Chương 1

Cập nhật: 3 tuần trước

1

Hôm nay ta phải tự rạch mặt mình để hãm hại thứ muội Giang Nhược Tình.

Từ sau cơn bạo bệnh, nàng ta tính tình thay đổi như biến thành một người khác.

Ngày xưa vốn là kẻ nhát gan, chẳng dám bước ra khỏi khuê phòng, tính tình sợ bị họa lây.

Vậy mà giờ đây cầm kỳ thi họa tinh thông.

Thậm chí trong bữa tiệc Xuân Nhật Yến với một bức tranh Lê Hoa Đồ vang danh khắp kinh thành trở thành tài nữ .

Các tài tử quyền quý trong thành nối gót nhau đến cầu thân.

Ngay cả vị hôn phu của ta, người mà ta sớm định ra việc chung thân đại sự chẳng màng lời thề non hẹn biển năm xưa mà xiêu lòng trước ả ta.
Hơn nữa , còn muốn cùng phụ mẫu ta bàn chuyện về việc đổi hôn ước.

Hôm nay, mẫu thân của Hạ Liên dẫn hắn đến phủ thượng nghị việc hôn nhân .

Còn ta và Giang Nhược Tình thì chờ trong phòng.

[Cây trâm này sao lại rơi xuống đất? Chẳng phải nữ phụ một lòng muốn gả cho Hạ Liên sao? Nếu không rạch mặt, làm sao ép Hạ Liên phải vì bảo vệ nữ chính mà miễn cưỡng cưới cô ta đây?]

Thấy cây trâm rơi xuống, nha hoàn lập tức nhặt lên giúp ta.

Giang Nhược Tình khẽ cười: “Tỷ tỷ sao lại bất cẩn thế này? Đây là cây trâm vàng tốt nhất của Vĩnh Phương Các, là Hạ công tử cố ý mua tặng tỷ đấy.”

Ta liếc nàng ta một cái.

Trước khi Giang Nhược Tình thay đổi tính tình, Hạ Liên đối với ta vô cùng quan tâm.

Ta thích trang sức, hễ Vĩnh Phương Các có kiểu dáng mới, hắn đều mua ngay đem tặng ta.

Ta và hắn quen nhau hơn mười năm, từ nhỏ đã có hôn ước.

Vậy mà sau khi hắn đem lòng si mê Giang Nhược Tình.
Hắn đến phủ ta càng thêm thường xuyên.

Nhưng những món quà kia đều không còn thuộc về ta nữa mà là tặng cho ả ta.

Hôm nay, hắn thậm chí còn thuyết phục phụ mẫu.

Nhờ họ đứng ra đề nghị đổi hôn ước.

[Haiz, nếu nữ chính chịu công lược nam phụ thì tốt rồi. Nam phụ vì ả ta mà quỳ trong từ đường suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng mới thuyết phục được người trong nhà đến cửa đổi hôn. Vậy mà ả làm nhiêu đó chuyện không phải là vì gả cho nam phụ mà là cố ý chạy đến kích thích nữ phụ, khiến nữ phụ vì tức giận mà hãm hại ả]

[Hứ, nữ chính và nam chính mới là chân ái, hiểu chưa? Nam chính Cố Thanh Phong hiện giờ tuy chưa thích nữ chính, nhưng đợi nữ phụ gả cho nam phụ rồi, nam chính sẽ chết tâm. Khi đó, nữ chính dùng tình yêu để cảm hóa anh ta , thế là mèo báo tôi đây ra đời!]

[ Tình Tình thật thông minh, còn để lại nhân chứng nữa chứ. Đến lúc đó, để che giấu sự thật nữ phụ tự biên tự diễn, mẫu thân nữ phụ còn phải cắt nửa gia sản làm của hồi môn cho Tình Tình . Sau này, khi nam phụ biết chân tướng, anh ấy sẽ đau lòng vì Tình Tình, mà hành hạ nữ phụ.]

[Hầy, tự làm tự chịu thôi. Nếu nữ phụ không sinh lòng xấu xa, làm gì có chuyện này?]

Đám chữ lướt qua trước mắt khiến ta mờ mịt.

Nam chính là ai?

Mèo báo là cái gì?

Những người này còn thuần dưỡng báo ư?

Nhưng ít nhất ta cũng hiểu ra được—Giang Nhược Tình đang cố tình gài bẫy ta.

Nàng ta còn cố tình ngồi gần lại, chờ ta ra tay.

Giờ động thủ phải trả cái giá lớn thế này sao?

Vậy thì ta không làm nữa.

Ta muốn từ hôn!

Chương 2

Ta đứng dậy, xoay người định đi ra ngoài nghe ngóng.

Giang Nhược Tình liền gọi ta lại: “Tỷ tỷ định đi đâu vậy ?”

Ta quay đầu cười:

“Để tác thành hôn sự cho muội, làm tỷ tỷ tất nhiên phải đi từ hôn rồi.”

Giang Nhược Tình bật dậy, sắc mặt trắng bệch:

“Tỷ tỷ, muội không cố ý cướp hôn ước của tỷ, sao tỷ lại nói ra những lời giận dỗi này?”

