Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
“Niên Niên, ngày mai anh phải đi công tác, buổi triển lãm tranh mà em nói, anh không thể đi cùng được rồi.”
Thẩm Thính Tứ ôm tôi vào lòng, giọng mang theo chút áy náy: “Để trợ lý đi cùng em nhé.”
Tối nay, Thẩm Thính Tứ có chút khác thường.
Chỉ vùi đầu làm chuyện kia, không đoái hoài gì đến phản ứng của tôi.
Đến nỗi tay tôi mỏi nhừ, gần như không nhấc nổi lên, anh ta vẫn không biết.
Tôi vất vả ra hiệu bằng tay: “Không sao đâu, em đi một mình cũng được.”
Một lúc sau, thấy anh ta không phản ứng, tôi cẩn trọng nhìn anh ta.
“Hôm nay tâm trạng anh không tốt à?”
Thẩm Thính Tứ cười nhạt, lơ đãng nói: “Không sao, chỉ đang nghĩ lúc công tác về nên đưa em đi ăn món ngon gì thôi.”
Tôi yên tâm, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Hai chân tôi mềm nhũn, còn suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Vừa bước tới trước gương, tôi đột nhiên thấy trong không khí hiện ra một loạt bình luận:
“Ngày mai Cố Vân Thanh về nước rồi, tên pháo hôi độc ác này cuối cùng cũng sắp bị ngược chết rồi, một chữ thôi: Sướng.”
“Nếu không phải năm xưa cậu ta tự biên tự diễn cứu công, khiến công áy náy ở bên cậu ta, thì người như anh ấy sao có thể để mắt tới một đứa câm chứ?”
“Chỉ là thế thân thôi, ba năm nợ nần với bảo bối Vân Thanh của chúng ta lấy gì mà trả đây?”
Tôi sững người.
Những bình luận này… đang nói về tôi sao?
Tôi giả vờ soi gương, tiếp tục đọc nội dung bình luận:
“Chỉ muốn xem bạch nguyệt quang và công chính gương vỡ lại lành, xin tua nhanh đến cảnh lần nữa tái hợp!”
“Công thông minh ghê, nói là đi công tác, thực ra là đến sân bay đón bạch nguyệt quang của mình.”
“Bạn trai của cậu sắp không cần cậu nữa rồi, ai bảo cậu thích làm loạn chứ~”
Vài phút sau, tôi cuối cùng cũng hiểu: Thì ra thế giới tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đầy drama.
Tôi là pháo hôi độc ác.
Thẩm Thính Tứ là nam chính công.
Cố Vân Thanh – người sẽ về nước vào ngày mai – mới là bạch nguyệt quang, là thụ chính thật sự.
Bình luận nói tôi độc ác, chia rẽ tình yêu của hai người họ.
Nhưng tôi… một đứa câm không nơi nương tựa như tôi, cũng đủ sức làm pháo hôi độc ác sao?
Tôi không để tâm những lời bình luận đó.
Suốt những năm qua, tình cảm giữa tôi và Thẩm Thính Tứ vẫn rất ổn định.
Anh ta là một người bạn trai gần như hoàn hảo: Dịu dàng, ân cần, đối xử với tôi tốt đến mức không có gì để chê.
Tôi tắm xong bước ra, Thẩm Thính Tứ đã ngủ.
Tôi nhẹ nhàng chui vào chăn.
Đột nhiên một cánh tay từ phía sau vòng qua ôm tôi vào lòng, một nụ hôn lành lạnh rơi xuống trán tôi.
Thẩm Thính Tứ khẽ nói: “Niên Niên, ngủ ngon.”
Tựa vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn của anh ta, tôi nghe thấy tiếng tim anh ta đập mạnh mẽ.
Một người tốt thế này, sao có thể chỉ xem tôi là thế thân?
2.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thính Tứ đã đi mất.
Cái vali tối qua anh ta chuẩn bị cũng không còn.
Trong điện thoại còn mấy tin nhắn anh ta gửi cho tôi:
“Niên Niên, anh phải công tác ba ngày, lúc về sẽ mang quà cho em, ở đây ngọc rất nổi tiếng.”
“Muốn ăn gì cứ nhờ chị Trương làm nhé, anh đã dặn dò rồi. Triển lãm tranh đợi lần sau anh về rồi cùng đi, anh không yên tâm để em đi một mình.”
“Niên Niên, đợi anh về, yêu em.”
