Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1

Trước ngày nghỉ thai sản, tôi từng thấy một bài đăng.

Người đăng kể rằng anh ta rất thương mẹ mình, bà ấy đã chăm sóc bà nội suốt bao năm.

【Bây giờ tôi muốn vợ tôi tiếp quản việc đó, tiếp tục chăm bà nội.】

【Mẹ tôi khổ quá rồi, tôi cưới vợ về chẳng phải là để giúp mẹ chia sẻ gánh nặng sao.】

Dân mạng bên dưới còn nhiệt tình hiến kế, bảo anh ta nhất định phải “diễn vai người chồng tốt” đến tận khi vợ có bầu.

Một người bình luận:

【Tôi thường đóng vai tốt đến khi cô ta mang thai được tám tháng.】

【Tám tháng rồi thì không thể ph//á t/ha/i nữa, dù cô ta không muốn cũng phải chịu.】

【Đợi sinh con xong, cô ta sẽ không thoát nổi đâu, đến lúc đó muốn cô ta làm gì chẳng được.】

Chủ bài viết đáp:【Cô ấy có bầu được chín tháng rồi.】

Người kia lại nói:【Vậy thì khỏi cần hỏi cô ta nữa, cứ làm trước rồi nói sau.】

Tôi ngồi trong văn phòng ấm áp, đọc hết đoạn đó mà lạnh sống lưng. Nhưng cũng thấy may vì chồng tôi – La Húc từ trước đến nay luôn dịu dàng, chu đáo với tôi.

Kết hôn ba năm, anh ấy chưa từng nặng lời với tôi.

Từ lúc tôi mang thai, chuyện gì anh ấy cũng nhường nhịn, không một lời oán trách.

Người kia còn bổ sung thêm:

【Anh em à, anh cứ đưa thẳng bà nội về nhà đi, cô ta mà dám đuổi thì đánh cho một trận.】

【Phụ nữ không đánh thì không chịu nghe đâu, huống chi cô ta còn đang có bầu, chẳng dám hó hé gì đâu.】

Tôi tắt máy tính, bàn giao công việc xong xuôi rồi về nhà nghỉ thai sản.

Hôm đó, tôi chưa kịp chờ La Húc về thì đã ngủ mất.

Không ngờ sáng sớm hôm sau, bố mẹ anh ấy từ quê xa đã gõ cửa nhà tôi.

2

Tôi vừa tỉnh dậy thì phát hiện La Húc căn bản hôm qua không về nhà.

 

Sau khi mở cửa đón bố mẹ chồng vào nhà, phía sau họ còn kéo theo một đống hành lý.

 

Chuyện này là sao? La Húc đâu có nói gì về việc bố mẹ anh ta sẽ chuyển đến ở?

 

Kết hôn ba năm, tôi cũng chỉ gặp bố mẹ anh ta được vài lần.

 

Từ sau khi tôi mang thai, mẹ chồng cũng chưa từng nhắc đến chuyện tới chăm tôi lúc ở cữ.

 

Mà thật ra tôi cũng không cần, vì đã đặt trung tâm chăm sóc sau sinh từ sớm.

 

Tôi đang định gọi hỏi La Húc xem anh ta đang ở đâu thì “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

 

La Húc đẩy xe lăn đi vào, ngồi trên đó chính là bà nội bị liệt suốt bao năm của anh ta.

 

Anh ta vui vẻ đẩy người tới trước mặt tôi, còn vỗ vỗ tay tôi:

 

“Vợ à, bà nội nghe nói em sắp sinh rồi, nhất quyết đòi đến chăm sóc em ở cữ.”

 

“Anh cản mãi mà bà không chịu, anh đành phải đưa bà đến đây ngay trong đêm.”

 

Ha!

 

Nói là bà nội nhất quyết muốn tới chăm tôi? Chính anh ta tin nổi câu này sao?

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ chồng Trương Tiểu Lan đã vội chen vào:

 

“Đúng đó, Trân Trân à, con xem có nhà nào mà bà nội tận tình tới mức này chưa?”

 

“Con đừng không biết điều!”

 

Bố chồng La Cường liếc mắt nhìn bà rồi nói:

 

“Vậy tôi để đồ của mẹ vào trong phòng làm việc nha?”

 

Mẹ chồng gật đầu, ông ta lập tức khiêng hành lý của bà cụ vào đó, không chậm trễ lấy một giây.