Ta nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

“Giận dỗi? Ta nói thật lòng đấy. Giờ ta sẽ đi thưa với phụ mẫu, ta không gả cho Hạ Liên nữa, ta muốn gả cho Cố Thanh Phong!”

“Cái gì?”

Nàng ta sững sờ, bước tới trước mặt, không dám tin hỏi lại.

[Nữ phụ bị làm sao thế? Sao lại đòi gả cho nam chính? Không phải cô ta một lòng muốn gả cho Hạ Liên sao?]

[Lầu trên đừng coi thường chuyện này. Hiện tại Cố Thanh Phong vẫn còn thích nữ phụ. Nếu cô ta nói với anh ta , e rằng anh ta sẽ gióng trống khua chiêng đến cầu hôn thật.]

Ta cười tủm tỉm đáp lại :

“Không nghe rõ sao? Ta muốn nói với mẫu thân, ta muốn gả cho Cố Thanh Phong.”

Giang Nhược Tình rốt cuộc cũng không diễn không nổi nữa, quát lên:

“Ngưoi dựa vào đâu mà đòi cưới hắn?”

Nghe vậy , ta liền khinh thường nhìn ả :

“Ngươi chỉ là thứ nữ, khi nào đến lượt ngươi có tư cách quản ta vậy? Tỷ chúc mừng muội và Hạ công tử trăm năm hảo hợp nhé.”

Nói xong, ta nhấc váy bước ra ngoài, đi về phía sảnh.

Giang Nhược Tình vội vã đuổi theo.

Ta cũng chẳng cản nàng ta.

Hôn sự này, ta nhất định phải từ bỏ. Ta còn muốn xem thử, với chuyện đổi hôn, Giang Nhược Tình sẽ từ chối thế nào đây.

Dù sao theo lời của những dòng chữ kia, người nàng ta muốn công lược là Cố Thanh Phong, chứ không phải Hạ Liên.

Lúc đến tiền sảnh, vừa vặn thấy phụ thân đập mạnh chén trà xuống đất.

“Hôn sự của Lãm Nguyệt đã được định từ nhỏ, các người nói đổi là đổi được sao? Thật nực cười!”

Hạ lão gia cười làm lành:

“Là do khuyển tử sai, nhưng nó lại nhất mực si tình thú nữ Giang gia, cầu xin bọn ta lâu rồi . Giang gia gả ai mà chẳng là gả, không bằng đổi người, đôi bên cùng vui vẻ, ta với huynh vẫn là thông gia.”

Nói thật dễ nghe.Nhưng hôn sự của ta và Hạ Liên đã định từ nhỏ.
Bây giờ ở phút 90 lại muốn đổi thành nhị muội của ta, việc này mà trường ng ra ngoài , thanh danh của ta chắc chắn sẽ bị tổn hại, rốt cuộc chúng đặt ta vào vị trí nào đây?

Ta lạnh lùng nhìn một màn này, nhỏ giọng dặn nha hoàn:

“Tìm người đến Cố phủ nhắn với Cố tiểu tướng quân, nói rằng hôm nay Lãm Nguyệt từ hôn Hạ gia. Nếu chàng chịu cưới, thì đến cửa cầu thân.”

Nha hoàn cúi đầu đáp vâng, lặng lẽ lui xuống.

[Nữ phụ đang làm gì vậy? Cô ta thật sự không thích nam phụ nữa sao? Hay đây là dùng chiêu gọi đến nam chính để khích tướng nam phụ à ?]

[Nếu là muốn khiêu khích thì bước đi này hoàn toàn sai rồi. Nam phụ trong lòng chỉ có nữ chính, hắn ta tuyệt đối sẽ không thích người khác.”

[Không phải, mọi người không quan tâm nam chính có đến không à? Tôi cá mười đồng anh ta sẽ không đến, nếu không nữ chính còn công lược thế nào được?]

[Cứ chờ xem đã. Vẫn là câu nói đó, đến đôi nào thì chèo thuyền đó.]

Giang Nhược Tình hồ nghi liếc ta một cái: “Tỷ tỷ muốn làm gì?”

Ta thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là bảo nàng ta chuẩn bị chút đồ ăn mà thôi, muội có muốn ăn không?”

Giang Nhược Tình lắc đầu, vội thúc giục ta: “Tỷ tỷ còn không mau vào sao?”

Ta ngược lại không vội, mà còn nhường nàng ta đi trước: “Ta thấy muội sốt ruột lắm, không bằng muội đi trước đi?”
Nàng ta cắn răng, nhấc váy bước vào.

Bên trong lập tức vang lên giọng nói đầy kinh hỉ của Hạ Liên: “Tình nhi!”

Giọng nói dịu dàng của Giang Nhược Tình vang lên: “Hạ công tử, nếu bây giờ chàng từ hôn, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tỷ tỷ. Tình nhi không muốn khiến tỷ tỷ và chàng khó xử, vậy nên xin Hạ công tử hãy quay về đi.”

