Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
Mười năm sống ở Bắc Kinh rốt cuộc cũng kết thúc, năm nay tôi quyết định về quê hẳn.
Vừa bước xuống tàu cao tốc, chị họ đã gọi bảo tôi ghé nhà chơi, nói là có chuyện muốn bàn.
Tôi nghĩ cũng đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với chị ấy.
Căn nhà trong thành phố của tôi vẫn do chị họ ở.
Lần này về, tôi muốn có thể lấy lại nhà một cách yên ổn, không làm mất hòa khí.
Nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã choáng váng.
Tường đầy vết bôi vẽ bừa bãi.
Sàn gỗ thì lõm chỗ này lồi chỗ kia.
Không khí còn nồng nặc mùi khói thuốc.
Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách đã bị ngăn tạm thành bốn phòng ngủ một phòng khách.
Chị họ nói là dì và em họ thỉnh thoảng tới ở nên mới sửa tạm như vậy.
Tôi sửa xong nhà thì đi Bắc Kinh luôn, nên cũng không rõ cụ thể chị ấy dùng thế nào.
Dù đã mấy năm rồi, nhưng dùng bình thường thì cũng không thể tàn phá kiểu này được.
Thấy tôi đến, chị cười tươi rói, nhiệt tình mời chào, còn liên tục giục tôi ở lại ăn cơm.
Nhưng vừa nghe tôi nói rõ mục đích, sắc mặt chị lập tức sầm xuống.
Đúng lúc đó, con chị chạy ra, mắt sáng lên nhìn túi quà tôi mang.
Tôi tốt bụng đưa cho thằng bé một thanh sô-cô-la.
Chị bất ngờ lao đến, hất văng thanh kẹo, rồi quăng hết những món tôi mang theo xuống đất.
Sau đó gào vào mặt con:
“Mày còn tâm trạng ăn à? Sắp ra đường ngủ rồi biết không? Người ta về đòi nhà kìa, mày còn ngơ ngơ như đồ chết trôi thế hả!” Nói rồi còn giơ tay định đánh con.
Tôi hiểu rõ, chị đang mượn chuyện quát con để chửi xéo tôi.
Tôi nhíu mày, giả vờ không nghe, đi tới bên cửa sổ, trong lòng thấy buồn bã.
Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả vì tôi từng mềm lòng giúp chị?
2
Chửi xong con, chị quay sang tôi nước mắt nước mũi tèm lem:
“Em à, chị không như em, ngồi văn phòng gõ máy là có tiền. Chị không có bản lĩnh, kiếm được đồng nào cũng khổ sở. Chị xin em đấy, để chị ở tiếp đi.”
Nói rồi chị còn định quỳ xuống.
Tôi vội nghiêng người tránh, tôi chịu không nổi cái quỳ này.
Tôi cố kiềm chế cảm xúc, giữ giọng bình tĩnh:
“Chị, em hiểu khó khăn của chị, nhưng chị cũng phải hiểu cho em. Hai năm nay tình hình khó khăn, em về mà không có chỗ ở thì sao sống được.”
“Hồi đó cho chị ở là vì tình cảm người nhà, mười năm nay chị ở không, nói thật, đến anh em ruột cũng phải tính rõ ràng chứ? Nếu cho người ngoài thuê thì tiền thuê cũng chẳng ít.”
Nghe tôi không chỉ không mềm lòng mà còn nhắc tới tiền thuê, chị thoáng lộ vẻ khó xử.
Chị bất ngờ đứng thẳng dậy, hừ lạnh, lớn giọng nói:
“Em nói thế là quá đáng rồi đấy. Chị ở đây bao năm, có làm hỏng gì đâu.”
“Nếu em cho người ngoài thuê, nhỡ gặp người không đàng hoàng thì em mệt lắm. Chị ở đây giúp em đỡ bao nhiêu phiền phức, em đừng có vô ơn!”
