Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Hôm nay là cuối tuần, trời mưa, gió lớn.
Tôi dậy từ sớm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lặng lẽ cầm bao thuốc lá còn dang dở của chồng ra phòng khách, đặt lên bàn ăn, đúng vị trí anh ta hay ngồi.
Ở đó cũng có một chiếc bật lửa.
Sau đó, tôi mở tủ lạnh, lấy sườn heo ra rửa sạch, chần qua nước sôi, rồi bỏ vào nồi đất, đun sôi lần nữa, hạ nhỏ lửa để hầm nhừ.
Nhà tôi nằm trong một khu chung cư cũ kỹ đã hơn hai mươi năm tuổi, diện tích chỉ vỏn vẹn hơn sáu mươi mét vuông, một căn hộ hai phòng ngủ, sắp sửa bị giải tỏa.
Do điều kiện quá tệ, hầu hết mọi người đã dọn đi, cả tòa nhà giờ chỉ còn duy nhất nhà tôi.
Khu này chưa lắp đặt khí gas tự nhiên, vẫn sử dụng loại bình gas cũ kỹ.
Nhà bếp trong mấy căn hộ kiểu này thường nằm ở ban công phòng khách.
Gió lớn, lửa tắt một lần.
Mùi khí gas nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi bật bếp lại.
Vừa cháy lên một chút, gió lại thổi tắt.
Tôi liếc nhìn, rồi đóng hết cửa sổ lại.
“Anh yêu, trong nhà hết khoai mỡ rồi, em đi chợ mua thêm đây. Trong nồi còn đang hầm sườn, lát nữa anh dậy thì để ý giùm em nhé.”
Chồng tôi thích ăn sườn hầm khoai mỡ.
Nhưng tôi thì không.
Mỗi lần cắt khoai mỡ, tay tôi đều bị dị ứng, sưng đỏ.
Anh ta nhăn mặt, giọng nói nồng đậm âm mũi: “Anh đang cảm mà em còn bắt anh làm việc nhà, em muốn anh chết à?”
Tôi vội vã giải thích: “Không phải, chỉ là bình gas nhà mình cũ quá, dễ tắt lửa, em sợ nguy hiểm.”
Anh ta bực bội nói: “Đi nhanh rồi về, chiều anh còn có việc.”
Là đi gặp cô ta và đứa con trai đó chứ gì.
Anh ta lục lọi trên đầu giường, không tìm được thứ cần tìm, chỉ thấy mỗi chiếc bật lửa.
“Mua cho anh hai bao thuốc, Hoàng Hạc Lâu loại hai mươi tệ.”
“Được, nhưng em sợ quên mất tên, anh nhắn tin cho em đi.”
Anh ta trợn mắt, lầm bầm chửi khẽ: “Vô dụng.”
Ngay sau đó, điện thoại tôi nhận được tin nhắn: “Hai bao Hoàng Hạc Lâu loại 20 tệ, mua ở chỗ ông Trịnh.”
Tôi khẽ cong môi cười: “Ngoài trời đang mưa to, gió lớn, em đóng cửa sổ cho anh nhé.”
Tôi khóa hết tất cả cửa sổ trong nhà.
Cửa phòng ngủ không đóng.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi cầm một cây dù, đứng ở cửa chính, có thể nhìn rõ toàn bộ phòng ngủ.
Anh ta đang cuộn mình trong chăn, bấm điện thoại nhắn tin với ai đó, cười đầy ngọt ngào.
Biểu cảm ấy, hoàn toàn khác với bộ dạng lạnh nhạt khi nói chuyện với tôi lúc nãy.
Tôi thầm nghĩ:
“Chồng à, tạm biệt nhé.”
2
Tôi che ô, đi bộ mười phút thì tới chợ, mua một ít khoai mỡ.
Tôi hay mua ở chỗ này, ông chủ cũng rất hay chuyện, chúng tôi trò chuyện vài câu.
Ông chủ nói hôm nay trời mưa, ẩm ướt, chẳng buôn bán được mấy, hỏi tôi mưa to như vậy mà vẫn ra ngoài mua khoai mỡ làm gì.
