Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1

“Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…”

“Ngậm vào, ừm…”

Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý.

May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong.

Hai tiếng sau.

Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển.

“Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.”

Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết.

“Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.”

Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau.

Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run.

Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước.

Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng.

Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.

Sự im lặng nặng nề bị tiếng bác sĩ phá vỡ:

“Chuyện này Mạnh đoàn trưởng có biết không?”

Trình Vân Kiết hoàn hồn lại. Chồng cô là Mạnh Quân Tần, gần đây vừa được thăng chức thành đoàn trưởng, bận rộn công vụ, hoàn toàn không hay biết cô đã đến bệnh viện khám.

Cô lắc đầu:

“Anh ấy bận việc đơn vị, tôi sẽ về nói với anh ấy sau. Làm phiền bác sĩ đừng kể chuyện này cho anh ấy, miễn cho anh ấy lo lắng.”

Bác sĩ gật đầu:

“Cô cứ yên tâm. Chỉ là bệnh của cô, không thể chậm trễ thêm được nữa, dù chỉ một ngày.”

Khi Trình Vân Kiết trở về đại viện quân khu, trời bất chợt đổ tuyết.

Gió lạnh quất qua mặt, cô kéo sát cổ áo, bước từng bước chênh vênh đi về căn nhà hai tầng của mình.

Hai tờ giấy kết quả trong túi cô nắm chặt đến mức nhàu nhĩ.

Đến tận lúc này, cô vẫn không thể tin nổi —

Bản thân là một người công lược, sao có thể mắc ung thư được?

Trình Vân Kiết vốn là người công lược, nhưng vì đem lòng yêu nam chính Mạnh Quân Tần nên đã ở lại thế giới này, không tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo từ hệ thống 11.

Mạnh Quân Tần chính trực, kiên cường, đầy trách nhiệm, đem đến cho cô tình yêu và sự ấm áp mà cô chưa từng có ở thế giới thật.

Hoàn thành nhiệm vụ mang lại cảm giác thành tựu, nhưng Trình Vân Kiết đã mỏi mệt với việc đấu trí, đấu tâm trong từng câu chuyện.

Cô chỉ muốn bình yên.

Muốn có một cuộc sống ổn định giản dị.

Muốn cùng Mạnh Quân Tần nắm tay đi hết một đời.

Nhưng hệ thống 11, người cộng sự từng đồng cam cộng khổ với cô lại không thể hiểu nổi, giận dữ trách móc:

“Trình Vân Kiết, vì một người đàn ông mà từ bỏ chính mình, cô sẽ hối hận đấy.”

Nhưng cô lại nói với 11:

“11, cậu không hiểu, vì cậu không phải con người. Cậu không biết cảm giác thật lòng yêu một người là như thế nào. Dù phải hy sinh, cũng vẫn thấy hạnh phúc.”

11 giận dỗi biến mất, chỉ để lại một câu nguyền rủa lạnh lẽo:

【Trình Vân Kiết, rồi cô sẽ hối hận.】

Nếu việc không thể sinh con là lời nguyền mà 11 dành cho cô,

Vậy việc mắc ung thư dạ dày này, chẳng lẽ là… lời nguyền tiếp theo?

Trình Vân Kiết càng nghĩ, tim càng như thắt lại.

Cứ mang tâm trạng treo ngược như vậy cho tới khi hương hoa lan dạ hương trong sân phảng phất nơi chóp mũi, cô mới dần bình tâm.

Ngẩng đầu thở ra, lúc này cô mới phát hiện có một chiếc xe jeep đậu trước cửa nhà.

Mắt Trình Vân Kiết sáng lên.

Là xe của Mạnh Quân Tần.

Cô không kìm được bước nhanh vào sân, từ xa đã thấy——

Người đàn ông 30 tuổi vừa mới nhậm chức, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, thần thái sáng ngời, khí chất hiên ngang.

Trình Vân Kiết vừa bước đến, Mạnh Quân Tần lại không nhìn cô lấy một cái, lướt thẳng qua rồi bước lên xe jeep.

Cô khựng lại, vội vã chạy đến trước xe khi nó sắp lăn bánh, gõ gõ vào cửa kính:

“Quân Tần, tuyết rơi rồi, anh định đi đâu vậy?”

Mạnh Quân Tần hạ kính xe xuống, giọng điệu thản nhiên:

“Đơn vị có việc gấp.”

