Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1.

Câu hỏi của tôi khiến Lương Diệc Hành sững người.

Hắn mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, gương mặt tuấn tú chẳng chút tái nhợt, đôi mắt sắc lạnh chăm chú nhìn tôi:

“Chuyện gì vậy?”

“Sao tự nhiên lại hỏi thế?”

Hắn nhếch môi cười nhạt, trong ánh mắt còn xen chút trêu chọc, chẳng giống dáng vẻ của người đang bệnh chút nào:

“Muốn gom đủ mười nghìn vạn rồi bỏ đi à?”

“Khụ khụ.” – Tôi suýt thì nghẹn chết: “Đương nhiên không phải ý đó, tôi chỉ là…”

Câu “Tôi sinh cho anh một đứa con, anh cho tôi mười nghìn vạn” đã đến đầu miệng rồi…

Nhưng vừa ngẩng đầu lên tôi đã thấy sắc mặt hắn tối sầm:

“Không phải ý đó thì đừng nói nữa.”

“Giữa chúng ta chẳng có gì đáng để bàn đâu.”

Thái độ lạnh lùng vô tình của hắn khiến tim tôi khẽ run lên.

Chậc.

Quên mất Lương Diệc Hành thuộc hội người “không kết hôn, không sinh con” – rồi.

Ngay từ đầu chúng tôi đã thỏa thuận sẵn: Không tâm sự, không yêu đương, chỉ giao dịch thể xác.

Nếu để hắn biết tôi có thai…

Chắc chắn hắn sẽ nghĩ tôi cố ý giăng bẫy, muốn dùng đứa trẻ để vòi tiền.

Đừng nói mười nghìn vạn, có khi còn bị đòi lại hết số tiền trước đó cũng nên.

Thôi bỏ đi.

Tôi âm thầm siết chặt tờ phiếu kết quả vừa lấy từ khoa sản trong tay, cẩn thận giấu nó ra sau lưng.

“À, không có gì đâu.”

2.

Lương Diệc Hành cũng không hỏi thêm gì.

Vốn dĩ hắn tôi chẳng có chút tình cảm nào với tôi.

Gọi tôi tới, chẳng qua là để làm bạn ăn và bạn giường mà thôi.

Nhưng tháng này có chút trục trặc.

Hạn mức hai vạn của hắn đã dùng hết từ giữa tháng.

Vậy nên…

Hắn đè tôi chặt trên giường bệnh, từ từ hôn từ vành tai xuống, bàn tay đã lần tới hàng cúc áo.

Nhìn thấy hắn sắp cởi áo tôi ra, tôi lập tức bừng tỉnh, nhảy lùi ba bước về sau.

“Tháng này hạn mức hết rồi!”

“Không được làm thêm nữa!”

Gương mặt tuấn tú của Lương Diệc Hành thoáng nét bực dọc, ánh mắt sắc bén dán chặt lấy tôi, hào phóng nói:

“Tôi trả thêm!”

“Không được!”

Thêm cái gì mà thêm?!

Nếu lỡ làm mất đứa bé thì sao đây!

Một kẻ ham tiền như tôi hiếm khi từ chối hắn thẳng thừng như vậy.

Hắn nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tim tôi run lên, vội vàng bịa đại một lý do:

“Tôi… Dạo này thấy trong người hơi không khoẻ.”

“Thêm công việc bận rộn nữa, nên tháng này chỉ có thể tranh thủ chăm anh khi anh bệnh thôi, ngoài ra thì không được đâu!”

Nói xong, tôi lập tức quay đầu muốn chuồn.

Sợ hắn phát hiện bí mật trong điện thoại của tôi.

Hắn bất ngờ kéo tay tôi lại, giọng vẫn lạnh nhạt:

“Vậy tháng này chỉ khi tôi bệnh thì mới được gặp em?”

Nghĩ tới việc hắn chăm chỉ tập gym quanh năm, thân thể cường tráng khỏe mạnh đến mức phi lý, tôi gật đầu thật mạnh.

“Đúng vậy! Anh bệnh mới gặp được tôi nhé!”

3.

Ánh mắt sâu thẳm của Lương Diệc Hành càng tối hơn.

Hắn còn định nói gì đó, nhưng lúc này bác sĩ cầm bệnh án bước vào:

“Chào anh Lương, anh chỉ bị cảm lạnh do tắm nước lạnh, không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể xuất viện rồi.”

Tắm nước lạnh?

Giữa mùa đông giá rét mà đi tắm nước lạnh?

Hắn bị ngốc rồi à?

Tôi liếc nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.

Thầm cầu nguyện đứa bé này có được nhan sắc của ba nó, chứ đừng thừa hưởng trí thông minh.

“Được rồi, giờ anh có thể xuất viện.”

“Tháng này chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé!”

“Tháng sau gặp lại, tổng giám đốc Lương!”

Tháng sau gặp cái gì mà gặp!

Tôi như chạy nạn về nhà.

