Chương 1
Cập nhật: 3 tháng trước
1.
Sau khi thức tỉnh, việc đầu tiên tôi làm là đi tìm con gái ruột, người từng bị tôi và cả nhà hợp lực đuổi ra khỏi cửa.
Tôi nhìn Tần Mặc, ánh mắt con bé nhìn tôi lạnh lẽo, xa cách.
Tim tôi thắt lại.
Tôi nhớ lại ngày xưa, mỗi lần tôi viết thư pháp, con bé luôn ngoan ngoãn ngồi bên mài mực.
“Mẹ, mẹ viết đẹp quá. Mẹ giỏi thật đấy. Sau này con cũng muốn giỏi như mẹ vậy.”
Tôi xoa đầu con: “Mặc Mặc đánh đàn giỏi lắm, sau này nhất định còn giỏi hơn cả mẹ.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, mẹ con chúng tôi tựa vào nhau, ấm áp hạnh phúc.
Chúng tôi đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào?
“Mẹ đến để ép con xin lỗi con gái của mẹ à? Xin lỗi, con thừa nhận bản thân không khiến mẹ hài lòng, nhưng bảo con xin lỗi cô ta… không thể.”
Gương mặt kiên cường, ánh mắt bướng bỉnh ấy, giống tôi hồi nhỏ như đúc.
Thấy tôi im lặng, con bé lại nói:
“Mẹ chắc lại định cắt thẻ tín dụng của con đúng không?”
Nó tự giễu, cười nhạt:
“Giờ con có thể tự nuôi sống bản thân rồi, không cần đến thẻ tín dụng nhà họ Tần nữa.”
Tôi nhìn đôi tay của con. Đứa con gái tôi nuôi nấng hơn mười năm, hôm nay mặt mày hốc hác, bàn tay đỏ ửng, khô nẻ, chai sần.
Tôi chợt nhớ ra, năm nay nó mới chỉ 19 tuổi, đại học còn chưa tốt nghiệp.
Thời gian bị đuổi khỏi nhà, anh trai nó đã cắt hết thẻ tín dụng.
Vậy mà suốt thời gian qua, con bé đã sống bằng cách nào?
2
“Mẹ!”
Sau lưng chợt vang lên một tiếng kêu nho nhỏ đầy kinh ngạc.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Chị không làm gì mẹ đấy chứ!”
Tôi nhìn thấy Tô Viên Viên cùng con trai tôi – Tần Sinh – cùng lúc xuất hiện.
Bọn trẻ chắc vừa dự một buổi tiệc tối, Tô Viên Viên còn mặc nguyên chiếc váy dạ hội cao cấp lộng lẫy.
Gió đêm lạnh lạnh, Tần Sinh dịu dàng cởi áo vest khoác lên vai Viên Viên.
Tô Viên Viên kéo tay tôi, tỏ vẻ lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ thấy vui vẻ, nghĩ rằng đứa bé này thật ngoan, tôi chọn nó làm con nuôi quả là đúng đắn.
Thế nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Chưa nói đến việc giữa tôi và Tần Mặc rõ ràng đang rất bình tĩnh.
Chỉ riêng chuyện Tần Mặc là con gái ruột của tôi, tôi đến gặp con bé thì có thể xảy ra chuyện gì? Có đáng để một người ngoài như nó hoảng hốt đến mức này không?
Tôi bình thản rút tay khỏi tay nó.
“Sao các con lại đến đây?”
“Mẹ à, vừa nãy anh Sinh đưa con đi dự tiệc sinh nhật bạn, trong buổi tiệc con thấy có một cô gái chơi đàn piano rất giống chị, định đến gần xác nhận, nhưng chị ấy chơi chăm chú quá, cả buổi tối không ngừng nghỉ.”
Tô Viên Viên cười khúc khích:
“Con lại thấy chẳng giống chị chút nào, chị vốn được nuông chiều từ nhỏ, đâu có như con từng phải chịu khổ. Sao có thể đi đánh đàn ở tiệc như vậy chứ?”
“Nhưng Viên Viên lương thiện mà, kết thúc buổi tiệc vẫn muốn tới xác nhận cho chắc.”
Tần Sinh vội vàng chen lời, như sợ bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để tôi khen Viên Viên.
Tôi nhìn chằm chằm vào Tần Sinh:
“Cho nên vừa rồi, con – một người anh ruột – lại dắt theo người con gái khác đi vui chơi, còn để em gái mình đánh đàn suốt cả buổi tối?”
Thảo nào Tần Mặc nói con bé có thể tự nuôi sống bản thân.
Thảo nào tay nó lại thành ra như vậy.
3
Tô Viên Viên nhận ra giọng điệu tôi có vấn đề, lập tức hoảng hốt quay sang Tần Sinh nói:
“Anh Sinh, mẹ có phải giận rồi không? Có phải em lỡ nói gì khiến mẹ không vui?”
“Anh Sinh, anh giải thích giúp em với, mẹ biết mà, Viên Viên không có ác ý. Em chỉ là nhớ tới lúc trước chị từng hỗn với mẹ, hét toáng lên với mẹ nên mới vội vàng chạy tới bảo vệ mẹ thôi.”