Trình Vân Kiết không kiềm được xúc động, mừng rỡ mở lời:

“Quân Tần, em có tin tốt muốn nói với anh…”

“Về rồi nói.” Anh buông một câu, rồi không chút lưu luyến kéo cửa kính lên.

Trình Vân Kiết đứng sững tại chỗ, lòng bàn chân lạnh toát.

Nhìn chiếc xe jeep lao vút đi trong làn tuyết.

Từ khi nào… giữa cô và Mạnh Quân Tần lại trở nên như thế này?

Ngay cả hai câu nói tử tế cũng chẳng kịp trao nhau.

Cô đứng đờ ra giữa trời tuyết, rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Bỗng một giọng nói vô cảm quen thuộc vang lên trong đầu cô——

【Hối hận rồi sao, Trình Vân Kiết?】

Cô sững người trong khoảnh khắc.

Là hệ thống 11!

Cô không kìm được kích động:

“11, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tôi rồi, cậu tha thứ cho tôi rồi sao?”

Nhưng 11 lại cười lạnh, giọng nói càng thêm băng giá——

【Xin lỗi, tôi đến không phải để tha thứ. Tôi đến để thông báo: thế giới này đã có người công lược mới xuất hiện.】

Ngay sau đó, một dòng chữ đỏ rực hiện lên trước mắt Trình Vân Kiết:

【Xóa bỏ người công lược trái phép Trình Vân Kiết – Đếm ngược: 30 ngày】

2

Trình Vân Kiết dần dần cứng người tại chỗ, môi khẽ run lên khi mở miệng:

“Người công lược mới… là có ý gì?”

Giọng của 11 lạnh băng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

【Giống cô thôi. Nhưng cô ta tới để thay thế cô, vì cô là một “Bug” trong thế giới này. Bug sớm muộn gì cũng phải bị xử lý.】

【Trình Vân Kiết, ngày tháng của cô không còn nhiều nữa.】

Tim Trình Vân Kiết thắt lại, không chịu tin:

“Không thể nào, 11, cậu chắc chắn đang lừa tôi. Cậu vẫn còn giận tôi vì lần trước tôi không theo cậu sang thế giới tiếp theo đúng không?”

Trình Vân Kiết đưa tay che bụng, giọng cầu khẩn:

“11, tôi xin cậu… tôi đã mang thai rồi, tôi không thể chết, tôi muốn ở lại. Mạnh Quân Tần cũng không thể không có tôi được…”

Giọng điệu của 11 vẫn lạnh lẽo, nhưng lần này lại mang theo một chút giễu cợt:

“Thật sao? Hắn thực sự không thể thiếu cô à?”

Trình Vân Kiết bỗng nghẹn lời.

Tỉnh táo lại thì 11 đã biến mất.

Trình Vân Kiết đứng lặng tại chỗ, nét mặt hơi cứng đờ.

Câu hỏi vặn lại của 11 như gõ mạnh vào lòng cô, khiến cô không kìm được liên tưởng đến chuyện gần đây Mạnh Quân Tần thực sự ít nói chuyện với mình hơn.

Nhưng chẳng phải do công việc anh ấy bận rộn sao?

Trước đây anh cũng thường xuyên không ở nhà. Huống hồ giờ đã được thăng chức đoàn trưởng.

Trình Vân Kiết đột ngột lắc đầu, chắc chắn là 11 đang lừa cô!

Cô là người xuyên thai, từ nhỏ đã lớn lên cùng Mạnh Quân Tần.

Chỉ cần cô muốn ăn gì, cho dù là nửa đêm, anh cũng sẽ nghĩ mọi cách mang đến cho cô.

Từ sau khi nhập ngũ, sợ cô nhớ anh, anh liền viết thư cho cô mỗi ngày.

Mỗi lần nghỉ phép, bất kể là nửa ngày hay một ngày, bất kể mưa gió, anh đều tìm cách trở về chỉ để gặp cô một lần.

Mỗi lần cô ốm, dù là bệnh lớn hay bệnh nhỏ, Mạnh Quân Tần đều không ngủ không nghỉ mà chăm sóc cô, đến khi thấy cô khỏe lại mới yên lòng.

Bao nhiêu năm nay, Mạnh Quân Tần chưa từng nặng lời với cô, dù lỗi là do cô, anh cũng luôn tự hỏi có phải do mình làm sai điều gì.

Lúc tức giận nhất, cùng lắm cũng chỉ mắng cô vài câu rồi lại đau lòng không thôi.