Vội vã thu dọn vài bộ quần áo, chuẩn bị trốn đến nơi nào đó hắn không tìm được, an tâm dưỡng thai.

Bạn thân tôi – Trần Sảng, sau khi nghe tin, có chút kinh ngạc:

“Ơ… Cậu thật sự quyết giữ đứa bé này lại rồi à?”

“Đúng vậy!”

Tôi vừa nhét đồ vào vali, vừa dứt khoát đáp:

“Cậu cũng biết mà, từ nhỏ tớ đã là trẻ mồ côi, chẳng có người thân nào.”

“Ban đầu tớ định tiết kiệm đủ tiền rồi ra nước ngoài làm thụ tinh ống nghiệm, tự sinh một người thân cho mình.”

“Giờ thì tốt rồi, người thân này tự nhiên mà đến với tớ!”

Hơn nữa, đứa bé này còn mang dòng máu của Lương Diệc Hành.

Chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

Tôi đã hạ quyết tâm, lập tức mở điện thoại đặt vé máy bay rời đi.

Trần Sảng có chút do dự:

“Nhưng tháng này chưa qua mà, lỡ như Lương Diệc Hành lại bệnh, lại đến tìm cậu thì sao…”

“Sao có thể!” – – Tôi không thèm để tâm, vung tay: “Hắn khỏe như trâu, suốt ngày tập gym, sao có thể bệnh hai lần trong một tháng được…”

Chưa nói hết câu, điện thoại đã đổ chuông.

Là trợ lý của Lương Diệc Hành gọi tới:

“Chào cô Lâm, tổng giám đốc Lương lại nhập viện rồi, phiền cô tới bệnh viện chăm sóc.”

Sợ tôi không chịu đi, trợ lý còn vội vàng bổ sung:

“Lần này vẫn tính trong hạn mức tháng này, mong cô tới ngay.”

4.

Cùng một bệnh viện, cùng một phòng bệnh.

Trong vòng một tuần, tôi chạy tới tận bảy lần.

Đúng vậy.

Mỗi ngày một lần.

Hôm nay sốt, ngày mai cảm lạnh, ngày mốt nổi mẩn trên mặt, ngày kia thì trẹo chân…

Bị hành hạ suốt một vòng như vậy, tôi nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, toàn thân đầy thương tích.

Lần đầu tiên tôi bắt đầu nghi ngờ về thể chất của vị đại lão giới kinh doanh này.

“Anh này, có phải tiểu não của anh có vấn đề, hoặc tay chân không phối hợp không đấy?”

Bằng không sao lại có thể trẹo chân ba lần liên tiếp ngay trước cửa bệnh viện?

Đã vậy còn trật cả tay?

Lương Diệc Hành lạnh lùng ngước mắt nhìn tôi.

“Hả, em đang nghi ngờ năng lực của tôi?”

“Không có.” – Tôi thành thật trả lời.

Tôi chỉ nghi ngờ chỉ số thông minh của hắn thôi.

Không biết bệnh ngu có di truyền không nhỉ?

Tôi nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới, vô thức dừng lại ở một chỗ nào đó…

Người đàn ông đột nhiên vươn tay, mạnh mẽ kéo tôi lại gần.

Hơi thở đàn ông phả thẳng tới, chưa kịp phản ứng thì hắn đã bóp cằm tôi, hung hăng hôn xuống.

“Ưm… Ưm…”

Hành động của hắn quá mạnh mẽ.

Gần đây tôi vốn đã ốm nghén nặng.

Bụng dưới lập tức quặn lên khó chịu.

Tôi giãy giụa muốn đẩy hắn ra.

Nhưng hắn càng dùng sức mạnh hơn, ghì chặt tôi vào lòng.

Vừa nghiến môi tôi dữ dội, vừa nghiến răng ken két nói:

“Ngay cả chạm vào em cũng không được sao…”

“Ọe!”

Xoảng!

Tôi nôn rồi.

Chất lỏng không rõ màu sắc phun hết lên bộ đồ bệnh nhân trắng tinh của hắn.

Sắc mặt hắn suýt chút nữa thì bùng nổ:

“Lâm Tri Hạ! Em ghét tôi đến mức này sao!”

“Hôn một cái mà em cũng nôn được à!”

5.

Tôi thật sự không thể giải thích.

Cũng chẳng biết giải thích thế nào.

Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ đầy rẫy sự ghét bỏ, tôi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Đúng vậy!”

“Tôi chán anh rồi!”

“Không muốn chơi với anh nữa!”

“Chúng ta chia tay đi!”

6.

Lương Diệc Hành cũng không cố níu giữ tôi lại.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi hồi lâu, chỉ chậm rãi hỏi:

“Lâm Tri Hạ, em có chắc chắn về những gì em đang nói không?”

Giọng nói hắn trầm thấp mạnh mẽ, mang đầy áp lực.

Sau đó…

Ọe, tôi lại nôn tiếp.

Lần này còn nôn dữ dội hơn.

