Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Tiêu Trí chưa từng nói với tôi rằng anh ta đã đổi thư ký.
Hôm đó, anh ta lái xe đến đón tôi.
Cửa kính bên ghế phụ hạ xuống từ từ.
“Cô Tống, tôi là thư ký mới của Tổng Tiêu!”
Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ cong, nụ cười ngọt ngào.
Không hề có chút rụt rè hay lễ độ nên có trước cấp trên.
Thấy cô ta không có ý định nhường chỗ.
Tiêu Trí mở miệng:
“Ninh Ninh, Thanh Vụ bị say xe, em ngồi ghế sau đi.”
Lần đầu tiên anh ấy phá lệ như vậy.
Tiêu Trí là người vô cùng giữ khoảng cách.
Ba năm kết hôn, dù là cuộc hôn nhân sắp đặt, phía sau còn là mối lợi to lớn giữa hai gia tộc.
Nhưng chúng tôi không phải vợ chồng chỉ có hôn thú mà không có tình cảm.
Mỗi tối, Tiêu Trí đều ôm tôi ngủ, còn thủ thỉ kể anh vừa chuyển thêm bao nhiêu tiền vào két riêng của tôi.
Anh từng vỗ ngực hứa sẽ không bao giờ khiến tôi mất mặt trước bất kỳ ai.
Vì Lâm Thanh Vụ, anh đã lần đầu thất hứa.
2.
Tôi không phải kiểu thiên kim tiểu thư hiền lành dễ bắt nạt.
Lần đầu bất mãn, thì phải lập tức dằn mặt.
Nhưng còn chưa kịp lạnh mặt, trước mắt tôi lại hiện lên một mớ bình luận:
“Tu La tràng tới rồi! Nữ phụ độc ác sắp mắng nữ chính tơi tả rồi đuổi ra ghế sau.”
“Không phải chỉ là cái ghế phụ thôi sao? Không thể nhường người ta bị say xe à?”
Họ ríu rít bàn về tình tiết như thể đang xem phim.
Thì ra thế giới chúng tôi đang sống là một cuốn truyện tổng tài.
Nam chính là Tiêu Trí, lạnh lùng, cấm dục, ngồi vững trước mọi cám dỗ.
Nữ chính là Lâm Thanh Vụ, lớn lên ở vùng núi hẻo lánh, từng được Tiêu Trí tài trợ học hành, để đến gần anh ta đã phải trải qua vô vàn khó khăn.
Cô ấy kiên cường, rạng rỡ, đầy nghị lực, khiến nam chính phải nhìn bằng con mắt khác, còn giúp đỡ cô ấy nhiều lần trên thương trường.
Vì nam chính đã kết hôn, nữ chính chỉ có thể cất giấu tình cảm trong lòng.
Trong mắt người ngoài, cuộc hôn nhân hào môn giữa tôi và Tiêu Trí chỉ là sự trao đổi lợi ích, không có tình yêu.
Tôi chiếm lấy danh phận, ngay lần đầu gặp nữ chính đã đủ đường làm khó, đạp cô ấy xuống bùn, dồn cô ấy vào đường cùng.
Mấy hành động đó không chỉ không làm nữ chính tổn thương, mà còn khiến tình cảm giữa cô ấy và nam chính ngày càng thăng hoa.
Tôi thì trượt dài trên con đường “diễn vai phản diện”, khiến Tiêu Trí ngày càng ghét bỏ, cuối cùng đề nghị ly hôn.
Tôi đổ hết tội lên đầu nữ chính, thuê người chặn cô ta trong nhà kho.
Không ngờ nhà kho bốc cháy, Tiêu Trí xông vào cứu cô ấy, bỏ mặc tôi bị thiêu sống.
Sau khi tống tiễn nữ phụ độc ác, nam nữ chính bắt đầu mối tình nơi công sở, tay nắm tay, môi kề môi, tung hứng khắp nơi, bình luận bay đầy màn hình.
Để trả thù thay nữ chính, nam chính còn cướp hết tài nguyên nhà tôi, dựng cả sự nghiệp cho ba đứa con trai của cô ấy.
Tội nghiệp ba mẹ tôi, về già còn phải bươn chải bán đậu phụ thối kiếm sống.
Tức ch .t tôi rồi!
Thật sự không hợp với phong cách làm việc của tôi.
Đàn ông có quan trọng hơn gia tộc sao?
Không.
Một nghìn lần không!
3
Tôi mở cửa xe phía sau, ngồi vào trong.
