Chương 1
Cập nhật: 3 ngày trước
Chồng tôi là kiểu người lạnh lùng cấm dục, dạo gần đây có gì đó hơi kỳ lạ.
Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín mít, nghe tiếng chuông cửa vang lên là lập tức chui vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi.
Mãi đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được mã hóa:
“Ngủ một giấc dậy, tôi từ mười tám tuổi xuyên đến hai mươi tám tuổi.”
“Tin tốt là, tôi thật sự đã ở bên cô gái mình thầm thích bao năm.”
“Tin xấu là, trong nhà không có ảnh cưới, tôi cũng không đeo nhẫn cưới, mà mấy bộ vest trong tủ thì chẳng cái nào vừa.”
“… Xong rồi, tôi là tiểu tam.”
Tôi: Hả?
1
Ngày thứ hai sau khi dọn vào nhà mới,
Chồng tôi đã bị tai nạn xe, hôn mê suốt một ngày một đêm trong bệnh viện.
Bác sĩ nói, ngoài việc mất ký ức mười năm gần đây thì các chỉ số khác đều ổn.
Nhưng tôi luôn có cảm giác, không chỉ mất trí nhớ, mà hành vi của Lục Tầm cũng trở nên khác thường.
Ví dụ như bây giờ.
Từ lúc trở về nhà đã ba tiếng đồng hồ,
Lục Tầm chưa nghỉ ngơi lấy một phút.
Anh đi đi lại lại khắp nhà.
Đầu tiên là ngắm nghía tường nhà mới vừa sơn xong.
Rồi lại lôi ra bộ vest cũ mặc ngày tốt nghiệp đại học, thử đi thử lại nhiều lần.
Cuối cùng, anh siết chặt ngón áp út trơn bóng – nơi từng có chiếc nhẫn cưới, giờ đã biến mất sau vụ tai nạn, chỉ còn lại một vết hằn mờ nhạt.
Làm xong hết mấy chuyện đó,
Lục Tầm như bị rút cạn sức lực.
Anh tái mặt, ngã phịch xuống sofa.
“Thẩm Ninh.”
Anh mở miệng, giọng run run.
Tôi nghe thấy liền nhìn sang.
Ánh mắt Lục Tầm vô thức lướt qua ngón tay áp út của tôi, cuống họng anh nghẹn lại, khó khăn nuốt xuống.
“Chúng ta… đã duy trì mối quan hệ này bao lâu rồi?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy chiếc nhẫn cưới trên tay mình.
Mặt bỗng đỏ bừng.
“Đã hai năm rồi.”
Nói ra thật thấy kỳ diệu.
Hồi cấp ba, chúng tôi tranh giành hạng nhất, cãi nhau suốt ngày.
Vậy mà lên đại học, ở một thành phố xa lạ, lại tình cờ gặp lại, từ đối đầu biến thành đồng cảm.
Sau khi đi làm, càng bất ngờ hơn khi trở thành cộng sự ăn ý, kết hợp đâu ra đấy.
Thấm thoắt đã hơn mười năm.
Cặp đôi từng bị cho là “không thể nào” trong mắt bạn học ngày xưa, giờ đã kết hôn được hai năm.
Từ phòng họp đến phòng ngủ, mọi thứ đều ăn ý đến đáng kinh ngạc, như thể sinh ra là để dành cho nhau.
2
Tôi còn đang đắm chìm trong mấy ký ức ngọt ngào kiểu oan gia ngõ hẹp,
Thì bên tai chợt vang lên tiếng hét thất thanh của Lục Tầm.
“Hai, hai năm?!”
Anh ôm chặt ngực, giọng gần như gào lên.
“Hai năm rồi… mà vẫn chưa lên làm chính thất?!”
Tôi bị anh làm cho giật bắn mình.
“…Lục Tầm, anh hét cái gì thế? Lên cái gì cơ? Anh muốn leo lên đâu?”
Lục Tầm sững lại hai giây, đáy mắt hiện lên vẻ thê lương, tay siết chặt ly trà đang cầm.
“Hóa ra là… em không cho anh à.”
Tôi nhíu mày khó hiểu.
Ánh mắt dừng lại trên ly nước anh đang cầm.
Ngay sau đó liền bừng tỉnh.
“Đúng vậy, là em không cho.”
Anh thường xuyên chịu áp lực công việc, hay mất ngủ, nên tôi chưa bao giờ để anh uống trà vào buổi chiều.
Tôi rất vui vì Lục Tầm vẫn còn nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng anh thì chẳng hề vui, vành mắt đỏ hoe nhìn tôi.
Cả người toát lên dáng vẻ tội nghiệp như thể bị người ta ăn sạch sành sanh rồi vứt bỏ, đến từng sợi tóc cũng tràn ngập ấm ức.
“Thẩm Ninh, anh thật không ngờ, chúng ta bây giờ lại thành ra kiểu quan hệ này.”
Tôi cười ngại ngùng:
“Em lúc trước cũng chẳng ngờ đâu, đúng là duyên phận là chuyện rất kỳ diệu.”
“…Duyên phận?”
Khóe môi Lục Tầm giật giật.
“Cái này gọi là duyên phận sao? Đây mà là duyên phận à? Rõ ràng là, là…”
Lời chưa dứt.
Anh quay mặt đi, ra sức dụi khóe mắt.
Tôi có chút hụt hẫng, cứ tưởng anh sắp nói ra lời ngọt ngào nào đó.
Nhưng Lục Tầm hồi cấp ba đã là một học bá lạnh lùng nghiêm túc, sau khi đi làm lại càng kiệm lời đến đáng sợ.
Vì vậy trong hai năm hôn nhân này,
Chuyện tôi thích nhất là dụ dỗ anh nói mấy câu dirty talk lúc ở trên giường.
Cũng thích nhất cái vẻ mặt đỏ bừng bừng của anh khi bị dỗ đến mức lý trí sụp đổ, tỉnh táo mà vẫn rơi vào trầm mê.
Dĩ nhiên,
Nếu tôi chịu khó thêm một chút,
Còn có thể từ kẽ răng anh bóp ra được mấy tiếng thở dốc trầm thấp đầy gợi cảm bị kìm nén.
3
Nhớ đến mấy chuyện đó, tôi liền vội vã vỗ mặt cho bớt nóng, chuyển chủ đề ngay lập tức.
“Thôi được rồi, Lục Tầm, anh có đói không? Em đi xem tối nay mình ăn gì nha.”
Lục Tầm thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt dõi theo bóng tôi như thể đang hạ quyết tâm gì đó.
“Thẩm Ninh, anh không biết rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ anh lại thành ra thế này, hay là trong tay em nắm được bí mật gì đó của anh.”
“Nhưng anh tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành loại người như vậy, càng không thể làm mấy chuyện lén lút không đàng hoàng, càng không thể tranh giành tình cảm hay đấu đá lẫn nhau.”
“Anh muốn dứt khoát cắt đứt, muốn kết thúc tất cả sự hỗn loạn này, đặc biệt là mối quan hệ không hợp pháp, không đúng đạo lý, trái với nguyên tắc của anh này.”
“Nói thật với em, anh có chết cũng không làm…”
Tôi đóng cửa tủ lạnh, vẫy tay về phía anh.
“Tối nay ăn pizza với canh gà mẹ em đem qua nhé, chồng yêu?”