Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Khi Tống Nguyệt Đường đến, ta vẫn đang bận rộn.

Khó cho nàng dám lấy dũng khí, nâng váy bước từng bước cẩn thận xuyên qua con hẻm Nam Trường lộn xộn.

Nơi này là phố chuyên bán đồ tang sự.

Bất kể nhà nào trong kinh thành có người mất đều sẽ đến đây mua đồ về.

Chỉ có duy nhất một tiệm làm người giấy như ta.

Chỉ cần bạc đưa đủ, chuyện ở chân trời góc biển nào ta cũng nhận làm.

Tống Nguyệt Đường run rẩy đứng trước mặt ta, mắt đã đỏ hoe: “Hứa Tiêu, hôm qua đã có gia đinh đến báo tin về thân phận thật của ngươi, vì sao vẫn không chịu hồi phủ?”

Ta ngước mắt nhìn nàng một cái, không đáp.

Nàng tức giận dậm chân: “Tống gia là thế gia võ tướng, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy!”

“Chuyện gì? Ta cũng đâu có bước vào thanh lâu, chỉ dựa vào tay nghề kiếm sống, sao có thể gọi là sa đọa?”

Ta chậm rãi ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát khung xương của nàng, một lát sau, một hình nhân giấy sống động y hệt Tống Nguyệt Đường đã thành hình.

Nàng hoảng hốt thét lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Ngươi điên rồi! Ta có lòng tốt đến đón ngươi về nhà, ngươi lại làm một hình nhân giấy giống ta!”

Hình nhân kia môi đỏ răng trắng, má phấn đào hồng, nhìn qua chẳng khác gì Tống Nguyệt Đường.

“Giá năm trăm lượng!” Ta duỗi tay.

Tống Nguyệt Đường ôm ngực, suýt chút nữa thì ngất xỉu, một lúc lâu sau mới vịn vào khung cửa thở gấp: “Ngươi nguyền rủa ta?”

“Hứa Tiêu! Phụ mẫu hay tin năm xưa nhận nhầm nữ nhi, vất vả lắm mới tìm được ngươi, vậy mà ngươi chẳng những không hồi phủ, lại còn không biết hổ thẹn, tiếp tục làm hình nhân giấy, bỏ mặc thân phận Tống gia đại tiểu thư, cam lòng làm những chuyện này…”

Ta bĩu môi, đặt hình nhân của nàng ra sau lưng: “Khi Tống lão phu nhân mất, phủ các ngươi cũng đến chỗ ta đặt hình nhân, khi ấy chẳng phải còn khen ta tay nghề khéo léo đó sao?”

“Bây giờ ăn xong liền trở mặt mắng chửi người rồi?”

Năm đó, khi lão Tống lão phu nhân mất, dưỡng phụ của ta vẫn còn, Tống gia đặt hàng cũng là thông qua ông.

Nhưng lão nhân gia ông sớm đã truyền lại nghề làm hình nhân giấy này cho ta.

Vậy nên, lô hàng năm đó đều do chính tay ta làm.

Nửa tháng trước, khi ta ra ngoài mua sắm, tình cờ bắt gặp Tống Nguyệt Đường chỉ có một mình, bị một tiểu tặc giật mất túi tiền.

Nh nhất thời mềm lòng, liền sai hình nhân giấy giúp nàng đoạt lại túi tiền.

Không ngờ nàng lại quấn lấy ta không tha.

Nàng thấy dung mạo ta giống với Tống phu nhân, liền vô cùng kinh hãi.

Sau khi trở về không biết đã nói gì, thân phận Tống đại tiểu thư của ta cứ như vậy mà bị nàng xác định.

Tống Nguyệt Đường nhíu mày tiến gần ta, hạ giọng mềm mỏng: “Nương luôn nghĩ rằng ngươi đã mất, biết ngươi còn sống, bà ấy mừng đến không tả xiết.

“Nếu ngươi để bụng chuyện ta đã chiếm lấy vị trí của ngươi, thì ta cũng sắp rời đi rồi. Trong nhà đã tìm cho ta một mối hôn sự, ở tận Giang Nam, sau này, chỉ còn ngươi bầu bạn với phụ mẫu thôi.”

Khóe môi ta vô thức nhếch lên.

Mối hôn sự này là do chính Tống Nguyệt Đường chủ động cầu xin.