Lâm Thanh Vụ ngồi sát bên Tiêu Trí, giọng nói mềm mại:
“Tiêu tổng, chẳng phải anh thích cháo trứng bắc thảo thịt nạc em nấu sao? Ngày mai em mang đến cho anh nhé.”
Rõ ràng là giọng điệu đầy khiêu khích.
Tiêu Trí không suy nghĩ nhiều, vô thức đáp một câu: “Được.”
Tôi không nhịn được khẽ hừ lạnh.
Chẳng trách một tuần trước, anh đã bảo dì giúp việc không cần chuẩn bị bữa sáng nữa.
Tôi có thói quen thức khuya.
Tiêu Trí thấy như vậy không tốt cho sức khỏe, bám riết bắt tôi ngủ sớm, cùng chạy bộ buổi sáng, còn giám sát tôi ăn sáng đầy đủ.
Ban đầu tôi thấy bị quản lý thật phiền.
Nhưng anh ngang ngược ôm lấy tôi, nói muốn làm vợ chồng cả đời, không được phép bệnh tật, không được phép tụt lại.
Nếu không, anh cũng sẽ vác tôi về đích.
Thói quen là một thứ rất xấu.
Sự lệ thuộc cũng vậy.
Một khi đã quen, thật sự rất khó bỏ.
4
Tiêu Trí rất nhạy cảm.
Từ gương chiếu hậu, thấy sắc mặt tôi không tốt, anh chủ động giải thích:
“Dạo này anh bận công việc, sợ làm em thức giấc nên không gọi em dậy.”
Lâm Thanh Vụ cũng lên tiếng:
“Tiêu tổng vì muốn tận tay chỉ dạy em nhiều hơn, nên sáng sớm đã đến công ty rồi. Nhưng em ngốc quá, một vấn đề phải nói rất nhiều lần mới hiểu.”
Anh vô thức liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt còn thoáng hiện vẻ dịu dàng chính anh cũng không nhận ra.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, thư ký trước đây của Tiêu Trí tốt nghiệp trường Ivy League, thông thạo bốn ngôn ngữ, học vấn sâu rộng, khả năng ứng biến xuất sắc.
Một người như vậy, chỉ cần làm sai một chút đã bị mắng té tát.
Không có so sánh thì chẳng có tổn thương.
Có lẽ biểu cảm tôi quá lãnh đạm.
Tiêu Trí nhận ra tôi đang tức giận.
Anh tấp xe vào lề đường, bảo Lâm Thanh Vụ xuống xe:
“Tự bắt xe về đi.”
Sau đó, anh mặc kệ tôi phản đối, kéo tôi trở lại ghế phụ, còn cẩn thận cài dây an toàn cho tôi.
Lâm Thanh Vụ đứng bên đường dưới mưa, dáng vẻ thê lương.
Trông hệt như một chú chó con tội nghiệp bị vứt bỏ.
Bình luận lại bùng nổ:
“Nam chính đừng mà! Nữ chính tự bắt xe, nhỡ có chuyện gì thì sao?”
“Tất cả là tại nữ phụ mặt nặng mày nhẹ mãi, cản trở cảm giác giằng co đầy sóng ngầm giữa hai người.”
Cũng có người phản bác:
“Tôi không hiểu, hai người này vẫn chưa ly hôn mà! Các người là phe tiểu tam à, sốt ruột ép chính thất thoái vị?”
“Hiểu gì chứ, hôn nhân sắp đặt thì làm gì có tình yêu, không được yêu mới là tiểu tam ấy.”
5
Tôi hiểu rồi.
Bình luận chia làm hai phe.
Một phe đứng về phía tình tiết, chỉ muốn xem cặp nam nữ chính tương tác ngọt ngào;
Phe còn lại đứng về phía đạo đức, mong tôi hành xử lý trí, đừng làm loạn đến mức không thể vãn hồi.
Trong bếp, Tiêu Trí đích thân hầm tổ yến cho tôi.
Sắc mặt tôi phức tạp.
Công bằng mà nói, trước khi Lâm Thanh Vụ xuất hiện, anh ấy đúng là người chồng hoàn hảo.
Đẹp trai, tính cách tốt, năng lực xuất sắc.
Tự nguyện nhường lợi ích cho các dự án bên nhà mẹ tôi, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau, ngay cả chuyện trên giường cũng rất ăn ý.
So với những cặp vợ chồng hôn nhân thương mại trong giới, chúng tôi còn tốt hơn nhiều.
