Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01
Tôi hồi hộp nằm trên ghế nha khoa.
Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chiếu trước mặt, tay siết chặt lấy điện thoại.
Từ lần điều trị mở tủy và bôi thuốc đến nay đã một tuần, lần này phải rút dây thần kinh răng. Tối qua tôi cày cả đêm các bài viết chia sẻ kinh nghiệm, ai cũng bảo rất đau.
Mà tôi thì… sợ đau chết đi được, cả đêm không ngủ nổi.
Bác sĩ thấy tôi căng thẳng, dịu giọng trấn an: “Đừng lo quá, không đến mức như em nghĩ đâu.”
Tôi gật đầu, há to miệng.
…
Đến giữa buổi điều trị, bác sĩ nhẹ nhàng nhắc: “Chuẩn bị rút dây thần kinh răng rồi.”
Đúng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên chói tai.
Sợ ảnh hưởng bác sĩ, tôi vội vàng quệt đại vào nút từ chối.
Bác sĩ mỉm cười: “Lúc rút sẽ hơi đau, em chịu một chút nha.”
Tôi há miệng, không nói được gì.
Chỉ có thể ậm ừ đáp lại.
“Giỏi lắm.”
Tay nghề bác sĩ đúng là rất chuyên nghiệp, nhưng không thể phủ nhận, khi dây thần kinh bị kéo ra, nước mắt tôi chảy ròng ròng vì đau.
Tôi không nhịn được bật ra tiếng rên khàn đặc đầy đau đớn.
“Lê Nguyệt, em đang làm gì vậy?!”
Giọng của bạn trai cũ bỗng vang lên.
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
Đến khi cô y tá bên cạnh chỉ vào điện thoại, tôi mới sực nhớ… vừa rồi hình như mình ấn nhầm vào nút nghe máy.
Không do dự một giây, tôi cúp máy luôn.
Sau khi điều trị xong, tôi vừa xoa xoa cái miệng đau nhức vừa lê bước ra khỏi bệnh viện.
Vừa lên xe, tôi cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện lên hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Quý Nhiên.
Tôi cau mày.
Không thèm để ý tới.
Chia tay rồi, còn gọi cho tôi làm gì?
Tôi chẳng mấy bận tâm, về nhà là leo lên giường ngủ bù ngay.
Dạo gần đây bị đau răng hành cho thê thảm, tối qua còn mất ngủ vì lo sợ.
Tôi thực sự thiếu ngủ nghiêm trọng.
Vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ lập tức ập tới.
Chỉ vài phút sau, tôi đã ngủ say như chết.
Lúc mở mắt ra, trời bên ngoài đã tối om.
Tôi cầm điện thoại lên lướt vài cái, bất ngờ thấy một tin hot search được đề xuất.
Liền lập tức sững người.
#PUBG Tuyển thủ thần cấp Quý Nhiên thất bại trong giải đấu, khóc nức nở sau cánh gà
Thất bại trong trận đấu?
Khóc nức nở sau hậu trường?
Miêu tả này… thật sự đang nói về Quý Nhiên ư?
02
PUBG là một trò chơi bắn súng, người chơi cần tìm kiếm vật tư, loại bỏ đối thủ khác, và chạy vào khu an toàn trong thời gian quy định. Nếu không, sẽ bị vòng bo làm hao máu liên tục.
Tôi chơi trò này là để có đề tài nói chuyện chung với người mình thầm thích.
Nhưng dù nghiên cứu rất lâu, tôi vẫn gà đến mức thảm thương.
Sau đó trong một lần ghép đội ngẫu nhiên, tôi gặp được một đồng đội như thần, kỹ thuật cực đỉnh, mà tính cách lại rất tốt.
Không những chia cho tôi vật phẩm y tế, mà ngay khoảnh khắc tôi bị hạ gục cũng lao đến cứu ngay lập tức.
Thế là tôi lấy hết can đảm, thêm anh ấy vào danh sách bạn bè.
Vượt qua rào cản hướng nội, tôi thường xuyên nhắn tin hỏi anh ấy về các vấn đề trong game.
Từ nhỏ đến lớn tôi không chơi game mấy, chỉ biết vùi đầu học hành.
Tôi nghĩ, chơi game giống như học tập, chỉ cần nắm được lý thuyết thì sẽ tiến bộ thôi.
Nhưng anh ấy lại bật cười.
“Em tính thi lý thuyết PUBG à?”
“Anh kéo em, duo với anh, chơi vài trận là hiểu ngay.”