Suýt chút nữa nôn cả mật ra ngoài.

Chậc chậc.

Tính khí của hắn đúng là dễ bùng nổ.

Không biết đứa nhỏ sau này có thừa hưởng cái tính nóng nảy này của hắn không.

Tôi nôn đến mức trời đất đảo lộn.

Không để ý thấy ánh mắt hắn đầy tổn thương.

Đến khi tôi tỉnh táo lại, hắn đã không còn trong phòng bệnh.

Chỉ còn trợ lý của hắn mang tới một tấm thẻ đen không giới hạn, nói:

“Cô Lâm, tổng giám đốc Lương nói, đây là phí chia tay cho cô.”

Đúng là đại lão chia tay có khác, hào phóng đến vậy.

Nhưng…

Tôi nhìn bóng lưng hắn tập tễnh rời đi trong hành lang bệnh viện.

Không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.

7.

Trong chiếc taxi đến sân bay, Trần Sảng nghe tôi kể xong thì chắc nịch:

“Cục cưng à, cậu thích hắn rồi.”

“Làm gì có!”

Tôi ôm bụng, suýt chút nữa lại nôn tiếp.

Uống một ngụm nước để kiềm lại cơn buồn nôn, tôi bực bội nói:

“Quan hệ giữa tớ và anh ta chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi.”

“Sao tớ có thể thích hắn được!”

Trần Sảng bĩu môi, tỏ vẻ không tin:

“Không cần phải ngại đâu, rõ ràng là hắn cũng thích cậu.”

“Không thì cho cậu cái thẻ đen này làm gì?”

“Chẳng lẽ tiền nhiều quá không biết tiêu vào chỗ nào à?”

Trái tim tôi khẽ run lên.

Hắn thích tôi?

Lương Diệc Hành thích tôi?

Không thể nào.

“Đừng nói bậy…” – Tôi cố nén cơn chua xót trong lòng, nói: “Trước nay hắn có dịu dàng chút nào với tớ đâu, lúc nào cũng lạnh lùng như băng, sao có thể thích tớ được?”

“Hơn nữa bạn gái cũ của hắn quen hắn bao nhiêu năm, trong giới ai cũng biết đó là bạch nguyệt quang của hắn, từ sau khi chia tay cô ấy, hắn chưa từng thích ai nữa, sao có thể thích tớ được?”

Tôi cắn môi, trong lòng khó chịu đến mức không nói thành lời.

Trần Sảng thở dài:

“Không biết hai người đang diễn kịch gì, nhưng mà nói thật đấy, giờ cậu mà gọi điện cho hắn, chắc chắn hắn sẽ đến tìm cậu ngay.”

Tôi gọi điện cho Lương Diệc Hành?

Đừng đùa.

Ba năm bên nhau, tôi chưa từng chủ động gọi cho hắn lần nào.

Hắn bận rộn như vậy, chắc chắn cũng sẽ không nghe điện thoại của tôi.

Hơn nữa…

Tôi nhẹ nhàng xoa phần bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, khẽ nói:

“Tớ sắp rời khỏi thành phố này rồi, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa…”

Chưa dứt lời, chiếc xe bất ngờ vang lên tiếng va chạm cực lớn.

Cả người tôi nghiêng ngả, rất nhanh đã mất đi ý thức.

8.

Tỉnh lại thì tôi đã ở trong bệnh viện rồi.

Tôi vừa mở mắt, một cô y tá cầm bệnh án, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nói với tôi:

“Chị may thật đấy, tai nạn lớn như vậy mà chỉ bị trầy da trên trán một chút, não cũng chỉ bị chấn động nhẹ, ngoài ra thì không sao cả.”

“Nhưng bạn trai chị lo cho chị lắm, cứ nhất quyết bắt bọn em kiểm tra toàn thân cho chị. Chị làm sao mà tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa thương chị thế hả?”

Bạn trai?

Ai cơ?

Tôi có cái “cấu hình” này à?

Đang đờ người ra, tôi bỗng thấy Lương Diệc Hành sải bước đi vào.

Hắn đầu tóc rối bù, chiếc áo khoác vốn chỉnh tề giờ cũng dính đầy bụi bẩn, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi, như thể muốn hút tôi vào trong.

Người bạn trai kia… chẳng lẽ là hắn?

“Không phải đã có kết quả kiểm tra toàn thân rồi à? Tôi đã nói rồi, bạn gái tôi không sao cả.”

Kết quả kiểm tra toàn thân?

Tôi giật mình cứng đờ.

Không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Trời ơi, chắc hắn không biết chuyện kia đâu nhỉ, chắc không đâu nhỉ?

Chắc kiểm tra chỉ xét bên ngoài, không kiểm tra bên trong chứ?

Tôi âm thầm cầu nguyện, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị giọng nói trầm thấp của hắn đánh tan hy vọng.

“Lâm Tri Hạ, lá gan em to thật.”

“Mang thai con của tôi rồi bỏ chạy hả?”