Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Sau khi mẹ mất, tôi tiếp quản toàn bộ công ty mà ba mẹ đã gây dựng từ hai bàn tay trắng.
Lần này ký được hợp đồng lớn, chỉ trong một đêm đã kiếm được hàng trăm triệu, đưa tôi vào danh sách những người trẻ giàu có nhất.
Lẽ ra buổi tiệc hôm nay phải là một bữa tiệc mừng công rực rỡ.
Nhưng lại bị một kẻ ngoài lề chen vào, khiến không khí tụt xuống đáy.
Tôi khẽ nhíu mày, cúi mắt nói nhỏ:
“Cái cầu thang này vẫn còn thấp quá. Sao không n g ã v ỡ s ọ, tung tóe một phát luôn đi.”
Ngẩng đầu lên, tôi bình thản nhìn ba, cầm ly rượu đi tới.
“Ba, giúp đỡ chút đi. Không phải ba thích mấy thứ thế này nhất à?”
Tay tôi nghiêng nhẹ ly rượu, cả ly đổ lên người Tô Mạn.
Nhìn dáng vẻ chật vật nhếch nhác của cô ta, tôi cong môi cười nhẹ:
“Xin lỗi nha, trượt tay.”
Ba tôi vội đỡ cô ta dậy, kéo ra sau lưng mình:
“Tô Lê, con làm gì vậy! Nó là em gái con!”
Tôi bước lên, châm chọc:
“Hồi đó ba lén mẹ đi hiến tinh trùng, không tin tưởng hội chữ thập đỏ nên tặng trực tiếp cho người ta luôn. Chuyện xấu hổ vậy mà còn muốn bôi vào mắt thiên hạ sao? Ba giây, dắt thứ dơ bẩn của ba ra khỏi đây. Nếu không thì để tôi gọi bảo vệ quét rác giúp nhé.”
Nói xong, tôi liếc nhìn Tô Mạn.
Ba tôi rõ ràng khựng lại một nhịp.
Tô Mạn vốn đã ướt sũng rượu vang, giờ nghe vậy thì nước mắt rơi lả chả, đáng thương gọi một tiếng:
“Ba…”
Ba tôi trừng mắt nhìn tôi, kéo cô ta nhanh chóng rút khỏi nơi đông người.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ, nhếch môi cười lạnh.
Ba tôi là kẻ dối trá bẩm sinh, lừa mẹ tôi cả đời, diễn xuất đỉnh cao, Oscar còn nợ ông ta một tượng vàng.
Nhưng tôi không giống mẹ.
Tôi là nữ doanh nhân trẻ tuổi nổi bật nhất giới tài chính.
Hai mươi tuổi ngồi ghế tổng tài, điều hành hàng trăm thương vụ lớn nhỏ, kiểm soát một tập đoàn hàng đầu.
Tôi giỏi nhất chính là: Ăn miếng trả miếng. Máu chảy là máu của đối phương.
Sau khi hai người họ rời đi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi cầm ly rượu khác, thong thả bước lên bậc thang xoắn ốc.
Quay lại, nhếch cằm:
“Nhìn tôi làm gì? Nhạc đâu? Nhảy tiếp đi chứ?”
“BÙM!”
Một loạt tiếng nổ nhỏ vang lên, những cột sâm panh bắn thẳng lên không trung.
Cả khán phòng vang dội tiếng reo hò.
“Chị đại uy vũ!”
“Chị đại uy vũ!”
“Chị đại uy vũ!”
Trợ lý nam cẩn thận băng bó cánh tay cho tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn vết thương rỉ máu mấy giây, rồi bình thản thu lại ánh nhìn.
Ban nãy Tô Mạn cố tình lên mở sâm panh “giúp tôi”, nhưng lại dùng dụng cụ khui để rạch vào tay tôi.
Quá bẩn thỉu.
Trước kia mẹ con cô ta lẩn trốn khắp nơi, giờ mẹ tôi mất rồi lại muốn danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Cô ta tưởng giới thượng lưu muốn vào là vào à?
Chỉ cần tôi không gật đầu, ai dám chấp nhận cô ta?
Ba tôi thừa hiểu điều đó.
Vì vậy ông ta mới cố chọn đúng buổi tiệc mừng, hy vọng tôi nể mặt trước đám đông.
Nực cười.
Tô Lê này, từng nể mặt ai bao giờ?
2.
Một lúc sau tôi từ trên lầu đi xuống, tay cầm điều khiển.
Ấn nút.
Mấy quả bóng bay vàng khổng lồ trên trần đồng loạt phát nổ.
Tiền giấy bên trong đổ xuống như mưa, lấp lánh đầy mê hoặc.
Cả khán phòng như cuốn vào cơn lốc điên cuồng, trụy lạc.
Tôi nhấp một ngụm rượu, cười nhìn những “tín đồ tiền bạc” của tôi thổi còi hú hét.