Lời lẽ thoái lui để tiến lên, được cô ta sắp xếp cực kỳ khéo léo.
Thành công khiến tôi nhớ lại lần cuối cùng Tần Mặc cãi nhau với cả nhà trước khi rời đi.
Lần đó là cuộc thi piano của con bé, nó đã chủ động liên hệ với nhà thiết kế trang phục lâu năm từng hợp tác với nhà chúng tôi, đặt riêng một chiếc váy dạ hội màu đen bằng voan mềm, vai trễ lệch một bên.
Hôm váy được gửi tới, tôi tình cờ đi ngang tầng ba, Tần Mặc nhìn thấy tôi.
“Mẹ, mẹ đến xem váy của con đúng không?”
Giọng con bé hiếm khi hồ hởi như thế.
Lúc ấy tôi đã lạnh nhạt với nó mấy tháng, từ sau khi Tô Viên Viên dọn vào nhà một năm trước, nó liên tục khó dễ cô em nuôi này.
Càng ngày càng gay gắt, kiêu căng, ngang bướng.
Để ép nó bớt tính lại mà chấp nhận Viên Viên, cả nhà gần như mặc kệ nó suốt một thời gian dài.
Khi đó tôi vốn định sầm mặt quay lưng bỏ đi.
Thậm chí còn muốn nói: “Váy có đẹp mấy, mặc trên người con cũng là uổng phí.”
Sau đó, tôi định tự ý lấy chiếc váy ấy đưa cho Viên Viên – người sẽ biểu diễn văn nghệ ở trường vài hôm sau.
Dù sao thì Viên Viên đáng thương, điều kiện từ nhỏ không tốt, chưa từng được mặc chiếc váy đẹp như vậy bao giờ.
Nhưng không hiểu sao, hôm đó tôi vừa hé miệng lại không nói ra được lời nào.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Mặc, như bị ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu.
Tần Mặc mừng rỡ.
Nó ôm chiếc váy xoay mấy vòng.
“Mẹ, con cố ý nhờ thầy Lý đính thêm chút đá lên viền ren, khi lên sân khấu váy sẽ bắt sáng lấp lánh.”
“Với lại, thắt lưng làm bằng vải đen trơn, con dùng chỉ đen thêu lên đó hoa hồng đen con thích, còn cả thiên trúc quỳ mẹ thích nữa. Giống như mẹ cùng con lên sân khấu biểu diễn vậy.”
“Phần eo con cố ý làm nhỏ hơn một chút, để mặc vừa con đã nhịn đói mấy ngày liền rồi.”
Con bé hớn hở kể tôi nghe từng chi tiết nhỏ chứa đầy tâm tư của mình.
Trong mắt nó, ánh sáng cứ long lanh lấp lánh.
4
Tiếc là chỉ một ngày sau, chiếc váy ấy đã nằm trên người của Tô Viên Viên.
Hôm đó tôi đang ở thư phòng bàn chuyện công ty với ba của Tần Mặc, thì nghe thấy dưới lầu vang lên một tiếng hét thất thanh.
Chúng tôi vội vã chạy xuống, liền thấy Tô Viên Viên run rẩy ngồi dưới đất, trên người là chiếc váy mới của Tần Mặc.
Còn Tần Mặc thì như phát điên, tay cầm kéo, phần ngực chiếc váy đã bị cắt toạc.
Tô Viên Viên ôm lấy chiếc váy rách, cổ chảy máu.
“Chị ơi, em sai rồi, chị đừng giận, đừng giết em… Ba mẹ ơi, thật sự em không cố ý đâu, anh Sinh nói để em thử váy một chút, em thấy váy đẹp quá nên muốn mặc cho chị xem, không ngờ chị lại cầm kéo định làm hại em…”
Nó khóc như mưa, trông thật đáng thương.
“Tất cả là do Viên Viên không tốt, Viên Viên chọc giận chị rồi… Là em không xứng mặc chiếc váy này, em cởi ra ngay để trả lại cho chị.”
Tôi khẽ cau mày, thấy hơi kỳ lạ, còn chưa kịp mở miệng thì Tần Sinh đã không nói không rằng lao tới, hất mạnh Tần Mặc ra.
Nó cởi áo vest khoác lên người Viên Viên, vừa dỗ dành, vừa quát Tần Mặc:
“Chỉ là một cái váy thôi mà, em điên rồi sao? Tần Mặc, em dám làm hại Viên Viên, anh tuyệt đối không tha cho em!”
“Chiếc váy này…” Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Tô Viên Viên lại chen lời:
“Đều là lỗi của Viên Viên, chị đừng giận nữa… Chị cầm kéo như vậy, ba mẹ cũng sợ lắm đó.”
Lời này khiến tôi giật mình.
Tôi cau mày: “Mặc Mặc, bỏ kéo xuống trước đi.”
Tần Mặc dù giận nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa kéo cho tôi.
Không ngờ Tần Sinh nhân lúc ấy lao tới, tát Tần Mặc một cái.
“Váy là do anh lấy. Phải, là của em thì sao? Với cái tâm địa độc ác như em, em xứng mặc nó chắc?”
