung đột với người khác khi đến bờ biển, rồi rơi xuống biển. Hiện trường còn phát hiện anh ấy bị đ/â/m nhiều nhát… Chúng tôi đang tích cực tìm kiếm. Nhưng dạo này đang là mùa mưa… khả năng sống sót gần như bằng không.”

Tôi vội vã hỏi: “Vậy còn em gái tôi thì sao?”

“Hả?”

Tôi nghẹn ngào: “Em gái tôi – Lâm Thiến Thiến – bị bắt cóc. Chồng tôi đi đưa tiền chuộc mà!”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi nói: “Xem ra anh ấy đã xô xát với bọn bắt cóc trong lúc giao dịch. Chị Lâm, chúng tôi sẽ cử người đến đón chị về trụ sở để lấy lời khai. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm em gái chị.”

Tôi vội vã cảm ơn, giọng chân thành tha thiết: “Còn chồng tôi thì… không cần tốn công sức nữa đâu. Làm ơn hãy tập trung cứu em gái tôi!”

Cảnh sát an ủi tôi một hồi, còn khen tôi là người chị gái tận tụy, sau đó dứt khoát rút hết lực lượng từ bờ biển về.

Tôi cúp máy, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.

Triệu Sở, người chồng năm năm đầu gối tay ấp với tôi.

Lúc đang âm thầm chuyển tài sản, tính ly hôn với tôi.

Vậy mà… ch.t rồi?

Tôi hí hửng gọi ngay cho đội ngũ luật sư.

Rồi lập tức đến đồn cảnh sát làm thủ tục hủy hộ khẩu, xin chứng tử.

Người mất buổi sáng, buổi chiều tôi đã cần chứng từ, còn bản thỏa thuận thừa kế thì ký ngay tối đó.

Trước khi ch.t, Triệu Sở mải lo tẩu tán tài sản, chưa kịp lập di chúc. Ba mẹ anh ta thì đã qua đời, chỉ còn thằng em trai ăn hại với cô bồ nhí.

Và tôi – trở thành người thừa kế duy nhất theo luật định.

Vui vẻ ôm trọn ba trăm triệu vào lòng!

Có tiền, có nhan sắc, chồng lại ch.t sớm – ai hiểu cho nỗi sung sướng này chứ!

Tôi mỉm cười, cầm lấy cuốn album của Triệu Sở.

“Triệu Sở à, anh đúng là người tốt thật đấy. Sau này tiểu tam của anh để em đánh, em trai anh để em chửi, đứa con chưa kịp ra đời của anh để em phá hộ. Anh cứ yên tâm mà đi nhé.”

Nói xong, tôi gom hết đồ đạc của Triệu Sở nhét vào thùng giấy, gọi người đến mang đi vứt sạch.

Vừa xong xuôi, điện thoại đã đổ chuông.

Là Triệu Dực – em trai của Triệu Sở.

Tôi nhướng mày, bắt máy.

“Alo! Lâm Vi! Anh tôi đâu rồi!”

Tôi cười: “Muốn tìm anh cậu thì gọi cho ảnh chứ gọi tôi làm gì?”

“Nếu tôi gọi được thì còn hỏi cô chắc! Có phải cô lại giở trò gì không đấy! Tôi nói cho cô biết, đến lúc đó tôi sẽ bảo anh tôi ly dị cô!”

Tôi bật cười: “Làm ơn học lại sách giáo khoa được không? Anh cậu sáng nay đã ‘về trời’ rồi.”

“Muốn tìm ảnh á? Có khi cậu phải gọi xuống… dưới cơ.”

“Dưới cơ…? Ý cô là…”

Tôi thẳng tay cúp máy, lười dây dưa với thể loại IQ thấp như vậy.

2

Em trai của Triệu Sở mới học xong cấp hai đã bỏ học, suốt ngày mê mẩn mấy trò giang hồ vặt.

Dù sau này Triệu Sở phát tài, còn bỏ tiền ra cho nó học lại đại học hệ vừa làm vừa học, cũng chẳng học ra được cái khỉ gì.

Nên tôi chẳng bao giờ lo nó có thể làm nên trò trống gì.

Ngược lại, cái “em gái tốt” Lâm Khiết Khiết của tôi mới là thứ đáng nói.

Chuyện nó bị bắt cóc đúng là ngoài dự đoán.

