Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1.

Ba giờ sáng, tôi gõ cửa phòng Thịnh Tiêu.

Ngẩng cao đầu hỏi anh ta:

“Anh có ga trải giường lụa thật không?”

Bị gọi dậy giữa đêm, mắt anh còn vương tia đỏ ngái ngủ.

Nghe câu hỏi ấy, anh nhướn mày đầy ẩn ý:

“Cô vừa nói gì cơ?”

Tôi ngửa cổ nhìn lên, vất vả đáp:

“Cái giường anh lắp cho tôi tệ quá!”

Tôi xắn tay áo lên cho anh xem những vết hằn trên cánh tay.

Làn da trắng nõn nổi bật với những vết đỏ rực rõ ràng.

Giường lò xo phủ ga sợi hóa học khiến tôi dị ứng da.

Thịnh Tiêu liếc qua cánh tay tôi, giọng dửng dưng:

“Không có.”

Tôi bĩu môi, đảo mắt nhìn quanh.

Nhìn qua vai anh, tôi thấy chiếc giường rộng rãi trong phòng anh.

Trông… cũng khá êm đấy.

“Tôi muốn ngủ giường của anh.”

Vì lạnh nên tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lúc chạy đến nương nhờ Thịnh Tiêu, tôi còn chẳng kịp mang theo đồ ngủ.

Đành mặc sơ mi của anh.

Thịnh Tiêu cao mét chín, áo sơ mi của anh chỉ vừa đủ che đến đùi tôi.

Đêm đầu hè hơi se lạnh, tôi bước lên trước một bước.

Thấy anh chẳng có phản ứng gì, tôi quyết tung chiêu cuối:

“Ông anh trước khi mất từng dặn phải chăm sóc tôi thật tốt. Giờ tôi chỉ bảo anh nhường giường mà cũng không được à?”

Ánh mắt Thịnh Tiêu dao động, bỗng nhẹ ho một tiếng, đứng thẳng dậy.

“Đại tiểu thư, nhà chỉ có hai cái giường thôi, cô chắc là muốn ngủ phòng tôi?”

Tôi gật đầu.

He he, vẫn là chiêu này hiệu nghiệm.

Ngay lúc ấy, một loạt bình luận hiện lên:

【Cái gara sửa xe bé tí này lại nằm xa trung tâm, nam chính lấy đâu ra ga trải giường lụa cho nữ phụ?】

【Nhà nữ phụ có ơn với ông nội nam chính thì sao? Cô ta đến đây trốn hôn, đã vậy còn ra vẻ sai bảo người ta, cứ thế này nam chính sớm muộn cũng lạnh lòng thôi.】

【Nữ phụ cứ tiếp tục làm quá đi, suốt ngày làm phiền nam chính. Sau này nam chính phất lên, yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, nữ phụ bày trò hãm hại bất thành, bị ném vào núi rồi cũng bớt điên thôi.】

Tôi chững lại, quay đầu nhìn Thịnh Tiêu:

“Anh thấy tôi đang làm phiền anh à?”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sáng long lanh.

Bất thình lình, một chiếc chăn bay tới, trùm lên đầu tôi.

Tôi luống cuống chui ra khỏi chăn, tức tối nhìn anh.

Anh bật cười khẽ:

“Tôi nào dám chứ, đại tiểu thư. Mà này—”

Ánh mắt anh sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển động:

“Lần sau nhớ cài cúc áo lại. Cô cứ như mèo con, chẳng biết nặng nhẹ gì cả.”

2.

Sắc mặt tôi cứng đờ.

Tôi quay sang nhìn Thịnh Tiêu vẫn còn ngồi bên mép giường chưa chịu đi:

“Anh còn ở đây làm gì?”

“Vốn dĩ đây là phòng tôi, tôi đi đâu được? Hơn nữa, giường một mét tám, tôi đâu có ngủ nổi.”

Tôi quấn chặt chăn lại:

“Dù sao anh cũng không được ngủ chung giường với tôi!”

“Cô nghĩ… cô nói là có hiệu lực à?”

Tôi giơ tay đấm anh một cú:

“Đồ vô lại!”

Thịnh Tiêu chẳng hề hấn gì, còn tay tôi thì đỏ ửng.

Đau đến mức khoé mắt tôi ứa nước.

Thịnh Tiêu cúi người, rút ngắn khoảng cách, nhướng mày:

“Ý cô là, chiếm giường của tôi rồi còn bảo tôi vô lại?”

Tôi tránh ánh mắt anh, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

“Nếu anh muốn ở lại ngủ, cũng được. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

Tôi cọ cọ cái chăn xám đang quấn trên người.

Cái chăn này ấm thì có ấm, nhưng xấu quá mức.