Tôi nói chồng tôi thích ăn, hôm nay hiếm lắm anh ấy mới được nghỉ, tôi định nấu sườn hầm khoai mỡ cho anh ấy ăn.
Ông chủ trêu đùa, nói tôi đối xử với chồng thật tốt, anh ấy đúng là có phúc.
Tôi đúng lúc lộ ra vẻ ngại ngùng.
Mua xong khoai mỡ, tôi nhìn đồng hồ, mới trôi qua mười lăm phút, đường về mất khoảng mười phút.
Chung cư nhà tôi nằm gần cổng Đông, ít người qua lại, còn cổng chính thì ở cổng Nam, muốn mua thuốc lá phải ra cổng Nam.
Từ chợ tới cổng Nam phải đi một con đường khác.
Con đường này không có camera giám sát, trời mưa thế này càng chẳng có ai.
Đường này đã cũ, đầy ổ gà ổ voi, hư hỏng nặng, giờ đã bị rào lại để sửa.
Trên lối đi bộ có một miệng cống thoát nước, nắp cống đang mở. Mặt đường đã bị đào xới bừa bộn, muốn đi qua thì phải bước ngang miệng cống đó.
Để tránh xuất hiện nhân chứng ngoài ý muốn, tôi che ô, cúi đầu, bước lên một hòn đá, trọng tâm không vững, tôi ngã mạnh xuống miệng cống.
Mấy mét cao cũng không khiến tôi bị thương nghiêm trọng, chỉ là trầy xước chút ít.
Chuyện này là điều tôi không ngờ tới.
Dù sao tôi cũng chưa từng thử trước đó.
Nhưng cũng may, chân phải tôi dường như mất cảm giác, tôi nhìn thử, thấy sưng một cục to.
Tôi nghĩ, chắc là gãy xương rồi.
May quá.
Cuối cùng cũng có một vết thương “ra trò”.
Dưới cống không có nước, chỉ toàn là rác rưởi lắng đọng, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Vì vậy, tôi cắn răng, đập đầu thật mạnh xuống nền đất dơ bẩn.
Trên đất có mấy thứ cứng không rõ là gì, tôi không cần tốn nhiều sức, đã đập đầu đến bật máu.
Tôi nhìn điện thoại, mười giờ năm mươi.
Sau đó, tôi tùy tiện ném điện thoại sang một bên, túi khoai mỡ trên tay rơi vãi khắp nơi.
Tôi giữ nguyên tư thế lúc ngã xuống, đầu chạm đất, nằm đó, nhắm mắt lại, trông giống như đã bất tỉnh.
Mùi hôi thối dưới đất thi nhau chui vào mũi, khiến tôi buồn nôn muốn ói.
Giống hệt cảm giác buồn nôn khi đối diện với chồng tôi.
Tim tôi đập thình thịch, trong cống rất tối.
Nguồn sáng duy nhất là từ miệng cống phía trên.
Nhưng lúc này, ánh sáng đã bị cây ô của tôi che mất.
Không sai, tôi cố ý cầm một cây ô đôi cỡ lớn, là để nó có thể mắc kẹt ở miệng cống.
Bởi vì, cây ô này là đạo cụ cứu mạng tôi.
Tôi mong sẽ không bị phát hiện quá sớm, rằng tôi đã rơi vào trong cống.
Từng phút từng giây đều dài đằng đẵng.
Tựa như đã trôi qua cả một thế kỷ, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vang lên.
Tim tôi run lên một cái, chẳng lẽ…
Thành công rồi?
Giây phút ấy, tôi chỉ hận không thể bật dậy ngay, đi xem tận mắt, xem chồng tôi rốt cuộc có chết hay chưa.
Nhưng tôi biết, tôi không thể.
Tôi phải nhẫn nại nằm đây “hôn mê”, chờ người đến cứu.
3
Chẳng bao lâu sau, điện thoại tôi rung lên, tôi không để ý, nó kêu đến khi tự dừng lại.