“Nói xin lỗi Viên Viên đi! Bằng không, anh nhất định sẽ khiến em phải trả giá!”
Tần Mặc từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đánh, nửa khuôn mặt đỏ ửng. Mắt nó hoe đỏ, dường như đang gắng gượng kìm nén điều gì đó.
Nó nhìn tôi một cái, rồi bước qua Tần Sinh, đi về phía Tô Viên Viên.
Tần Sinh tưởng em gái lại định ra tay, lập tức đẩy mạnh nó một cái.
Tần Mặc đứng dậy, chụp lấy chiếc ghế gần đó ném thẳng vào Tần Sinh.
Tần Sinh không ngờ Tần Mặc sẽ phản kháng, bị đánh ngã lăn ra đất.
“Tần Mặc, ngay cả anh em cũng dám đánh! Em điên rồi sao?! Tần gia sao lại có đứa con không biết dạy dỗ như em chứ?”
Tô Viên Viên nhào vào lòng Tần Sinh, tay nhặt lấy sợi thắt lưng đứt làm đôi dưới đất.
Nó bước tới trước mặt tôi, giọng nghẹn ngào như rỉ máu, từng chữ như dao cắt:
“Mẹ, chị ấy giành váy với con, con có thể nhịn. Nhưng chị ấy cố tình cắt đứt thắt lưng của con. Mẹ nói đi, chuyện như vậy… con có nên tiếp tục nhịn không?”
5
Đầu tôi như ù đi, kinh ngạc nhìn về phía Tô Viên Viên.
Bị ánh mắt nghiêm khắc của tôi chiếu tới, nó sợ hãi run lên.
“Mẹ… con… con không cố ý. Là chị giành thắt lưng với con, con cầm kéo để tự vệ… không may mới làm đứt nó…”
Khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.
Tôi nhìn Tần Mặc, đột nhiên thấy đau nhói trong tim.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, ý thức tôi như tách ra khỏi thể xác, lơ lửng giữa không trung.
Tôi thấy “tôi” dưới kia đang nhìn Tần Mặc bằng ánh mắt đầy căm hận.
Sau đó giơ tay, tát con bé một cái:
“Vì một cái thắt lưng rách mà muốn làm hại Viên Viên? Ta nói cho con biết, Tần Mặc, an nguy của Viên Viên, còn quý giá hơn cả trăm cái thắt lưng!”
Tôi còn thấy mình bước tới ôm lấy Tô Viên Viên, bế nó lên lầu.
Tần Mặc kéo tay tôi lại, gào khóc om sòm.
Tôi không nghe rõ ngày đó ai nói gì, chỉ biết rất nhanh, mọi người đều bỏ đi hết.
Tần Mặc ngồi một mình trong phòng khách rất lâu, sau đó nhặt lấy thắt lưng, lặng lẽ trở về phòng.
Ý thức tôi trôi dạt mấy ngày liền, dõi theo cơ thể mình ôm Viên Viên ngủ, mua cho nó chiếc váy còn đẹp hơn cái cũ.
Tôi đưa nó đi khám bác sĩ.
Tôi thậm chí dời cả lịch xem Tần Mặc thi đấu để đến nghe Viên Viên hát bài nhạc dở tệ trên sân khấu.
Chúng tôi không ai quan tâm đến Tần Mặc.
Chúng tôi quyết tâm dạy cho nó một bài học.
Hôm Tần Mặc bỏ nhà ra đi, cả nhà đang tổ chức tiệc chúc mừng cho Tô Viên Viên.
Tô Viên Viên mặc váy trắng, đội vương miện, đứng trên sân khấu được mọi người tung hô.
Còn Tần Mặc, lặng lẽ kéo chiếc vali nhỏ, một mình rời khỏi nhà.
Không ai để ý đến con bé.
Tôi phải cố lắm, mới có thể len lỏi vào căn phòng của Tần Mặc sau khi cơ thể tôi ngủ say.
Trên bàn có một mảnh giấy nháp, dòng chữ trên đó đã bị gạch đi.
Tôi nhìn mãi, mới lờ mờ thấy được dòng chữ ấy:
“Người khác thế nào tôi không quan tâm, nhưng đến mẹ cũng không thương tôi thì…”
Tôi chưa kịp đọc hết, thì cơ thể tôi đã cùng Tô Viên Viên bước vào phòng Tần Mặc.
“Chị đi rồi sao? Chị không biết làm vậy ba mẹ sẽ đau lòng lắm à?”
Tô Viên Viên nép vào lòng Tần Sinh.
Tôi thấy mình lạnh lùng hừ một tiếng:
“Cho nó ra ngoài chịu khổ một trận rồi mới biết điều.”
Nói xong, tôi vung tay, tờ giấy rơi xuống đất, trượt vào gầm bàn.
Tôi còn kéo Tô Viên Viên lại, quay sang nói với con trai:
“Đồ quỷ nhỏ, không được tranh mẹ với Viên Viên. Sau này hai đứa kết hôn rồi còn khối thời gian bên nhau, giờ thì để Viên Viên làm con gái của mẹ trước đã.”