Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
Vẻ nhẫn nhịn khiến gân xanh trên cánh tay Thành Húc nổi lên.
Anh ta ngửa đầu, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi không nhịn được, cúi đầu mổ nhẹ một cái vào chỗ gồ lên ấy.
Cả người đàn ông khẽ run rẩy.
Ngay lúc tôi sắp hạ gục được Thành Húc, điện thoại vang lên.
Là Hứa Ôn Thanh.
Tôi cau mày, không nhúc nhích, cầm điện thoại lên rồi bật loa ngoài.
“Bảo bối, em đang làm gì đó?”
Chớp mắt, giọng của Hứa Ôn Thanh vang vọng khắp căn biệt thự yên tĩnh.
Thành Húc lập tức tỉnh táo, định đứng dậy thì bị tôi giữ chặt lại.
Tôi kẹp chặt đôi chân vào cái eo gầy mà rắn chắc của anh ta, lười biếng đáp lời Hứa Ôn Thanh:
“Ngủ thôi, giờ này còn làm gì được nữa. Anh thì sao, bao giờ về nhà? Nhớ em rồi hả?”
“Chỉ là thấy chán quá thôi.”
“Thành Húc không có ở đó hả?”
Nghe đến tên mình, lưng Thành Húc cứng ngắc lại ngay lập tức.
Tôi thấy buồn cười, bật cười thành tiếng.
“Anh ta à, có chứ.”
Vừa nói, tôi vừa chọc chọc vào lồng ngực cứng ngắc của anh ta.
“Y như khúc gỗ, chán ch.t.”
“Hắn trầm ổn, tôi để hắn bên em chăm sóc là yên tâm rồi.”
Sau vài câu khách sáo, cuộc gọi kết thúc.
Tôi lại vòng tay qua cổ Thành Húc.
“Nghe thấy chưa? Chủ của anh bảo anh phải chăm sóc tôi đấy. Giờ thì anh định chăm sóc tôi kiểu gì đây?”
Lần này Thành Húc không đáp lời, mặt lạnh như tiền bế tôi đặt lại lên ghế sofa.
“Muộn rồi, cô nên nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, dáng vẻ gần như là chạy trốn.
Tôi “chậc” một tiếng.
Lại để anh ta chạy mất.
2
Tôi từng là người mà Hứa Ôn Thanh yêu thương nhất.
Anh ta theo đuổi tôi suốt hai năm trời, sẵn sàng vứt bỏ mọi kiêu ngạo vì tôi.
Ngày tỏ tình thành công, pháo hoa rợp trời nở rộ trên bầu trời Bắc Thành, chiếu sáng cả một vùng trời, khiến không biết bao cô gái phải ghen tị.
Hứa Ôn Thanh từng hứa sẽ dành trọn trái tim mình cho tôi.
Ba năm yêu nhau, quả thật anh ta đã làm được điều đó.
Anh ta yêu tôi sâu sắc, quan tâm tôi tột cùng.
Ai nấy đều nói, Hứa Ôn Thanh, kẻ trăng hoa nổi tiếng, cuối cùng cũng dừng lại vì tôi.
Ngay cả tôi cũng từng nghĩ vậy.
Nhưng sau này tôi mới biết, anh ta dành tình yêu cho tôi, còn thân thể thì cho rất nhiều người khác.
Lần đầu tôi biết anh ta có người phụ nữ bên ngoài, là một năm trước, khi nhận được tin nhắn nặc danh.
Trên đó là bức ảnh Hứa Ôn Thanh đang hôn một cô gái trẻ.
Nhìn thấy bức ảnh, tôi nôn đến trời đất quay cuồng. Chờ anh ta về, tôi lập tức đề nghị chia tay.
“Em ngốc quá rồi, ảnh AI ghép mà em cũng tin sao?”
Hứa Ôn Thanh ôm tôi vào lòng, dịu dàng vỗ lưng tôi.
“Em cũng biết địa vị của anh, đối thủ cạnh tranh không ít đâu. Ai cũng biết em là điểm yếu của anh, chỉ cần nhắm vào em là có thể khiến anh khổ sở. chẳng lẽ là anh chưa đủ tốt, nên mới khiến em không có cảm giác an toàn như vậy?”
Tôi biết anh ta đang nói dối, nên âm thầm thuê người điều tra.
Nhưng hễ nghe đến tên Hứa Ôn Thanh, ai cũng không dám nhận đơn.
Sau đó cuối cùng cũng tìm được một người gan to, kết quả điều tra cho thấy cô gái kia là du học sinh.
“Ở nước ngoài, nhiều năm chưa từng quay về. Bạn trai cô không thể có liên quan gì đến cô ấy được.”
Không có bằng chứng, cuối cùng tôi đành bỏ qua.
Nhưng chỉ vài ngày sau, Hứa Ôn Thanh đã để Thành Húc ở bên tôi.
Thành Húc là vệ sĩ của Hứa Ôn Thanh.