“Còn nữa, chính vì em cho chị mượn nhà nên chị mới bỏ lỡ cơ hội mua nhà giá rẻ. Chị không bắt đền là tốt lắm rồi, em còn mặt mũi đòi nhà hả?”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nói thẳng:
“Hôm nay em đến là để lấy lại nhà. Chị dọn dẹp, cuối tuần này chuyển đi. Nếu không thì em chỉ còn cách nhờ pháp luật giải quyết. Em nói trước cho rõ, mong chị thông cảm.”
Chị nghe xong, mặt đỏ bừng, hét lên với tôi:
“Biết ngay là em chẳng có ý tốt! Muốn đuổi chị đi hả? Chị còn lâu mới đi! Xem ai dám đuổi chị!”
3
Tôi đứng sững lại.
Đến lúc này thì còn gì không hiểu nữa?
Chị ấy đã quyết bám chặt lấy căn nhà này rồi.
Có nói thêm gì cũng vô ích.
Tôi đứng dậy bước ra cửa.
Chị họ bất ngờ lao tới, mắt ánh lên tia toan tính, thản nhiên nói:
“Được, muốn chị dọn đi cũng được, vậy em phải trả tiền công chị trông nhà bao nhiêu năm nay.”
“Giờ thuê người trông nhà đâu có rẻ, em cứ thử hỏi xem, mỗi năm là bao nhiêu tiền rồi. Chị ở đây từng ấy năm, tiền trông nhà còn gần bằng giá lúc em mua căn này rồi đó.”
“Xét tình thân, thôi thì coi như huề nhau đi, tiền công trông nhà trừ vào tiền nhà luôn, mấy ngày tới em đi sang tên với chị.”
Gì cơ?
Tôi tưởng mình ăn trúng nấm độc khiến lỗ tai hỏng mất.
Ba mươi mấy năm sống trên đời, chưa từng gặp thể loại nào mặt dày tới mức này.
Nói xong, chị còn cười cười đắc ý, tiếp lời:
“Nghe chị khuyên một câu, giờ giá nhà đang xuống, em nhanh mua căn nhỏ mà ở, chứ có mỗi mình thì đừng nhắm mãi vào nhà chị nữa.”
Lúc này, một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng to đùng bước vào.
Chị họ vội ghé tai gã thì thầm mấy câu, gã liền nói:
“Em gái, nhà tụi anh giờ không hoan nghênh em tới. Em còn không đi là coi như xâm phạm nhà riêng đó nha.”
Thấy hình xăm rồng hổ trên tay gã, tôi theo bản năng lùi lại hai bước.
Gã này có vẻ rất thân với chị họ, nhưng trước giờ tôi chưa nghe mẹ nhắc chị có bạn trai.
Tôi lo xảy ra chuyện, thật sự không đối phó nổi với bọn họ.
Chị họ thấy tôi im lặng, tưởng mình chiếm thế thượng phong, càng thêm vênh váo:
“Nhớ mấy hôm nữa đi sang tên với chị đấy.”
Nói rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Toàn thân tôi bốc hỏa, giận đến tận óc.
4
Tôi tên Giang Băng, sau vài năm đi làm, nhờ gia đình hỗ trợ nên kịp mua được căn nhà này trước khi giá nhà tăng vọt.
Lúc sửa nhà, tôi đều đích thân giám sát, vì khi đó dự định ở luôn.
Từ cái ống thoát nước trong toilet đến đồ điện tử lớn, tất cả đều do tôi tự tay chọn.
Tiền mua nhà ba trăm ngàn, riêng tiền sửa sang tôi bỏ gần trăm ngàn.
Sàn dùng gỗ tự nhiên tốt nhất, sơn tường dùng loại Nippon không độc hại.
Còn đặc biệt làm cả một khung cửa kính lớn ngoài ban công.
Dù là kiểu trang trí năm đó, tới giờ vẫn không lỗi thời.
Sửa nhà xong cộng thêm tiền mua đồ điện tử, tôi gần như tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm.
Sau đó cơ quan đột ngột có cơ hội cử đi công tác dài hạn, tôi chưa ở căn nhà mới ngày nào.
Biết tôi sắp đi, chị họ Trần Tư Tư vốn ít liên lạc lập tức gọi điện.