Vốn dĩ người nàng định lấy là thế tử An Định hầu, Hác Trường Xuân, người có dung mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, tính tình tốt, lại được thánh thượng coi trọng, nếu không phải từ nhỏ đã có hôn ước với Tống gia, e rằng đã sớm được chỉ hôn cho công chúa.

Nhưng sau khi biết bản thân chỉ là nữ nhi được nhặt về từ miếu thờ, Tống Nguyệt Đường liền chạy đi nói rõ với Hác Trường Xuân, sau đó tìm một mối hôn sự không cao không thấp khác.

Ta vỗ vỗ tay, đặt hình nhân giấy vừa làm xong sang một bên, thấy nàng vẫn nhìn ta đầy mong đợi.

“Phụ mẫu đã sai người chuẩn bị sẵn tiệc rượu, dù ngươi không muốn nhận Tống gia, thì cũng nên về gặp một lần, được không?”

“Ta làm nghề này xui xẻo, đến nhà ai, nghĩa là nhà đó có tang sự, ngươi xác định muốn ta tới?”

Tống Nguyệt Đường cắn răng: “Tới! Nếu ngươi thực sự yêu thích nghề này… Ta… Ta sẽ bảo người mua cho ngươi một cửa tiệm rộng rãi sáng sủa, ngay trên con phố Đông Trường tấp nập xe ngựa!”

2

“Muốn làm ăn, thì phải làm lớn nhất!”

Ta phì cười, không nhịn được đưa tay kéo nhẹ gò má của nàng.

Tống Nguyệt Đường thoáng ngẩn ra, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

Kiếp trước nữa, ta sinh ra ở Tống gia, nhưng trên mặt có một vết bớt lớn bằng bàn tay, bị Tống lão phu nhân xem là điềm xấu.

Bà ta ép cha ta nạp thiếp, cha không muốn, liền nghĩ cách ra tay với mẹ ta.

Trong sâu thẳm hậu viện, có vô số thủ đoạn buộc người ta phải cúi đầu.

Sau khi bị lão phu nhân dùng thuốc mê, mẹ ta cùng ta bị ném ra sau núi, may mắn được một tiều phu nhặt về nuôi.

Đến khi cha ta dẫn người đi cứu, lão phu nhân hết lần này đến lần khác giả bệnh cản đường.

Khi ấy, mẹ ta đã ôm ta nhảy xuống vách đá.

Mà Tống Nguyệt Đường, chính là người qua đường thay ta và mẹ thu nhặt xương cốt, chôn cất đàng hoàng.

Kiếp trước, người qua đường ấy đầu thai thành tỷ tỷ của ta, ra đời trước ta một bước.

Ta từng nghĩ rằng có một Tống Nguyệt Đường dung mạo đoan trang, tài mạo song toàn, lão phu nhân sẽ bớt khắc nghiệt hơn.

Nhưng đến khi ta chào đời, chuyện đầu tiên bà ta làm khi thấy khuôn mặt ta, chính là giấu nhẹm cha mẹ, đem ta ném vào hố phân.

Chính Tống Nguyệt Đường, lúc ấy mới năm tuổi, bất chấp nguy hiểm, lao xuống hố kéo ta lên.

Chỉ tiếc, kết cục của chúng ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Nàng bị lão phu nhân bày mưu gả cho cháu trai bên nhà mẹ đẻ bà ta, cuối cùng bị đánh chết ngay trong phòng chứa củi.

Còn ta…

Bị làm thành hình nộm ác quỷ, ném xuống đáy hồ.

Vậy nên, kiếp này ta vừa trở lại, liền để tiểu quỷ nhập vào bà mụ đỡ đẻ, vứt ta ra ngoài.

Dưỡng phụ ta, một kẻ cô độc không vợ con, nhặt được ta cũng chẳng ghét bỏ dung mạo ta xấu xí, trái lại còn coi ta như bảo bối mà yêu thương.

Năm ngoái ông qua đời, để lại cửa tiệm làm người  này cho ta.

Lão phu nhân chết không oan.

Hằng đêm, ta để một ác quỷ nhập vào hình nhân giấy, đến dọa bà ta.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bà ta đã sợ đến mất nửa cái mạng.

Để tránh bà ta chết quá sớm, ta còn đặc biệt sắp xếp lịch nghỉ ngơi cho lũ ác quỷ, ba ngày dọa, hai ngày nghỉ.