Cao lớn, lạnh lùng, không nói nhiều.
Từ lần đầu gặp, anh ta chưa từng cười với tôi.
Tôi không ưa anh ta, cũng không muốn anh ta đi theo mình.
Tôi phản đối với Hứa Ôn Thanh, anh ta lại nói:
“Thành Húc là con chó anh nuôi. Thành thật, trung thành, tận tụy. Để hắn bên em coi như giúp em bớt buồn. Vả lại, anh có nhiều kẻ thù, để hắn đi theo anh mới yên tâm.”
Lúc đó tôi còn tưởng Hứa Ôn Thanh lo cho sự an toàn của tôi.
Sau này tôi mới biết, anh ta để Thành Húc giám sát tôi.
Hứa Ôn Thanh sợ tôi lại thuê người điều tra anh ta.
Cũng sợ mấy cô gái không biết điều kia lại gây chuyện trước mặt tôi.
3
Buổi tối uống thuốc ngủ xong, tôi nằm trên giường thế mà lại không sao chợp mắt được.
Từ sau vụ việc bức ảnh, tinh thần tôi bắt đầu có vấn đề.
Mất ngủ triền miên, hết đêm này sang đêm khác.
Hứa Ôn Thanh đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý cho tôi, nhưng đều vô dụng.
Quãng thời gian ấy, Hứa Ôn Thanh gác lại toàn bộ công việc, ngày ngày ở bên tôi.
Dẫn tôi đi du lịch, cùng tôi xem phim, buổi tối kể chuyện cho tôi nghe.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta đã cầu hôn tôi.
Hôn lễ được định vào năm nay.
Tôi từng nghĩ mình đã vượt qua được mọi chuyện, nhưng càng đến gần ngày cưới, bệnh tình của tôi lại càng nặng thêm.
Buộc phải bắt đầu uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Có lẽ do nhờn thuốc, bây giờ một viên chẳng còn tác dụng gì.
Không dám tự ý tăng liều, tôi dứt khoát từ bỏ giấc ngủ.
Ngồi dậy xuống giường, định uống ngụm nước.
Dưới nhà, Thành Húc không có mặt.
Đèn nhà vệ sinh khách vẫn đang sáng.
Bên trong vọng ra tiếng nước lách tách.
Tầng hai là phòng ngủ của tôi và Hứa Ôn Thanh.
Thỉnh thoảng khi Hứa Ôn Thanh không ở nhà, vì lo cho sự an toàn của tôi, anh ta sẽ để Thành Húc ngủ lại.
Gã đàn ông ấy không nói nhiều, ở trong nhà cứ lặng lẽ như con mèo.
Dần dà, tôi cũng quen với sự hiện diện của anh ta.
Đang mải nghĩ, màn hình điện thoại đặt trên bàn trà của Thành Húc đột nhiên sáng lên.
Tôi vô thức liếc nhìn, thoáng thấy cái tên “Hứa Ôn Thanh”.
Do dự chốc lát, tôi bước tới cầm điện thoại lên.
Máy có mật mã, tôi không rõ thông tin cá nhân của Thành Húc, nên rất khó để mở khóa.
Trước khi bỏ cuộc, tôi thử bừa ngày sinh nhật của mình.
Không ngờ lại mở được màn hình khóa.
Tôi khựng lại, sau đó nhìn thấy—
Hứa Ôn Thanh:
【Hôm nay Lại Lại có ổn không?】
【Lê Tĩnh hình như có thai rồi, cậu giúp tôi xử lý chuyện này đi.】
【Tối nay tôi không về. Nếu Lại Lại có hỏi, cậu biết phải nói thế nào.】
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đọc từng dòng chữ đáng sợ ấy, tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Tiếng nước ngừng lại. Tôi cài lại tin nhắn về trạng thái chưa đọc rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra.
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng.
Gã đàn ông mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, trông sắc lạnh và điển trai đến gai người.
Anh ta không ngờ tôi lại có mặt trong phòng khách, vẻ mặt thoáng qua một chút bối rối hiếm thấy.
Tôi lên tiếng trước:
“Ngủ không được.”
Gã không đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tôi.
“Tôi muốn đọc sách, nhưng mắt đau. Anh đọc cho tôi nghe đi.”
Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng:
“Giọng tôi không dễ nghe.”
Thành Húc rất ít nói.
Trước kia tôi từng nghe Hứa Ôn Thanh kể, Thành Húc hồi nhỏ gặp hỏa hoạn, cổ họng bị khói làm bỏng, ba mẹ cũng mất trong trận cháy đó.
Từ đó về sau, anh ta chẳng buồn mở miệng nữa.
Thực ra giọng anh ta không khó nghe.
Chỉ là âm điệu trầm thấp, khàn khàn, tựa như giấy nhám cọ qua tai.
Tôi khẽ nhếch môi, ngón tay lại lần tìm đến yết hầu của anh ta.
“Trùng hợp ghê. Tôi lại thích kiểu giọng khó nghe thế đấy.”