“Trừ khi mai anh đưa tôi vào thành phố! Tôi phải đi mua đồ.”

Tôi liếc nhìn sắc mặt Thịnh Tiêu, rồi bổ sung:

“Chắc anh cũng biết, tôi chỉ mua đồ ở một trung tâm thương mại duy nhất.”

Bình luận lại xuất hiện:

【? Trung tâm thương mại nào vậy?】

【Tôi đoán là cái nơi bán cà chua năm chục nghìn một cân kia đấy.】

【? Nữ phụ điên rồi, nam chính làm ở gara sửa xe thì một ngày kiếm được bao nhiêu chứ?】

【Chưa kể nữ phụ mua toàn đồ hiệu, không dưới sáu con số thì không chịu được.】

Tôi cũng đâu muốn đâu.

Nhưng cơ thể này… lại bị dị ứng với rất nhiều đồ.

Thịnh Tiêu nhìn tôi thật sâu:

“Được.”

Tôi đưa tay vuốt nhẹ lớp lông mềm trên chăn, thở dài.

Nhưng… không hiểu sao, tôi lại chẳng dị ứng với đồ của Thịnh Tiêu.

Cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chỉ là…

Sao ngủ trên chiếc giường lớn này lại thấy lạnh vậy nhỉ?

Tôi trở mình, dường như vừa chạm vào một nguồn nhiệt.

Thoả mãn ôm lấy, dụi dụi vài cái, chìm sâu vào mộng đẹp.

Thế nên, tôi chẳng nghe thấy được tiếng thì thầm khàn khàn của Thịnh Tiêu vang lên bên tai:

“Tổ tông à… tha cho tôi đi.”

3.

Hôm sau khi chuẩn bị xuất phát, trông tinh thần Thịnh Tiêu có vẻ không ổn lắm.

Tôi đứng bên nhìn anh dặn dò nhân viên, trong lòng hơi lo.

Không biết có tính là lái xe trong tình trạng mệt mỏi không?

Không ngờ lại bị ánh mắt của Thịnh Tiêu bắt gặp, tôi vội vàng lảng đi.

Bình luận lại nhảy ra đúng lúc:

【Có VIP nào bật góc nhìn nam chính cái coi? Nam chính nhà ta bắt đầu tính chuyện đuổi nữ phụ chưa vậy?】

【Tôi vào nhầm kênh hả… nam chính anh đang nói cái gì vậy trời! “Cô ấy lo cho tôi nên mới nhìn tôi như thế, chứ còn vì cái gì nữa?”】

【Cười chết mất, anh này đúng là thánh “giữ nhịp độ riêng”.】

Mấy cái bình luận lại lải nhải mấy thứ tôi nghe chẳng hiểu gì cả.

Tôi thấy phiền, bèn cầm một chai nước suối lạnh, lén lút đi đến gần Thịnh Tiêu, định nghe ngóng gì đó.

Chẳng ngờ, một bàn tay to vươn ra, lấy chai nước khỏi tay tôi.

!!!

“Cạch” một tiếng, nắp nước bị vặn ra, rồi lại đưa trả vào tay tôi.

“Đợi lâu rồi à? Đi thôi.”

Hả?

Sao anh biết được?

Tôi không có ý đó mà!

Tới trung tâm thương mại, Thịnh Tiêu đưa một tấm thẻ vào tay tôi:

“Trong này có tám trăm nghìn, cô cứ xài thoải mái.”

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Một ông chủ gara thô kệch như Thịnh Tiêu mà lại để dành được nhiều tiền thế sao?

Thấy anh định rời đi, tôi vội túm lấy tay anh.

Thịnh Tiêu cau mày đẹp đẽ, nhưng khoé miệng lại không kìm được mà cong lên.

“Tôi còn có việc. Cô nhất định phải có tôi đi cùng mới được sao?”

Tôi khoác lấy cánh tay anh:

“Ừ. Anh phải đi với tôi.”

Đùa à, nhiều đồ như vậy, mình tôi làm sao xách nổi?

【Nữ phụ lại bắt đầu rồi, nam chính sắp bàn chuyện làm ăn quan trọng.

Lần này còn có cơ duyên rất lớn đang chờ, bị nữ phụ làm rối hết cả kế hoạch rồi?】

【Nam chính, mau từ chối đi! Anh mà bỏ lỡ tình tiết quan trọng là tụi này khóc luôn á!】

Bình luận chửi tôi dày đặc.

Tôi vốn định mặc kệ, nhưng lại thấy một dòng khác lướt qua:

【Cười chết, trông nam chính có gấp gáp gì đâu? Tôi thấy khoé miệng anh ta sắp ngoác đến sau gáy luôn rồi ấy.】

Tôi vừa định quay sang nhìn nét mặt Thịnh Tiêu.