Khi đó chị ấy vừa ly hôn, một mình nuôi con hai tuổi, không có nơi ở.
Vừa mở lời, chị đã hỏi có thể để chị thuê nhà không, bảo rằng cho ai thuê cũng vậy thôi.
Thực lòng tôi không muốn cho chị ấy ở.
Dù là người thân, dính đến tiền nong thì khó rạch ròi lắm.
Nhưng chị họ hết lần này đến lần khác năn nỉ, tôi vẫn không đồng ý.
Chị lại nhờ dì tới nói với mẹ tôi.
Nào là chị hồi nhỏ không dám ăn bánh, giữ lại cho tôi.
Nào là chị vì bị chó cắn khi cứu tôi nên phát sốt đến hỏng đầu, mới yêu đương mù quáng.
Toàn lôi mấy chuyện cũ mèm ra nói.
Làm như tôi không cho thuê là thành người tệ bạc không còn nhân tính.
Cuối cùng chị còn抱 con và dì đến nhà quỳ xuống trước mẹ tôi.
Dù gì dì cũng là chị gái mẹ tôi, mẹ sao chịu nổi cảnh đó.
Một bên là con gái ruột, một bên là chị ruột.
Tôi thật sự không nỡ để mẹ khó xử, nên mới đồng ý cho chị ở nhờ.
Dĩ nhiên, tôi cũng có chút tính toán riêng.
Tôi ở Bắc Kinh lăn lộn được mười năm không phải do tôi may mắn đâu.
Dùng đầu cả đấy.
5
Nói thật, căn nhà tốt như vậy, tôi thật sự không nỡ cho người ngoài thuê.
Nghĩ chị họ là người nhà, dù có giảm tiền thuê một chút cũng không sao, chắc chắn sẽ biết quý trọng nhà.
Nhưng chị vừa dọn vào đã bảo mình thất nghiệp, không xoay nổi tiền thuê, hỏi tôi có thể giúp cho trót không, cho chị ở tạm, sau này có tiền rồi sẽ trả.
Chị nói sau này sẽ báo đáp tôi như trâu như ngựa, hứa sẽ giữ gìn nhà cửa cẩn thận.
Tính theo giá thị trường, căn này mỗi tháng ít nhất cũng phải hai ngàn.
Tôi trong lòng đã thấy không thoải mái rồi.
Mẹ tôi cũng nói chị họ khổ, tôi giúp được thì giúp.
Hồi đó còn trẻ, không chịu nổi kiểu ép đạo đức vòng vo của hai người, cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý.
Tôi tưởng chị biết ơn, nên chưa từng giục chị chuyển đi.
Tôi nghĩ mình đã đối xử với chị rất tử tế rồi.
Bà ngoại có bốn người con:
dì cả, mẹ tôi, cậu ba, cậu tư.
Cậu ba cậu tư nhà cũng khá, mẹ tôi là người hiền nhất.
Theo lời họ thì mẹ tôi dễ tính nhất, nên họ cũng coi việc bắt nạt mẹ tôi là đương nhiên.
Nghe mẹ kể, chị họ mượn xe của con gái cậu ba, con bé không cho mượn, chị không nói gì.
Nhờ con trai cậu tư tìm việc hộ, nó không đồng ý, chị cũng không nói gì.
Thế mà tôi để chị ở không bao nhiêu năm, lại thành đứa vong ơn.
Giờ còn có gan bắt tôi trả tiền công trông nhà, đúng là mặt dày quá thể.
Càng nghĩ càng tức.
Chị dám ngang nhiên lấn lướt tôi như vậy, chẳng phải vì nhà tôi chỉ có mình tôi, ba lại mất sớm sao?
Thật ra trước đó chị cũng từng bóng gió rằng tôi đi xa, chị hay ghé thăm mẹ tôi, cũng không thể tay trắng được.
Giờ nghĩ lại, lúc đó chị đã có ý chiếm nhà tôi rồi.
Sau từng đó năm va chạm cuộc sống, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Nhưng tôi cũng không muốn vừa mới về đã làm căng với chị, dù sao cũng là người thân.