Nhưng mà… tôi cũng phải cảm ơn nó đấy chứ. Không có nó, tôi sao mà dễ dàng ôm trọn ba trăm triệu như vậy được?

Tôi “đau đớn khôn nguôi” mấy ngày liền ở nhà, rồi mới bắt đầu xử lý hậu sự cho Triệu Sở.

Việc đầu tiên chính là khóa thẻ tín dụng của Triệu Dực.

Em trai của chồng đã chết, mắc gì tôi phải nuôi nó?

Tiện thể, tôi gọi cho bên môi giới, nhờ họ thanh lý căn nhà mà Triệu Dực đang ở.

Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của Triệu Dực gọi đến.

“Lâm Vi! Mẹ nó, sao thẻ của tôi bị khóa rồi!”

Tôi xoa xoa lỗ tai:

“Tôi đâu phải nuôi cậu, không khóa thì còn để làm gì?”

“Đó là thẻ của anh tôi, mẹ kiếp!”

Tôi bật cười:

“Của anh cậu á? Triệu Dực, dạo này cậu có liên lạc được với anh cậu không?”

“Tôi… liên quan gì đến cô!”

Triệu Dực lắp bắp, rõ ràng đã mất tự tin.

“Này, tự nhìn lại đi, đến cả tin anh mình mất cũng chẳng ai báo cho. Làm em mà thảm thế à? Anh cậu – Triệu Sở – chết rồi đấy.”

Tôi cố ý kéo dài giọng, nghe đầy mùi khiêu khích.

Đúng như dự đoán, Triệu Dực nổ tung:

“Lâm Vi, mẹ kiếp, cô bị thần kinh à? Cô dám nguyền rủa anh tôi chết!”

“Xì, đọc sách nhiều vào, chịu khó cập nhật tin tức. Tin anh cậu chết lên báo lâu rồi còn gì.”

“Thế còn cái nhà của tôi?! Mẹ nó, cô có tư cách gì mà đuổi tôi đi?!”

Tôi khẽ cười lạnh:

“Triệu Dực, nghe rõ ràng cho kỹ nhé – cái nhà đó đứng tên tôi. Tôi thích bán thì bán, liên quan quái gì đến cậu?”

Tôi dứt khoát cúp máy, rồi lập tức chặn toàn bộ liên lạc với nó.

Căn nhà đó từ đầu đến cuối đều đứng tên tôi.

Ngày trước lúc Triệu Sở khởi nghiệp, đứt vốn, vẫn là tôi rút tiền ra giúp hắn dựng lại công ty.

Sau khi phát tài, hắn chuyển 25% cổ phần công ty cho tôi, cộng thêm hai căn nhà.

Vậy mà kết quả bây giờ:

Một căn bị hắn lấy đi nuôi cái thằng em trai vô dụng đó.

Còn một căn – hắn dùng để chu cấp cho con tiểu tam.

Không ai khác, chính là con em gái cùng cha khác mẹ của tôi – Lâm Khiết Khiết.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ chưa bao giờ sai.

Từ lúc Triệu Sở bắt đầu đi sớm về khuya, tôi đã thấy có gì đó không ổn.

Thuê thám tử tư điều tra, quả nhiên – hắn và Lâm Khiết Khiết qua lại với nhau.

Con em gái cùng cha khác mẹ này của tôi, từ nhỏ đến lớn, mục tiêu sống duy nhất là… cướp đồ của tôi.

Cướp ba tôi, cướp đồ chơi của tôi.

Lớn lên thì cướp bạn trai tôi, rồi cướp luôn cả chồng tôi.

Nó cướp không biết mệt, còn tôi thì lười quan tâm.

Thứ gì bị nó cướp được, thì cũng không cần giữ làm gì nữa.

Triệu Sở cũng vậy thôi.

Khi phát hiện hắn bắt đầu âm thầm tẩu tán tài sản, tôi đã bắt đầu thu thập bằng chứng ngoại tình của hắn trong thời kỳ hôn nhân.

Chỉ tiếc là còn chưa kịp ra tay với thằng đàn ông khốn nạn đó, thì Lâm Khiết Khiết lại đột nhiên bị bắt cóc.

3

Sáng sớm tinh mơ, tôi bị điện thoại làm tỉnh giấc — là cảnh sát gọi đến.