Thế là chúng tôi trở thành bạn chơi cố định.
Nói chính xác hơn, so với bạn đồng hành, tôi giống kiểu “quân y riêng” của anh ấy hơn.
Anh ấy phụ trách xông pha phía trước, còn tôi phụ trách tiếp tế phía sau.
Cứ thế chơi suốt nửa học kỳ.
Tôi tự thấy kỹ năng mình đã ổn ổn, liền lấy hết dũng khí rủ người tôi thầm thích – một đàn anh khóa trên – chơi game cùng.
Anh nghe xong thì cười cười: “Được thôi, tối nay tụi mình squad bốn người, anh quen một nhóc năm dưới, chơi game đỉnh lắm.”
Anh ấy liếc về phía sau tôi, vẫy tay: “Quý Nhiên, lại đây một chút!”
Tôi quay đầu lại nhìn.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Quý Nhiên.
Anh ấy không có biểu cảm gì, đi ngược ánh sáng tiến đến.
Một mái tóc xoăn nhẹ khá đặc trưng, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, từng sợi tóc như đang phát sáng, trông thật muốn rua thử một cái.
Đợi đến khi anh đến gần, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt anh.
Một anh đẹp trai… lạnh như băng.
Đàn anh giới thiệu hai người: “Đây là đàn chị năm hai, Lê Nguyệt. Còn đây là em năm nhất, Quý Nhiên.”
Tôi mỉm cười với anh ấy, cả hai gần như cùng lúc lên tiếng: “Chào bạn.”
Vừa dứt lời, cả hai đều sững người.
Giọng này… quen quá.
Anh ấy nhìn tôi. Tôi nhìn anh ấy.
……
Sau này, tôi tỏ tình với đàn anh thất bại, say mèm như con sâu rượu ven đường, là Quý Nhiên đã nhặt tôi về lại ký túc xá.
Hôm sau, anh xuất hiện trước cửa lớp tôi.
Mặt mũi khó chịu thấy rõ, nhưng tai thì hơi đỏ.
“Lê Nguyệt.”
Anh không gọi tôi là đàn chị nữa, mà gọi thẳng tên.
Anh nói: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Lúc đó tôi thực sự tưởng mình sau khi say đã làm chuyện gì đó tày trời với người ta.
Lo lắng cả một thời gian dài.
Cũng vì mơ mơ hồ hồ mà đồng ý gánh cái trách nhiệm kỳ quái kia.
03
Tôi và Quý Nhiên yêu nhau bốn năm, mới chia tay được một tháng.
Anh ấy vào đội tuyển chuyên nghiệp từ năm hai, vừa lên sân là được đánh chính.
Mọi người đều nói, anh là kiểu tuyển thủ thiên phú khó gặp.
Chỉ trong nửa năm, dựa vào kỹ năng xuất sắc và gương mặt quá đủ để “cày fan”, anh đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ.
Vì vậy, khi hashtag hot search kia xuất hiện, có vô số fan chia sẻ và bình luận.
【Gì vậy? Chẳng phải chỉ là trận đấu tập thôi sao? Thua thì có sao đâu?】
【Thua thì thua, chứ khóc lóc cái gì?】
【Chà chà, còn gọi là “Thần Quý” nữa. Mấy người không thấy màn tự nổ của ảnh tối nay à? Đúng là lỗi như thế thì tuyển thủ chuyên nghiệp ít khi mắc phải thật.】
【Tôi chịu luôn, cầm lựu đạn mà tưởng là bom khói, Quý Nhiên anh ghê thật đấy.】
【Tâm lý kém quá đi, thua phát là khóc.】
【Phải công nhận, tối nay Thần Quý hơi lệch form rồi.】
【Không phải tâm lý ảnh rất vững sao? Trước từng có trận playoff khó vô cùng, vậy mà ảnh vẫn lật ngược tình thế được mà…】
Tôi lướt một lúc, chần chừ rồi bấm vào hot search.
Bên trong có cả video ghi lại lỗi của Quý Nhiên trong trận đấu tập hôm nay, còn có cả một đoạn ghi hình sau sân khấu, chất lượng thì không rõ nét lắm.
Hình ảnh hậu trường mờ nhòe, rung lắc, nhìn không rõ lắm.
Tiếng xào xạc vang lên.
Tôi nghe được tiếng khóc của Quý Nhiên.
“Anh không cam tâm.”
“Hắn kỹ năng chắc chắn không bằng anh, %&@/*$……”
Phần bình luận sôi nổi hẳn lên.