Ánh đèn mờ ảo bao quanh.
Gã đàn ông ngồi nghiêm chỉnh ở đầu giường tôi, tay cầm quyển sách.
Lưng thẳng tắp, cứng đờ như học sinh tiểu học.
Fromm từng nói:
“Lo âu vì cô đơn, khát vọng chinh phục hay bị chinh phục, lòng hư vinh, ham muốn tổn thương thậm chí là phá hoại, đều có thể kích thích ham muốn thể xác, giống như tình yêu cũng có thể kích thích dục vọng.”
Tôi bám lấy vai gã đàn ông, cố ý hỏi:
“Anh đồng ý với lý thuyết này không?”
“Vậy mấy người đàn ông các anh là vì cái gì mà phá giới? Vì cô đơn à? Vì muốn chinh phục? Hay vì lòng hư vinh?”
Tôi dán mắt nhìn anh ta.
Mỗi lần nói ra một chữ, tôi lại chăm chú quan sát biểu cảm của anh ta.
Giống như một con báo rình mồi, chỉ cần con mồi động đậy, tôi lập tức sẽ vồ lấy.
Thế nhưng Thành Húc chỉ kéo tôi ra khỏi người anh ta, giọng lạnh nhạt:
“Không phải ai cũng là nô lệ của dục vọng.”
“Muộn rồi, tôi mà còn ở lại phòng cô thì không hợp lắm.”
Nói xong, anh ta đặt sách xuống, đứng dậy định ra cửa.
Tôi không ngăn lại, cũng chẳng hứng thú gì nữa, trở mình nằm xuống.
“Lần thứ hai rồi đấy.”
Gã đàn ông khựng bước.
Tôi nhắm mắt lại, nói với anh ta:
“Nếu anh còn từ chối tôi một lần nữa… tôi sẽ đi tìm người khác.”
4
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong điện thoại tôi xuất hiện vài tin nhắn mới.
【Chị ơi, đêm qua tổng giám đốc Hứa đòi em ba lần liền, anh ấy với chị cũng mạnh thế à?】
【Dưới đau quá, chị thường bảo dưỡng kiểu gì vậy?】
【Sao chị không trả lời, không phải giận rồi chứ?】
Tôi nhìn màn hình, ngẩn người một lúc.
Bỗng phát hiện ra, trải qua nhiều chuyện rồi, hình như tim cũng chẳng còn đau nữa.
Tôi thở dài một hơi, thong thả trả lời một câu.
【Tôi không tin. Trừ khi cho tôi xem thử.】
Bên kia im lặng rất lâu không đáp lại.
Thấy chán, tôi dứt khoát vứt điện thoại sang một bên rồi ngồi dậy.
Trong phòng ăn, Thành Húc đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn là bộ vest đen muôn thuở ấy.
Tôi vẫn mặc váy ngủ dây mảnh chưa thay, lỏng lẻo khoác trên người, vạt váy chỉ vừa vặn che đến hông.
Gã đàn ông chỉ liếc tôi một cái rồi lập tức dời mắt, quay người bước về phía tủ giày.
Lúc quay lại, tay anh ta cầm theo một đôi dép.
Quỳ một chân xuống cạnh tôi, xỏ dép vào chân tôi.
Tôi chống tay lên vai anh ta, tiện miệng hỏi:
“Hứa Ôn Thanh vẫn chưa về à? Anh biết anh ta đi đâu không?”
Thân thể người đàn ông hơi khựng lại, sau đó trả lời:
“Không biết.”
Quả nhiên trung thành thật.
Tôi “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Gã đàn ông lén nhìn tôi một cái, thấy tôi chẳng có phản ứng gì thì thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay tôi đi thử váy cưới, có phải anh đưa tôi đi không?”
Anh ta gật đầu.
Trên đường đi, tôi vẫn ngồi ở ghế sau.
Chỗ lái xe, Thành Húc ngồi thẳng lưng như tượng.
Con người này dường như lúc nào cũng vậy, bất kể khi nào cũng nghiêm chỉnh đúng mực.
Chỉ khi tôi cố ý quyến rũ anh ta, mới lộ ra đôi chút cảm xúc.
Đang nghĩ thì điện thoại bỗng rung hai cái.
Vẫn là số lạ ban nãy.
Lần này là một tấm ảnh.
Trên chiếc giường lộn xộn là một gã đàn ông đang ngủ say, xung quanh còn lăn lóc vài cái bao cao su.
【Lần này tin chưa?】
Tôi lập tức gửi lại một icon ngón tay cái.
【Tin rồi. Nhớ đi khám sức khỏe nhé.】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【Ý chị là gì?】
【Anh ấy thật sự có vấn đề à?】
【Trả lời đi!】
Tôi nhếch môi.
Nhanh chóng kéo vào danh sách chặn rồi xóa luôn.
Chỉ là một trái dưa chuột thối rữa mà cũng đem ra khoe khoang, để cô ta tự đoán tiếp đi!