Tôi cứ tưởng có tin mới về tung tích của Lâm Khiết Khiết, ai ngờ cảnh sát lại bảo có người báo án rằng tôi chiếm đoạt tài sản người khác.

Tôi cười đến nỗi suýt nữa là bật dậy vỗ tay.

Vừa bước vào đồn, đã thấy Triệu Dực – cái thằng hai lúa đó – vênh váo ngồi vắt chân trên ghế như đang đợi được phát bằng khen.

Vừa thấy tôi, hắn lập tức gào ầm lên:

“Cảnh sát! Là cô ta! Cô ta chiếm đoạt tài sản của anh tôi!”

“Im lặng! Ở đây cấm ồn ào!”

Cảnh sát đau đầu nhìn cả hai chúng tôi rồi mời vào văn phòng.

Vừa ngồi xuống, Triệu Dực lại y như máy ghi âm lỗi lặp lại lần nữa:

“Cảnh sát! Là cô ta! Cô ta chiếm đoạt tài sản của anh tôi!”

Cảnh sát quay sang tôi:

“Cô Lâm, những lời cậu ta nói có đúng không?”

Tôi lập tức giả vờ oan ức, còn nặn ra vài giọt nước mắt:

“Cảnh sát, tôi bị oan mà! Chồng tôi vừa mới mất, đã có người mơ tưởng đến tiền của anh ấy rồi!”

“Oan cái đầu cô!”

“Im miệng!”

Cảnh sát đập bàn cảnh cáo Triệu Dực, ra hiệu bảo tôi nói tiếp.

Tôi ung dung rút từ trong túi ra đầy đủ giấy tờ: giấy chứng tử, văn bản thừa kế, sổ đỏ.

“Thưa cảnh sát, căn nhà đó đứng tên tôi.

Tài sản tôi được thừa kế hoàn toàn hợp pháp.

Đồ của tôi, tôi thích xử lý thế nào là quyền của tôi, có gì sai?”

“Lâm Vi cô đừng có…!”

Triệu Dực vừa định quát thì bị ánh mắt cảnh cáo của cảnh sát làm nghẹn họng, đành câm nín nuốt ngược cơn tức vào trong.

Cảnh sát cẩn thận kiểm tra giấy tờ tôi đưa, gật gù rồi quay sang hắn:

“Cô ấy có đầy đủ giấy tờ. Cậu có chứng cứ gì chứng minh cô ấy chiếm đoạt tài sản của anh cậu không?”

Triệu Dực hừ lạnh, quay mặt đi:

“Anh tôi từng nói với tôi là sẽ ly dị với Lâm Vi, không để lại cho cô ta một xu! Giờ cô ta ôm hết tài sản, chẳng phải là chiếm đoạt à?!”

Cảnh sát thở dài nhìn sang tôi.

Tôi khẽ cười, nhìn thẳng vào mặt Triệu Dực:

“Có ghi âm không?

Có giấy tờ không?

Có bất kỳ thứ gì chứng minh đó là lời do Triệu Sở chính miệng nói hay chính tay viết không?

Nếu không có, tôi hoàn toàn có thể kiện cậu vì tội bôi nhọ danh dự đấy.”

“Cô…!”

Triệu Dực tức đến đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên định lao vào tôi, bị cảnh sát lập tức chặn lại.

Tôi bình tĩnh thu dọn hết giấy tờ, đứng dậy:

“Cảnh sát, cảm ơn các anh đã vất vả.

Hy vọng các anh sớm tìm được tin tức về em gái tôi – Lâm Khiết Khiết.”

Nhắc đến Lâm Khiết Khiết, rõ ràng sắc mặt Triệu Dực khựng lại, hơi lúng túng.

Tôi cười lạnh, xoay người rời đi.

Với cái đầu như củ khoai của Triệu Dực, nghĩ thế nào được việc báo án vì “chiếm đoạt tài sản”?

Loại như hắn còn chưa hiểu nổi cụm từ đó nghĩa là gì.

Khả năng duy nhất — có kẻ đứng sau giật dây.

Mà người đó là ai thì…

Tôi lập tức gọi cho bên môi giới, xử lý luôn căn nhà đứng tên Lâm Khiết Khiết.

Con nhỏ đó tự dưng quay về còn lén lút như trộm, đến cả vụ bắt cóc cũng không thèm báo cảnh sát hủy án.

Không sợ bị kiện tội làm mất thời gian, hao tổn lực lượng cảnh sát à?