Sau khi cưới, anh vẫn đối xử với cô như thế, chưa từng thay đổi.

Cô không mang thai suốt 5 năm, Mạnh Quân Tần nhiều lần cãi lại mẹ mình khi bà thúc giục sinh cháu:

“Không có con thì không có con. Con cưới Vân Kiết không phải để sinh con!”

Từng chuyện từng chuyện như mới hôm qua, Mạnh Quân Tần là người như thế nào, cô hiểu rõ nhất.

Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người công lược mới thay thế!

Trấn tĩnh lại nỗi bất an trong lòng, Trình Vân Kiết xoay người bước vào sân.

Cả khu vườn ngập tràn những đóa lan dạ hương rực rỡ, khiến trái tim cô dần lặng xuống.

Cô yêu hoa.

Những đóa lan dạ hương này đều do chính tay Mạnh Quân Tần trồng cho cô, từng gốc một.

Phòng khách tầng một mang đậm hơi thở của những năm 90.

Sàn gỗ trầm hương, ghế gỗ đặt đệm mút, tivi đen trắng 20 inch được phủ vải ren chống bụi.

Trong nhà có lò sưởi, Trình Vân Kiết cởi áo bông xanh rêu, tháo khăn quàng cổ, đặt ấm nước lên bếp lửa rồi mới ngồi xuống bên bàn ăn.

Cô lấy từ túi áo ra giấy khám thai và chẩn đoán ung thư dạ dày.

Trình Vân Kiết ngây người nhìn, sau đó giơ tay bỏ tờ chẩn đoán ung thư vào lửa đốt đi, còn tờ giấy khám thai thì đặt ngay ngắn trên bàn, đúng vị trí Mạnh Quân Tần thường ngồi.

Chỉ cần anh về, sẽ thấy ngay.

Chuyện ung thư, đợi 11 xuất hiện lại, cô sẽ tìm cơ hội thương lượng với nó.

Trước kia dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào, chỉ cần uống viên thuốc vạn năng của 11 là có thể hồi phục ngay lập tức.

Cô từng sống chết ra vào hơn một trăm thế giới, 11 chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô.

Nghĩ vậy, Trình Vân Kiết dần lấy lại tinh thần.

Cô muốn dành cho Mạnh Quân Tần một bất ngờ, chuẩn bị một bàn đầy món anh thích, cùng nhau chúc mừng đứa trẻ sắp chào đời.

Ba tiếng sau.

Một bàn thức ăn thơm lừng được bày lên bàn: bánh bao tự gói, canh sườn hầm củ cải, gà xào, còn có cả món thịt bò kho nước tương mà Mạnh Quân Tần thích nhất.

Bếp lửa cháy rực, ánh đỏ hắt lên gương mặt Trình Vân Kiết đang rạng rỡ nụ cười.

Cô lại cầm tờ giấy khám thai lên xem, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Mạnh Quân Tần khi biết tin, môi càng cong lên không kìm được.

Ngoài sân, bỗng vang lên tiếng cười sảng khoái của Mạnh Quân Tần khi đang trêu chọc lũ trẻ.

Tim Trình Vân Kiết khẽ run, vội vã đứng dậy mở cửa phòng khách.

Chỉ thấy Mạnh Quân Tần ôm một bé trai ba bốn tuổi đứng ngoài cửa.

Cô cười hỏi:

“Quân Tần, đây là con nhà ai vậy? Em chưa từng thấy bé.”

Mạnh Quân Tần bình thường rất thích chơi với trẻ con, lũ trẻ trong khu đều thích anh, luôn vây quanh anh nô đùa, thân thiết vô cùng.

Trình Vân Kiết thầm xúc động:

Giờ, cuối cùng Quân Tần cũng sắp có con của chính mình rồi.

Nhưng Mạnh Quân Tần không trả lời, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi gọi người phụ nữ phía sau:

“Họa Bình, về tới nhà rồi, vào thôi.”

Trình Vân Kiết sững người.

Một người phụ nữ mặc áo vải thô, búi tóc gọn gàng, kéo theo một chiếc vali và túi bước ra từ phía sau anh.

Cô ta cười ngây ngô chào hỏi:

“Chào chị dâu, em là Phương Họa Bình.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đầu Trình Vân Kiết liền vang lên âm thanh máy móc lạnh lẽo—

Người công lược mới – Phương Họa Bình – đã xuất hiện.