 

Vài người bọn họ phối hợp nhịp nhàng, căn bản không cho tôi bất kỳ cơ hội từ chối nào.

 

La Húc lại nhanh chóng chen vào bổ sung:

 

“Đừng thấy bà nội lớn tuổi, bà vẫn còn khoẻ lắm, chăm em – một người đang mang thai thì có là gì đâu.”

 

“Em phải ghi nhớ ân tình của bà đấy, đừng để bà thấy lạnh lòng.”

 

Tôi nhớ lại bài viết đọc được hôm qua, rồi nhìn sang bà cụ trước mặt – ngay cả xe lăn còn không tự giữ nổi.

 

Rốt cuộc là bà chăm tôi ở cữ, hay tôi – người đang sắp sinh – chăm sóc bà?

 

La Húc biết rõ tôi đã đặt trung tâm chăm sóc sau sinh, vậy mà vẫn cố tình đưa một người già bị liệt đến, rốt cuộc anh ta đang mưu tính điều gì?

 

Mẹ chồng Trương Tiểu Lan lại sốt sắng đến mức giữa đêm cũng phải đưa bà cụ đến tận nhà tôi.

 

Tính ra, hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi nghỉ thai sản.

 

Nghĩ đến đây, tôi hà một hơi vào lòng bàn tay, sau đó giơ tay tát cho La Húc một cái:

 

“Đồ bất hiếu, sao anh lại để bà nội tới chăm sóc tôi được hả?”

 

Có lẽ cái tát ấy vang quá lớn, khiến tất cả mọi người đều sững lại tại chỗ.

 

Nhưng tôi chưa dừng lại:

 

“Bà là trưởng bối, làm gì có đạo lý bắt trưởng bối chăm sóc vãn bối?”

 

“Tôi tuyệt đối không để bà nội chăm tôi!”

 

La Húc dường như hiểu nhầm, còn tưởng tôi đang tỏ ra hiếu thuận, định chủ động chăm sóc bà.

 

Anh ta cố nuốt giận, mặt đỏ bừng, rốt cuộc cố gắng lắp bắp một câu:

 

“Vợ nói đúng, vẫn là em có hiếu, là anh suy nghĩ không chu toàn.”

 

Mắt mẹ chồng đảo một vòng, lập tức gật đầu hùa theo:

 

“Ôi chao, Trân Trân, con cũng đừng lo quá.”

 

“Người già cả ngày chỉ ngồi một chỗ, con chỉ cần đút cơm cho bà, không đói chết là được rồi, nhẹ nhàng lắm.”

 

“Dù sao con cũng nghỉ thai sản nửa năm, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi thôi, có bà nội bầu bạn thì còn gì bằng.”

 

“Đợi sinh con xong, con cứ ở nhà chăm con luôn, đừng đi làm nữa, La Húc nuôi nổi con mà!”

 

Bố chồng ngồi trên sofa, châm điếu thuốc, lên tiếng:

 

“Con có giác ngộ thế này, ba rất hài lòng.”

 

“Con là dâu trưởng của nhà họ La, hầu hạ trưởng bối là chuyện nên làm.”

 

Bọn họ cứ thế mặc nhiên xem như tôi đã đồng ý chăm sóc bà nội.

 

Không hề cho tôi cơ hội lên tiếng, một mạch tấn công dồn dập như bắn đại bác.

 

Bà nội đã hơn tám mươi, nói năng cũng không còn lưu loát.

 

Chỉ có thể vừa vẫy tay ra hiệu từ chối, vừa lắp bắp định nói gì đó.

 

Vừa hé miệng đã bị Trương Tiểu Lan quát một tiếng khiến bà cụ giật mình, lập tức im bặt.

 

La Húc đưa cho tôi một cốc nước nóng:

 

“May mà anh cưới được người vợ hiểu chuyện như em!”

 

Hửm! Bắt đầu đội mũ cao rồi à?

 

Tôi uống hết cốc nước, chậm rãi mở miệng:

 

“Chúng ta phải thuê người chăm sóc chuyên nghiệp cho bà nội, nhất định phải chăm sóc thật chu đáo!”

 

“Tôi là vãn bối, làm gì có mặt mũi để để bà nội phải hầu hạ?”

 

“Mẹ tôi có quen một người chăm chuyên nghiệp trong bệnh viện, tôi gọi ngay người đó tới!”