Nhìn những tin nhắn ấy, trong lòng tôi trào lên một cảm giác kỳ lạ.
Trước đây anh ta cũng hay đi công tác, nhưng chưa bao giờ dặn dò chi tiết như vậy.
Giống như… sợ tôi bị bỏ rơi.
Tôi theo bản năng ngước nhìn bình luận đang lơ lửng:
“Công đang trên đường ra sân bay rồi, sắp được gặp bạch nguyệt quang sau hai năm trời đây!”
“Quả nhiên, trên đường đi gặp người mình yêu còn phải chạy vội nữa cơ mà, công hồi hộp đến mức cả đêm không ngủ nổi kìa.”
“Ôi trời, tình yêu đẹp thế này, tôi chết chìm trong đường ngọt mất thôi.”
Thẩm Thính Tứ… anh ta ra sân bay thật sao?
Ăn sáng xong, tôi một mình bắt xe đến nơi tổ chức triển lãm tranh.
Lang thang một mình hai tiếng, điện thoại không có lấy một tin nhắn của anh ta.
Trong khi đó, bình luận thì liên tục cập nhật tình hình:
Anh ta vì đón Cố Vân Thanh mà hủy hết công việc ba ngày sắp tới.
Anh ta đã gặp được Cố Vân Thanh, vừa gặp đã ôm chầm lấy nhau.
Hai người cùng tham dự buổi tiệc do bạn bè chung tổ chức để chào đón Cố Vân Thanh.
Còn những tin nhắn tôi gửi… đều không một lời hồi đáp.
“A Thính, tới nơi chưa?”
“Ăn gì chưa? Triển lãm hôm nay rất thú vị, em thấy một bức tranh rất đẹp, anh nói xem em có nên mua không?”
“Lâu quá không thấy tin nhắn, anh còn chưa hạ cánh à?”
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định mua bức tranh vẽ bình minh trên biển đó.
Bình luận lại bay qua:
“Vẫn chưa biết mình sắp bị đá à? Còn nhắn tin nữa, đúng là nực cười.”
“Hai người kia sắp hôn nhau rồi kìa, pháo hôi đừng có quấy rầy bọn họ đấy, đừng giở trò gì nữa!”
Tôi im lặng rút điện thoại ra, gọi cho Thẩm Thính Tứ.
“Alo? Niên Niên, sao vậy?”
Giọng điệu trầm ấm của anh ta vang lên trong điện thoại, xung quanh còn lẫn cả tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cả hai im lặng một lúc.
“Niên Niên?”
Một người câm như tôi rất hiếm khi gọi cho anh ta, mỗi lần gọi đều là vì có chuyện quan trọng.
Anh ta từng nói, chỉ cần tôi gọi, anh ta sẽ lập tức đọc tin nanh ta.
Lúc này, bên cạnh anh ta vang lên một giọng nói trong trẻo:
“A Thính, anh không chuyên tâm gì cả, đã hứa là ai cũng không được nghịch điện thoại mà ~”
Thẩm Thính Tứ vội vàng nói:
“Anh còn đang bận dự tiệc rượu, đợi xong sẽ gọi lại cho em.”
Rồi dứt khoát cúp máy.
3.
Tôi không hiểu mình làm sao nữa. Rõ ràng tôi không nên nghi ngờ Thẩm Thính Tứ, không nên chỉ vì mấy dòng bình luận kỳ lạ kia mà hoài nghi người yêu đã bên mình suốt bao năm.
Nhưng trong lòng tôi cứ bất an, hoảng loạn vô cớ.
Bình luận lại bắt đầu mắng tôi:
“Không phải cái tên pháo hôi ác độc này lại đang giở trò gì chứ?! Hai người họ suýt nữa thì hôn nhau rồi đấy! Chỉ vì một cuộc gọi phá hỏng hết bầu không khí!”
“Đúng là vừa ác vừa ích kỷ! Cầu cho cậu ta mau chóng biến khỏi truyện đi, chẳng ai muốn nhìn cậu ta nữa đâu!”
Tôi không hiểu mình đã làm gì sai, vì sao ai cũng mắng tôi.
Thẩm Thính Tứ cũng chưa từng nói anh ta không thích tôi, năm đó thậm chí chính anh ta là người chủ động tỏ tình.
Cả người tôi mệt mỏi rã rời, tôi lê bước về nhà, nhìn căn hộ nhỏ do hai chúng tôi cùng nhau gây dựng nên.