Hạ Liên lập tức lên tiếng trấn an: “Tình nhi, nàng đừng lo! Ta biết nàng chịu khổ ở Giang phủ, nàng không cần phải ủy khuất bản thân. Ta nhất định sẽ cầu hôn nàng với bá phụ. Còn về Lãm Nguyệt, mẫu thân ta cũng sẽ tìm cho nàng ấy một người tốt hơn.”

Hắn ta lại hướng phụ thân ta, giọng điệu chân thành: “Giang bá phụ, ta thật lòng yêu mến Tình nhi. Nếu có thể cưới nàng ấy, ta nguyện một đời một kiếp, duy nhất không hai.”

Nghe đến đây, ta cảm thấy chán ngán, dứt khoát bước vào: “Nếu đã vậy, Lãm Nguyệt cũng không phải người cố chấp, cuộc hôn sự này cứ hủy đi là được.”

“Còn mong Hạ công tử hoàn trả tín vật khi xưa hai nhà định ước.”

Ta tháo ngọc bội hắn tặng ta năm xưa xuống, đưa tay ra đòi lại tín vật của mình.

Hạ Liên sững sờ một lúc, vẫn chưa kịp phản ứng.

Mẫu thân ta thì vội vàng lên tiếng: “Nguyệt nhi, con chớ hành động theo cảm tính!”

Ta quay đầu nhìn người, chỉ thấy người đầy vẻ lo lắng.

Ta hiểu người đang lo điều gì.

Mẫu thân biết ta từng rất muốn gả cho Hạ Liên, sợ rằng ta nhất thời hành động lỗ mãng, sau này sẽ hối hận
.
Ta khẽ cười, dịu giọng trấn an: “Phụ thân, mẫu thân. Nữ nhi không phải là không ai chịu cưới? Hà tất phải cố chấp với Hạ gia, chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu.”

Hạ Liên đành phải tháo tín vật trả lại ta, giọng điệu đầy áy náy, xin lỗi ta “ “Nguyệt nhi, thật xin lỗi nàng, ta không muốn đến lúc thành thân rồi mới nhận ra lòng mình, làm tổn thương nàng.”

Phụ thân thấy tình hình đến nước này chỉ có thể thở dài: “Nếu đã vậy, vậy thì thôi đi.”

Ta đưa ngọc bội cho nha hoàn cất giữ, chậm rãi nở nụ cười:

“Về phần Hạ công tử muốn cưới muội muội của ta, muội ấy cũng đang ở đây, sao không hỏi xem muội ấy có đồng ý không?”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Giang Nhược Tình.

Giang Nhược Tình ngập ngừng: “Ta… ta…”

Ta nhàn nhạt cất lời: “Muội muội thật có phúc, nghe nói Hạ công tử đã quỳ trước cửa nhà suốt ba ngày ba đêm mới cầu được hôn sự này, lúc này muội chắc hẳn rất cảm động nhỉ?”

【Ha ha ha, nữ phụ này đúng là rất giỏi châm chọc! Xem ra nữ chính chọn đường nào cũng chết.】

【Gật đầu đồng ý gả cho nam phụ thì nhiệm vụ thất bại, từ chối thì chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Hạ gia lẫn Giang gia một bạt tay, vì ngay cả đích nữ còn chẳng được gả, vậy mà một thứ nữ nhỏ nhoi lại từ chối, ai cũng chẳng vui nổi.】

【Haiz, nếu nữ chính không nổi danh thiên hạ, nào có lắm chuyện phiền lòng thế này!】

【Trên lầu nói sai rồi, nếu không nổi danh, nàng ta cửa lớn không ra cửa phụ chẳng tiến, nam chính để ý tới cô ta bằng niềm tin à?】

Ta khẽ đảo mắt trợn trắng, để ý thì để ý, nhưng có cần giành hôn phu của ta không? Cái gì hắn tặng nàng ta cũng nhận, không biết còn tưởng hắn vốn là hôn phu của nàng ta ấy chứ!

Giang Nhược Tình hai mắt trợn ngược, vậy mà lại trực tiếp ngất đi tại chỗ.

Cả sảnh lập tức náo loạn.

Phụ thân vội từ cái ghế đứng dậy kiểm tra.

Hạ Liên cuống cuồng ôm nàng ta vào lòng, hoảng hốt hô to: “Tình nhi? Tình nhi! Mau mời đại phu! Nhanh lên!”

Hắn còn sốt ruột đến mức đá thẳng vào một gã sai vặt bên cạnh: “Còn không mau đi?!”

Không bao lâu sau, đại phu xách hòm thuốc đến.
Đại phu bắt mạch một hồi rồi chậm rãi nói: “Nhị tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ là nhất thời xúc động nên ngất đi, nghỉ ngơi một lát là tỉnh.”

Nói xong, ông thu dọn hòm thuốc rồi rời đi.

Ngay lập tức, màn đạn lại sôi nổi hẳn lên.
【Thật ra không cần đợi đâu, vừa nhìn vào là liền biết đang giả vờ, cứ véo huyệt nhân trung là tỉnh ngay đấy mà!】

【Đại phu này chắc chắn cũng biết là giả vờ, chỉ là thấy nhiều quá nên không muốn nói thôi.】
Nhân trung ? Huyệt nhân trung ?