Mẹ tôi nói tôi như nhặt được bảo vật, gả được người biết thương vợ.
Tổ yến ngọt ngào được đút tới bên miệng:
“Vợ à, hôm nay em ghen rồi, anh thấy có chút vui.”
Anh ngồi phía sau tôi, như mọi khi, vòng tay ôm tôi vào lòng.
Tôi khẽ tránh đi.
Lảng tránh sự thân mật từ anh.
Tiêu Trí khựng lại một chút:
“Vợ, em sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên, tôi từ chối gần gũi với anh.
“Không có gì, em mệt thôi.”
“Xin lỗi, anh nhất thời quên mất em ghét người khác ngồi vào ghế phụ của anh. Sẽ không có lần sau nữa.”
Tiêu Trí vốn là người nghiêm túc, chưa từng để tâm đến mấy cô chủ động tiếp cận.
Trước đây còn ghét tôi quá tin tưởng anh, thường chủ động đưa điện thoại cho tôi kiểm tra.
Lời giải thích bây giờ, trái lại khiến người ta cảm thấy càng đáng ngờ:
“Anh với cô ấy chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới đơn thuần, sẽ không có chuyện gì khác.”
“Ừ.”
Trái tim tôi hơi nhói lên.
Dù không muốn thừa nhận, tôi đã yêu Tiêu Trí mất rồi.
Nhưng bình luận lại bảo rằng, người anh ấy thật sự yêu không phải tôi.
Ai cũng chờ tôi phát điên.
Dựa vào đâu chứ?
6
Đêm đã khuya, tôi giả vờ ngủ.
Nghe thấy Tiêu Trí hạ giọng nghe điện thoại.
Giọng Lâm Thanh Vụ mang theo tiếng khóc nức nở vang lên:
“Tiêu tổng, em vẫn chưa về đến nhà, trên đường gặp phải mấy người xấu, họ cứ bám theo em.”
Cạn lời.
Phòng trọ của Lâm Thanh Vụ ở tận phía Bắc thành phố, nếu đi bộ thì phải mất hai mươi cây số.
Không biết cô ta nói gì ở câu sau, mà giọng Tiêu Trí bỗng trở nên căng thẳng:
“Đừng sợ, anh tới tìm em ngay.”
Anh vớ lấy áo khoác, lao ra gara.
Tôi không nhúc nhích.
Bình luận nói, trong cốt truyện gốc, tôi không hài lòng vì bị đánh thức giữa đêm, đã cố cản anh ra ngoài.
Nữ chính bị một đám lưu manh say xỉn lôi về nhà.
Suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn.
Tiêu Trí cảm thấy vô cùng áy náy, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Chiếc trâm hoa hồng mà tôi thích, anh đem ra đấu giá với giá trên trời, để tặng cho Lâm Thanh Vụ làm bồi thường.
Tức đến mức tôi mất luôn đứa con trong bụng.
7
Ngủ một giấc no nê, tôi quyết định đến bệnh viện.
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ Lý nói:
“Chúc mừng Tiêu phu nhân, cô đã mang thai rồi. Có cần báo với Tiêu tổng không?”
Tôi chợt quên mất.
Thói quen vẫn đưa tôi tới bệnh viện thuộc hệ thống của tập đoàn Tiêu thị.
“Không cần đâu, nhất định phải giữ bí mật giúp tôi.”
Bác sĩ Lý tưởng tôi muốn tạo bất ngờ cho Tiêu Trí, mỉm cười đồng ý.
Tôi hơi bối rối.
Tiêu Trí mong có con đã lâu, nhưng trước đây vì thói quen sinh hoạt của tôi không tốt, sức khỏe cũng yếu.
Anh đích thân theo sát việc điều dưỡng cho tôi suốt hơn hai năm, mãi mới yên tâm để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Trong lúc tôi còn mơ hồ…
Tôi tình cờ gặp Tiêu Trí và Lâm Thanh Vụ.
Bọn họ cùng xuất hiện trong phòng bệnh, trên giường là bà ngoại của Lâm Thanh Vụ.
Bình luận lại tràn vào:
“Bà ngoại đối xử với nữ chính tốt quá đi, nam chính giúp trả tiền viện phí rồi, nhất định phải mời bác sĩ quốc tế về nữa nhé!”
“Yên tâm đi, nam chính được bà nuôi lớn, chắc chắn sẽ thương yêu luôn người bà yêu quý.”