Mọi thứ đều được bài trí theo sở thích của tôi, từng món nội thất đều là tôi và anh ta chọn mua cùng nhau.
Nhưng giờ đây, nơi này chỉ còn lại một mình tôi.
Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, nó sẽ từ từ bén rễ và sinh sôi.
Vài tiếng sau, Thẩm Thính Tứ mới nhắn lại cho tôi.
Anh trả lời từng tin nhắn một, còn gửi thêm mấy tin nhắn thoại:
“Niên Niên, mới chỉ xa em một ngày thôi mà anh đã nhớ em rồi.”
“Anh sẽ cố gắng kết thúc công việc ở đây sớm để về bên em. Lúc nãy thật sự là có việc không thể bỏ được, em không giận chứ?”
“Mèo nhỏ nhận lỗi.jpg.”
Tôi quyết định tin anh ta thêm một lần nữa.
Người mình đã yêu suốt ba năm trời, sao có thể dễ dàng phản bội chứ?
Chỉ vì mấy dòng đạn mạc bịa đặt mà nghi ngờ người yêu của mình, đúng là ngu ngốc.
Lúc này đạn mạc lại hiện ra:
“Pháo hôi thụ còn chưa biết đâu nhé, trên đời này có một thứ gọi là tội lỗi sau khi phản bội đấy~ Người yêu của cậu ấy giờ có bạn trai mới rồi!”
“Thẩm Thính Tứ đã xác định quan hệ với bảo bối Vân Thanh rồi nhé. Hai người còn thân mật lắm cơ. Tin nhắn vừa rồi là ảnh gửi lúc đang nằm trên giường của Cố Vân Thanh đấy~”
“CP chính thức mới là tuyệt nhất! Cảnh phòng tối ban nãy kích thích muốn chết luôn đó hu hu hu~”
“Chuyện này liệu có thể nói ra không? Tôi thấy công đúng là có bệnh, ăn cây táo còn rào cây sung.”
“Đồng tình với bạn trên, nếu thật lòng yêu bạch nguyệt quang thì nên dứt khoát chia tay Ôn Kỳ Niên ngay từ đầu mới phải.”
Đọc xong những dòng đó, tôi lặng lẽ cúi đầu, lòng ngập tràn hoang mang.
Dù tôi luôn tự nhủ đây chỉ là bịa đặt, nhưng… vẫn khó mà làm ngơ.
4.
Ba ngày tiếp theo, tôi chẳng đi đâu, chỉ lặng lẽ ở trong nhà.
Cuối cùng, nhờ bình luận mà tôi mới phát hiện ra một cuốn album trong ngăn kéo phòng làm việc.
Tôi rất ít khi vào phòng làm việc của Thẩm Thính Tứ.
Anh thường bận họp, tăng ca ở đó, còn tôi sẽ tự giác vào xưởng vẽ, không quấy rầy anh.
Thành ra cuốn album đặt ngay ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn mà tôi cũng chưa từng để ý tới.
Mở album ra, nhân vật chính trong những tấm ảnh bên trong – là Cố Vân Thanh.
Từ thời cấp ba, đại học, đi làm đến lúc ra nước ngoài, tất cả các giai đoạn trong đời cậu ta đều được ghi lại.
Trong ảnh, Cố Vân Thanh cười rạng rỡ trước ống kính.
Thời đại học, ba chúng tôi từng là bạn thân.
Thẩm Thính Tứ và Cố Vân Thanh quen nhau từ trước, quan hệ cũng thân thiết hơn tôi rất nhiều.
Tôi thật sự rất ghen tị với Cố Vân Thanh.
Cậu ta là thiếu gia con nhà giàu, vô ưu vô lo, có thể dũng cảm theo đuổi điều mình yêu thích, cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Gương mặt trẻ trung đầy sức sống ấy lúc nào cũng rạng ngời hạnh phúc.
Còn tôi, chỉ là một đứa nhà nghèo lầm lũi bước ra từ vùng núi hẻo lánh, một đôi giày thể thao bình thường của họ thôi cũng bằng ba tháng sinh hoạt phí của tôi.
Khi tốt nghiệp, Cố Vân Thanh quyết định ra nước ngoài học tiếp. Trước lúc đi, cậu ấy đã tìm tôi.
Tôi lấy hết can đảm hỏi:
“Cậu thích Thẩm Thính Tứ à?”