Điện thoại của tôi luôn để chế độ rung.
Ngay sau đó, lại bắt đầu rung tiếp.
Qua cả lớp dây mạng, tôi cũng có thể cảm nhận được đối phương đang tức tối đến mức nào.
Nhưng… tất cả giờ chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Dù sao, tôi vẫn đang “hôn mê”.
Người hôn mê thì làm sao mà nghe điện thoại được chứ?
Không rõ bao lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện, tiếp đó là một tiếng hét lớn.
“Có người rơi xuống cống rồi!”
Tôi “được cứu” rồi.
Một người tốt bụng đã gọi 119 và 120, tôi “mê man” được đưa lên cáng, lên xe cấp cứu, vào bệnh viện.
Chân tôi được bó bột, đầu quấn băng, mu bàn tay trái cắm kim truyền dịch.
Y tá đưa điện thoại lại cho tôi, ánh mắt nhìn tôi có phần thương cảm.
“Trước đó cô hôn mê, điện thoại cứ rung mãi, hơn cả trăm cuộc gọi nhỡ, chúng tôi liền bắt máy, nói là mẹ chồng cô, tôi đã báo tình hình của cô rồi, chắc bà ấy sẽ nhanh chóng đến thôi.”
Tôi cảm kích nói: “Cảm ơn chị. Cho tôi hỏi, chuyền dịch này còn bao lâu nữa mới xong? Chồng tôi vẫn đang đợi tôi mang khoai mỡ về hầm sườn cho anh ấy mà.”
Ánh mắt y tá nhìn tôi càng thêm ái ngại, “Còn khoảng một tiếng nữa. Cô bị gãy chân, còn bị chấn động não, hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện sườn làm gì.”
Tôi hiểu vì sao chị ta lại có biểu cảm đó, chắc là vừa nghe máy, mẹ chồng tôi đã xối xả mắng tôi một trận.
Có khi còn nói luôn chuyện chồng tôi xảy ra chuyện, nhưng y tá vì thương cho tình trạng của tôi nên không nỡ nói ra.
Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc chuyện đã đến đâu rồi.
Dù sao tôi cũng bỏ ra biết bao công sức, còn tự biến mình thành bộ dạng thế này.
Nếu không thành công, tôi nhất định sẽ chửi trời.
Rất nhanh thôi, tôi đã biết được câu trả lời khiến tôi canh cánh trong lòng.
Mẹ chồng tôi không thèm để y tá ngăn cản, lao thẳng vào phòng, “bốp bốp” hai cái tát, quất thẳng lên mặt tôi.
Ngay lập tức mặt tôi sưng vù lên, khoé miệng rớm máu, đầu choáng váng, vết thương trên trán cũng bắt đầu rỉ máu.
Bà già này, ra tay vẫn độc như xưa!
Tôi bị đánh đến ngẩn người, gọi một tiếng “mẹ”, rồi tủi thân bật khóc.
Một bà mẹ chồng hung hãn độc ác, một nàng dâu yếu đuối cam chịu bị bắt nạt, lập tức hiện rõ trước mắt các bệnh nhân và y tá trong phòng.
Bà ta bị người giữ lại, không đánh thêm được, liền bắt đầu chửi mắng om sòm.
“Đồ sao chổi nhà cô, con tiện nhân không biết xấu hổ! Chính cô hại chết con trai tôi!
Tôi phải giết cô! Cô là cái đồ tiện nhân, sao lại ra khỏi nhà, để con trai tôi ở nhà một mình?
Bây giờ nó chết rồi! Tất cả là do cô hại! Tôi phải giết cô, bắt cô chôn cùng con trai tôi!”
Tôi đờ người, hoảng loạn hỏi: “Mẹ… mẹ nói gì vậy? Ai chết cơ? Mẹ nói A Siêu làm sao cơ?”
Hà Siêu, là tên chồng tôi.
Mẹ chồng tôi ngồi phệt xuống đất, bật khóc nức nở, miệng không ngừng rủa xả tôi.