Thì cánh tay anh bất ngờ siết lấy eo tôi.

Trước khi tôi kịp đẩy ra, Thịnh Tiêu hạ giọng nói:

“Đừng cử động. Hướng năm giờ phía sau lưng em… có người đang theo dõi chúng ta.”

4.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ta đẩy cửa phòng thử đồ ra, kéo tôi vào trong.

“Bên ngoài… là người của chú cô phải không?”

Một tuần trước, tôi vừa xuyên đến thế giới này.

Liền biết mình bị chú sắp đặt gả cho một lão già nửa chân xuống mồ.

Để trốn hôn, tôi mới bỏ chạy ra ngoài.

Tìm đến Thịnh gia – nơi từng có giao tình với ông nội tôi.

Không ngờ lão gia Thịnh gia đã qua đời từ lâu, chỉ còn người cháu nuôi của ông ấy – Thịnh Tiêu.

Phòng thử đồ chật hẹp, tôi chỉ có thể dựa vào lòng Thịnh Tiêu, ngẩng đầu nhìn anh:

“Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi. Nhưng ba tôi mất sớm, sau khi ông nội qua đời, tôi thật sự không còn ai để dựa vào. Đành phải tìm đến anh thôi.”

Tôi chớp chớp mắt:

“Anh… không thấy phiền chứ?”

Trong mắt Thịnh Tiêu ánh lên ý cười, vừa định mở miệng.

Bỗng ngoài phòng thử vang lên tiếng động khe khẽ.

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.

Một tay giữ lấy sau gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.

Tôi thở hổn hển đẩy anh ra, lúc ấy đã mười phút trôi qua.

Không quan tâm bên ngoài còn ai không, tôi lập tức vung tay tát anh một cái.

Tới khi âm thanh giòn tan vang lên, tôi mới sực tỉnh.

Thịnh Tiêu là chỗ dựa duy nhất của tôi bây giờ.

Nếu khiến anh giận… tôi biết phải làm sao?

【Không hổ là nữ phụ độc ác, xài xong nam chính là vứt.】

【Mà tôi thấy nam chính lại vui đấy, có nói lời cảm ơn nữ phụ chưa?】

Khóe mắt tôi vẫn còn ướt đẫm nước mắt sinh lý, quay đầu nhìn sắc mặt Thịnh Tiêu.

Anh lại bất ngờ đưa tay che mắt tôi, giọng khàn đặc:

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.”

Rồi hít sâu một hơi:

“Ở đây chờ tôi. Tôi ra xử lý.”

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên giọng lạnh tanh của Thịnh Tiêu:

“Mày nghe trộm tao và bạn gái tao tâm sự hả? Chịu không nổi thì đi mà đập dép cho hả giận, đừng làm người khác buồn nôn! Biến!”

【Sao cảm giác… cặp đôi nam nữ phụ này cũng đáng yêu ghê á.】

【Nam chính chỉ có thể thuộc về nữ chính! Nữ phụ kiểu này quá làm màu, sau này nam chính thể nào cũng chán ghét cho coi.】

【Chuẩn luôn! Nam chính kiểu mặt lạnh cục súc là dành cho nữ chính mặt trời nhỏ! Nữ phụ này mà đòi so hả?】

Lời cay nghiệt trên màn hình cứ hiện không dứt, khiến mắt tôi đỏ hoe.

Mà chẳng hiểu cái nút tắt nằm chỗ nào.

Tôi đành ngồi xổm trong phòng thử đồ, một mình lau nước mắt.

“Cô đang làm gì ở đây thế?”

Giọng nói lười biếng của Thịnh Tiêu vang lên trên đầu.

“Đại tiểu thư lại không hài lòng chuyện gì nữa à?”

Anh đưa tay kéo tôi dậy.

“Cô muốn gì thì cứ nói với tôi…”

Bình luận vẫn tiếp tục công kích tôi.

Tôi chớp đôi mi ướt nước, ngẩng nhìn Thịnh Tiêu.

Trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Tại sao đám người kia lại chắc chắn Thịnh Tiêu là của người khác?

Trước mặt hàng loạt bình luận, tôi ngắt lời anh:

“Anh có thể… hôn tôi lần nữa không?”

Ánh mắt Thịnh Tiêu lướt qua môi tôi.

Hô hấp dồn dập, như nghiến răng nghiến lợi:

“Đại tiểu thư.”

“Cô biết mình đang nói gì không?”

Ngón tay cái anh lướt mạnh qua khóe môi tôi, giọng nói chưa từng lạnh lẽo như vậy:

“Cô đừng có trêu tôi nữa.”