3

Vừa nghe tôi nói tới thuê người chăm sóc, sắc mặt mẹ chồng lập tức sầm lại.

“Thuê với chả mướn gì chứ, con bé này, tiền nhiều không có chỗ tiêu à?”

“Người chăm chuyên nghiệp đắt lắm đấy, con ở nhà rảnh rỗi, tiện tay chăm bà một chút thì sao nào?”

“Trước kia thấy con không đòi sính lễ, còn tưởng con là đứa hiểu chuyện lắm cơ đấy.”

Phải, tôi đúng là không lấy sính lễ.

Hồi đó, khi bàn chuyện cưới hỏi, nhà họ đã đem hết tiền đi trả tiền đặt cọc mua nhà.

Một đồng sính lễ cũng không đưa nổi, tôi còn có thể mở miệng đòi sao?

Thế nên ba mẹ tôi chuẩn bị cho tôi ba trăm ngàn tiền hồi môn, tôi cũng không mang theo lấy một đồng.

Sau khi kết hôn ba năm, cả hai mới ổn định công việc rồi mới dám sinh con.

La Húc vẫn luôn chăm sóc tôi rất chu đáo — thì ra là vì đợi đến ngày hôm nay.

“Đúng đó vợ à, em không thể ích kỷ như thế.”

“Em đã gả cho anh rồi, bà nội của anh cũng là bà nội của em, em có nghĩa vụ chăm sóc bà!”

Ha!

Nghe nói đến hiếu thuận kiểu “thuê ngoài”, chứ còn “hiếu thuận thay đời” thì tôi mới thấy lần đầu đấy!

Mẹ chồng tôi vẫn còn sống sờ sờ, dựa vào đâu mà bắt cháu dâu đi chăm sóc bà nội?

La Húc nói như đúng rồi, còn bố chồng thì chỉ biết ngồi bên hút thuốc.

Khói thuốc xộc vào khiến tôi buồn nôn, chỉ muốn lập tức rời khỏi cái căn phòng đầy mùi thối hoắc và áp bức này.

Tôi nhíu mày nói:

“Ý các người là muốn một thai phụ bụng chín tháng đi hầu hạ cụ già liệt nửa người?”

Mẹ chồng bĩu môi, mắt trợn lên:

“Thai phụ thì sao? Hồi xưa bọn tôi cũng bụng bầu mà vẫn ra đồng cấy lúa đấy!”

“Cô chỉ ở nhà hầu hạ một cụ già, nhẹ nhàng thế mà còn bày đặt né tránh?”

“Tôi thấy cô đúng là đồ bất hiếu!”

Bố chồng nhả ra một vòng khói, từ tốn nói:

“Tại hồi nhỏ không bị đánh cho đủ, bây giờ mới dám cãi lời trưởng bối.”

“Hôm nay cô có muốn hay không muốn cũng phải đồng ý!”

Nói xong, ông ta dụi tắt điếu thuốc, gọi La Húc đi lái xe chở hai ông bà ra ga tàu cao tốc.

Mẹ chồng xách túi đi theo, La Húc cầm chìa khoá xe, không buồn nhìn tôi một cái, cứ thế bước thẳng ra cửa.

Cả nhà chẳng ai thèm hỏi ý kiến tôi lấy một lời, tôi giận đến mức ôm ngực thở dốc.

Trước khi đóng cửa, La Húc chỉ tay xuống chiếc bỉm người lớn rơi trên sàn:

“Bà nội chắc là lỡ ra rồi, em thay bỉm giúp bà trước đi.”

“Rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.

Trong nhà chỉ còn lại tôi và bà cụ tròn mắt nhìn nhau.

Tôi tức đến mức đập hết cốc chén trên bàn.

Vừa khóc vừa vào phòng thu dọn giấy tờ và đồ dùng cá nhân.

Nghĩ lại thì, đây mới chỉ là lần thứ hai tôi gặp mặt bà nội anh ta.

Cả cái nhà này đúng là không biết xấu hổ, không ai sánh kịp.

Ngay cả xét về mặt pháp lý, cháu dâu cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc bà nội chồng.

Tôi xách túi chuẩn bị rời khỏi cái nhà này, liếc mắt nhìn bà cụ đang bị cả nhà bỏ mặc lại phía sau.

Thở dài:

“Bà ơi, bà đừng trách cháu, có trách thì trách con trai và cháu trai bà quá nhẫn tâm.”