“Chồng ơi…”
Tôi giật kim truyền khỏi mu bàn tay, định đứng dậy, nhưng vì chân bị bó bột nên ngã nhào xuống ngay trước mặt mẹ chồng.
Tôi khóc lóc cầu xin bà ta, “Mẹ… mẹ nói cho con biết đi, A Siêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Những cái tát, cú đấm của bà ta lại giáng xuống người tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn cảm nhận nữa, bất chấp y tá cản lại, tôi cầm lấy điện thoại, nhảy lò cò bằng một chân lao ra ngoài.
Đây là khu chấn thương chỉnh hình, ở cửa có để một cây nạng, tôi lén thì thầm xin lỗi trong lòng, rồi “mượn” cây nạng đó, chống nạng, tập tễnh chạy ra khỏi bệnh viện.
Chạy.
Tôi vừa loạng choạng vừa khóc nấc, phía sau mẹ chồng cũng đuổi theo.
Trong mắt người ngoài, chắc tôi đang gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm, đến mức không màng sống chết.
Chỉ có tôi biết, tôi đang sốt ruột muốn tận mắt xem thành quả của mình.
Không thấy tận mắt, tôi chẳng thể an lòng.
4
Khu chung cư đã bị vây kín bởi những người tới xem náo nhiệt.
Cảnh giới đã phong toả cả toà nhà nơi tôi ở.
Ngọn lửa do vụ nổ gây ra đã được dập tắt, xe cứu hỏa cũng rời đi rồi.
Hiện trường còn lại, chắc là cảnh sát, chuyên phụ trách điều tra nguyên nhân gây cháy nổ.
Và cả nguyên nhân tử vong của người chết.
Để xác định đó là tai nạn, hay do con người gây ra.
Nhìn từ bên ngoài, căn hộ bị cháy không quá nghiêm trọng, chỉ có vài dấu vết bị lửa thiêu qua.
May mà hai bên hàng xóm đều không có ai ở.
Đây cũng là lý do tôi dám thực hiện kế hoạch này.
Hà Siêu đáng chết, nhưng tôi không thể liên luỵ người vô tội.
Cảnh sát canh gác ngăn tôi lại, tôi gào lên, nói đó là nhà tôi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chồng tôi vẫn còn ở trong đó! Làm ơn cho tôi vào! Tôi xin các anh!”
Tôi gào thét khản cổ, ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng khóc rống lên.
Mặt đất sau cơn mưa vẫn đọng nước, nước bẩn lập tức thấm ướt quần tôi, cùng với cái chân đang bó bột.
Trên mặt tôi in hằn dấu năm ngón tay đỏ bừng, băng quấn trán cũng rịn máu.
Cộng thêm tiếng khóc xé gan xé ruột của tôi, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ thở dài một tiếng.
Một bi kịch nhân gian.
Dù mưa hôm nay không lớn như cái hôm Mậu Bình đi đòi tiền sinh hoạt, nhưng vẫn rả rích, rơi lộp độp lên mặt tôi.
Mưa và nước mắt, từ lâu đã chẳng thể phân biệt nổi nữa rồi.
Tôi đáng thương như vậy, ba mươi mấy tuổi đầu, đã góa chồng, trở thành một quả phụ đáng thương.
Chồng lại còn chết thảm như thế.
Thảm nhất là, tôi không có con, bị cú sốc này đập cho một trận, những ngày sau này của tôi, biết sống ra sao đây?
Đây chính là lúc tôi nghiêm túc gào khóc, còn người ta thì xì xào những lời thương cảm dành cho tôi.
Tôi là con gà mái không biết đẻ, nhờ mẹ chồng ban tặng, cả khu ai cũng biết.
Tôi lại còn là người cam chịu, siêng năng, hiếu thuận, ai trong khu cũng biết điều đó.
Rất nhanh thôi, tôi và mẹ chồng đều bị đưa tới đồn cảnh sát.
Không phải đồn công an bình thường.
Mà là loại trụ sở có cả pháp y, chuyên điều tra những vụ trọng án.
Ánh mắt soi xét của cảnh sát khiến tôi cả người khó chịu.