Cứ thế kéo dài suốt hai năm, cuối cùng khiến bà ta sợ đến mức phải tự treo cổ mà chết.

Ba kiếp lên xuống, lão phu nhân chỉ nói đúng một câu: Ta thực sự là một con ác quỷ.

Vết bớt trên mặt chính là phong ấn trấn áp lệ khí trong cơ thể ta.

Đến ngày cập kê, phong ấn sẽ tự động được giải trừ.

Có lẽ người đã phong ấn ta năm đó sợ ta còn quá nhỏ, không biết phân biệt phải trái, nên mới đợi đến khi ta có đủ nhận thức mới cho ta tháo bỏ phong ấn.

Tống Nguyệt Đường cẩn thận cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Mười ngày nữa ta sẽ xuất giá. Bữa cơm này, coi như… coi như cảm ơn ngươi đã giúp ta đoạt lại túi tiền, được không?”

Ta quay đầu đóng cửa lại:

“Vậy đi thôi.”

Nàng vui sướng đi theo sau ta, đôi mắt cong lên, lộ rõ nét cười.

Trước cổng hẻm, đám nha hoàn và bà tử đứng chờ đều sững sờ, dường như không ngờ thật sự có thể mời ta ra ngoài.

Tướng quân phủ.

Ta lại một lần nữa đối diện với cha mẹ trong ký ức, tâm trạng có chút phức tạp.

Hai kiếp trước, mọi khổ nạn của họ đều vì ta mà ra.

Vậy nên, kiếp này ta đã tự mình vứt bỏ thân phận của mình.

Chỉ không ngờ rằng, Tống Nguyệt Đường vẫn đưa ta trở về bên cạnh họ.

Tống phu nhân xúc động đến mức nắm chặt khăn tay, thấy phu quân mình đứng đờ ra đó, liền huých ông một cái:

“Gọi người đi chứ! Đây là con gái chúng ta, là Tiêu Tiêu mà!”

Tống tướng quân hoàn hồn, lắp bắp nói:

“À… Ờ! Tiêu Tiêu, con… con khỏe chứ?”

Tống Nguyệt Đường xấu hổ giải thích:

“Bình thường họ không như vậy đâu. Phụ thân uy nghiêm lắm, còn mẫu thân thì dịu dàng đoan trang.”

Ta hờ hững đáp:

“Ta biết.”

Chỉ là… Sau khi biết đến sự tồn tại của ta, bọn họ lại giả trang thành khách hàng, đặt mười mấy đợt hình nhân giấy từ tiệm của ta.

Tống phu nhân mắt đỏ hoe, thấp thỏm nắm lấy tay ta, giọng run run:

“Tiêu Tiêu, đừng trách nương… Nương cũng đã tìm con rất lâu, tất cả là do tên buôn người đáng chết kia, ngay cả một đứa trẻ còn bọc tã cũng không tha!”

03

Tống tướng quân quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt.

Chưa kịp mở miệng nói gì, gã gác cổng đột nhiên bước tới bẩm báo:

“Lão gia, phu nhân, người nhà họ Thẩm từ Giang Nam tới, mang theo ít đồ đến.”

Tống phu nhân ngạc nhiên:

“Không phải ngày lễ tết gì, sao lại gửi đồ? Chẳng phải mười ngày nữa Nguyệt Đường mới xuất giá sao?”

Gã gác cổng dẫn người vào.

Năm rương lớn được xếp ngay ngắn, bên trong toàn là váy áo.

Tổng cộng mười bộ, tinh xảo tuyệt mỹ, chất liệu thượng hạng, vừa nhìn đã biết tốn không ít tâm tư chế tác.

Quản gia nhà họ Thẩm khúm núm cười nịnh:

“Giang Nam vừa mới dệt xong một lô vải quý, gọi là Thiên La Hương Sa, không chỉ đáng giá ngàn vàng mà còn vô cùng hiếm có. Lão phu nhân nhà chúng tôi nhớ thương tiểu thư Tống gia, đặc biệt sai người may thành y phục rồi gửi qua.”

Tống phu nhân còn chưa kịp mở miệng cảm tạ, ta đã bước tới, tiện tay mở một bộ váy, rút ra một chiếc giày thêu đỏ rực.

“Sao lại có cả giày?”

Quản gia họ Thẩm thấy ta thất lễ như vậy, sắc mặt không vui:

“Lão phu nhân nhà ta chỉ là chu đáo mà thôi.”