【Ối trời, thật sự khóc à?】
【Thua rồi không cam tâm, còn nói người ta kỹ năng không bằng, Quý Nhiên tự tin quá đấy?】
【Thua không nổi, đàn ông tụt mood.】
【Phía sau lầm bầm gì vậy? Nghe không rõ.】
【Không nghe được, chắc cũng chẳng phải lời hay ho gì.】
Tôi cầm điện thoại, hơi ngẩn người.
Vì tôi nghe rõ rồi.
Ngay lần đầu tiên, tôi đã nhận ra.
Quý Nhiên nói:
“Hắn kỹ năng chắc chắn không bằng anh. Anh chưa bao giờ khiến cô ấy đau. Cô ấy lại khóc vì đau…”
Tôi chớp mắt.
Vì một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, tôi lại bất giác nhớ tới cuộc gọi của Quý Nhiên khi tôi đang điều trị răng hồi sáng.
Lúc đó, anh đã nghe thấy gì nhỉ?
À đúng rồi, bác sĩ đang dỗ tôi…
Đột nhiên tôi rùng mình.
Tôi nhận ra, hình như Quý Nhiên đã… hiểu lầm gì đó rồi?
04
Tôi do dự rất lâu, không biết có nên gọi điện giải thích không.
Nghĩ kỹ lại, vẫn là thôi đi.
Đã chia tay thì nên dứt khoát cho sạch sẽ.
Anh ấy nghĩ thế nào, không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Tôi quăng điện thoại sang một bên, chạy vào bếp nấu một bát mì.
Vừa ăn vừa xem show giải trí, cười không ngậm được miệng.
Ăn uống no nê xong, tôi nằm ườn ra ghế sofa.
Mọi thứ xung quanh vừa yên tĩnh lại, tôi lại không thể ngăn nổi bản thân nghĩ đến Quý Nhiên.
Ý thức được như vậy là không ổn, tôi lập tức chạy vào phòng, mở máy tính định chơi vài ván game để phân tán sự chú ý.
Nhưng còn chưa kịp vào game, cửa đã bị gõ.
Tôi bước đến, nhìn qua mắt mèo, thấy dáng người cao gầy của Quý Nhiên đang tựa vào tường đối diện.
Đầu hơi cúi thấp, trông có vẻ không ổn lắm.
Tôi mở cửa: “Quý Nhiên? Sao anh lại đến đây?”
Nghe thấy giọng tôi, Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Đôi mắt có chút đỏ.
Nhìn tôi một lúc, anh ấy tiến lại gần, cúi đầu xuống, trong một tư thế có phần gượng gạo mà tựa trán lên vai tôi.
Sau đó vươn tay ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi vào trong nhà.
Tôi giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Em yêu, anh nhớ em rồi.”
Vừa nói ra, tôi đã ngửi thấy mùi rượu.
Quý Nhiên đã uống rượu.
Tôi đẩy anh ấy ra một chút, cau mày nhìn: “Sao anh tới được đây?”
“Tiểu Trần chở anh đến.”
Tiểu Trần là trợ lý của đội bọn họ.
Tôi thầm may mắn, trong máy tôi vẫn còn lưu số của Tiểu Trần.
Thế là không nói hai lời, chuẩn bị gọi điện để cậu ấy đến kéo cái tên say khướt này về.
Nhưng vừa rút điện thoại ra, tay đã bị giữ chặt.
Quý Nhiên giật lấy điện thoại, ném thẳng lên ghế sofa.
Sau đó không vui mà bóp eo tôi, kéo cả người tôi lại gần anh ấy.
Anh vẫn chưa say đến mức hoàn toàn mất lý trí, vẫn nhớ rõ chuyện chúng tôi đã chia tay.
Nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Em chia tay với anh là vì hắn ta sao?”
“Hắn có đẹp trai bằng anh không? Có giàu bằng anh không? Có đối xử với em tốt như anh không? Có giỏi chiều em như anh không?”
Một tràng câu hỏi khiến tôi nghệt ra.
Tỉnh lại, tôi giật giật khóe mắt: “Không liên quan đến anh. Mau cút khỏi nhà tôi đi.”
Nhưng Quý Nhiên vẫn dính lấy tôi không chịu buông, đẩy cũng không nhúc nhích.
Tôi còn đang định mắng thêm, Quý Nhiên lại nghiêng đầu, hôn lên môi tôi.
Tôi sững người, cả người cứng đờ.