Ta cười khẩy một tiếng, ném thẳng chiếc giày trở lại rương:

“Không cần. Hôn sự của muội muội ta, hủy bỏ.”

“Các người từ đâu đến thì quay về đó đi.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Hai mắt Tống Nguyệt Đường sáng bừng, lén hỏi nhỏ ta:

“Tiêu Tiêu, ngươi không nỡ để ta xuất giá sao?”

Ta lườm nàng một cái.

Không phải ta không nỡ để nàng gả đi, mà là không muốn để nàng gả cho người chết, thành minh hôn!

Ta chưa mù, làm sao không nhận ra, toàn bộ số váy áo trong rương này đều là do chính tay ta làm ra!

Một tháng trước, ta nhận được một đơn hàng lớn.

Có người bỏ số tiền khổng lồ thuê ta làm mười bộ váy áo.

Kẻ đến đặt hàng thần thần bí bí, chỉ nói rằng cô dâu chú rể là một đôi uyên ương khốn khổ, khi còn sống chẳng thể ở bên nhau.

Hai bên gia đình mong muốn sau khi chết, họ có thể nên duyên vợ chồng nơi âm phủ.

Vậy nên, trong mười bộ váy đó, ta đã dùng một loại vật liệu đặc biệt có thể hút hồn.

Chỉ cần nữ tử kia mặc lên người, mười ngày sau, nàng ta có thể nhập hồn vào bộ váy cuối cùng, trốn thoát khỏi quỷ sai câu hồn, vĩnh viễn bên cạnh người mình yêu.

Điều kiện tiên quyết là nhà họ Thẩm không lừa gạt.

Quản gia họ Thẩm tức giận quát lên:

“Tống gia tuy là võ tướng thế gia, nhưng nhà họ Thẩm chúng ta cũng là danh gia vọng tộc, thiếu gia nhà ta càng là người học vấn uyên thâm, tài mạo song toàn!

Hôn sự này là do hai bên gia đình thương định rồi mới quyết, nay nói hủy là hủy, các người xem nhà họ Thẩm chúng ta là trò đùa sao?”

Tống phu nhân hơi sốt ruột, nhìn ta, dường như không hiểu vì sao ta ngăn cản hôn sự này.

Tống tướng quân trầm giọng, ánh mắt sắc bén:

“Sao? Ta không gả con gái, các người còn dám cưỡng ép à?”

Sắc mặt quản gia họ Thẩm thoáng biến đổi, mang theo vẻ không cam lòng:

“Vậy thì cứ để thiên hạ xem thử, Tống gia các người đối xử với danh môn thế gia như nhà chúng ta thế nào!”

Từ xưa đến nay, văn thần và võ tướng luôn không vừa mắt nhau.

Rõ ràng chỉ là một cuộc hôn nhân, nếu bị đẩy lên thành tranh chấp giữa văn võ, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán, rước lấy bất lợi từ hoàng thượng.

Ta thấy phiền, tiến lên dứt khoát giáng cho hắn một cái tát:

“Thiếu gia nhà ngươi đã chết bao lâu rồi, xác cũng sắp thối rữa, còn muốn cưới tiểu thư Tống gia?”

“Hắn có bái được thiên địa, vào được động phòng không?”

“Cái gì?”

Tống phu nhân kinh hãi thất sắc:

“Thẩm Đình Vũ chết rồi?”

“Hắn chết rồi mà các ngươi còn dám nhận lời hôn sự này?”

“Thân xác cũng đã mục nát! Hóa ra là muốn nữ nhi của ta đi làm âm thân? Chỉ dựa vào các ngươi? Cũng xứng?”

Tống tướng quân lập tức vớ lấy thanh kiếm bên cạnh, vung lên hất toàn bộ váy áo trong rương vào người quản gia họ Thẩm:

“Giỏi lắm, nhà họ Thẩm!”

“Chỉ vì tổ tiên có một trạng nguyên mà dám lừa gạt hôn sự!”

“Là ai nói… Ai nói vậy? Thiếu gia nhà ta vẫn còn khỏe mạnh!”

Quản gia họ Thẩm ánh mắt láo liên, giọng nói yếu đi thấy rõ.

“Các người… Các người vì muốn hủy hôn mà vu khống chúng ta!”

“Vậy có dám để Thẩm Đình Vũ tự mình tới đón dâu không?”

Ta nhướng mày, từng bước ép sát.