Vài tiếng sau, tiệc tàn, yên tĩnh trở lại.
Giữa hội trường rộng lớn, tôi lười nhác tựa vào ghế sofa nhung đỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý ghé sát báo nhỏ:
“Ba cô lại đưa cô ta đến rồi.”
Tô Mạn thay đồ mới, vẫn là hàng hiệu giới hạn mùa này.
Chắc vừa được ba tôi dẫn đi mua.
Ba tôi bày ra gương mặt hiền từ:
“Tô Mạn sau này sẽ sống cùng chúng ta, con thu xếp đi.”
Tôi cũng thay nét mặt, cười nhẹ gật đầu:
“Được thôi.”
Ba tôi mừng rỡ, quay sang Tô Mạn:
“Đi nào, cảm ơn chị con đi.”
Tô Mạn lắc đầu:
“Ba, con sợ…”
Ba nhìn tôi, rồi quay sang dỗ dành cô ta:
“Lỗi là do ba. Chị con không thích đem chuyện trong nhà ra ngoài thôi.”
Tôi lười nhác hỏi:
“Ở gác mái được chứ? Về nhà bảo dì Trương dọn.”
“Ba, con muốn ở tầng hai, gần ba hơn…”
“Nhà này mọi chuyện phải nghe chị con. Ở… gác mái đi.”
Tô Mạn cắn môi, giả bộ đáng thương hồi lâu rồi nói nhỏ:
“Vậy… mẹ con có thể đến không?”
Ba tôi cười tươi:
“Tất nhiên rồi! Tết đến rồi, cả nhà mình bốn người sum họp!”
Tô Mạn liên tục gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười đắc ý.
Còn tôi, ánh mắt lạnh tanh, lặng lẽ nhìn trò hề “đại đoàn viên” của họ.
Cô ta cuối cùng cũng thả lỏng, chỉ ra bãi cỏ ngoài kia:
“Ba, chiếc xe đen ngoài kia đẹp quá! Là của ai vậy ạ? Con cũng muốn…”
Tôi liếc mắt ra hiệu với trợ lý, trợ lý bấm nút.
Đèn xe sáng chớp chớp.
Tô Mạn nghẹn lời.
Ba tôi cười nói:
“Của chị con đấy. Cả thành phố này chỉ có một chiếc. Thích thì lát ngồi chung xe chị con về.”
“Không… không cần đâu.”
Tô Mạn lắp bắp lắc đầu.
Tôi cầm lấy chìa khóa xe, đưa ra trước mặt cô ta:
“Thích à? Đây là phần thưởng tôi tự tặng bản thân sau lần kiếm được số tiền đầu tiên. Nếu thích, tôi bán cho cô. Dù gì cũng là chị em, tôi giảm cho 20%, còn… 4 ngàn vạn (~1400 tỷ).”
Ba tôi sa sầm mặt:
“Nó mới tốt nghiệp, lấy đâu ra tiền. Một chiếc xe thôi, cho em mượn vài hôm có sao.”
Tôi “chậc” một tiếng, thu tay về:
“Không có tiền mà cũng đòi mơ mộng.”
Tôi liếc qua gương mặt Tô Mạn tái mét vì tức giận, lướt qua cô ta cùng trợ lý, rời khỏi phòng.
Ba tôi hét với theo:
“Tiền tiền tiền! Con suốt ngày chỉ biết đến tiền! Không có chút tình thân nào sao?!”
Tôi không quay đầu, chỉ cười nhạt:
“Không có tiền thì mẹ cô ta ngủ với ba chắc?”
Năm xưa, Tô Mạn và mẹ cô ta từng chặn tôi ở cổng trường,
Trước mặt bạn bè tôi vênh váo nói:
“Tôi cũng sinh con cho ba cô rồi. Tài sản sau này chia đôi!”
Họ không hề biết, vốn khởi nghiệp là tiền của ông ngoại tôi.
Công ty, nhà cửa, đều đứng tên mẹ tôi.
Tiền của ba tôi?
Ba tôi có đồng nào đâu.
3
Về đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng ngủ.
Bỏ lại ba tôi dẫn Tô Mạn đi vòng quanh lầu trên lầu dưới, tỉ mỉ giới thiệu từng góc trong nhà.
Tối hôm sau, mấy cậu ấm con nhà giàu trong giới gọi điện rủ tôi đi tụ tập.
Tôi vừa chuẩn bị ra cửa thì ba dẫn Tô Mạn đến:
“Giới thiệu bạn bè của con cho em gái biết đi. Con bé mới tới Túc thị, chưa có bạn bè gì cả.”
Tôi không lên tiếng, mở cửa bước ra. Tô Mạn lập tức lẽo đẽo theo sau, sợ tôi bỏ lại không dẫn đi.
Đám công tử đó bao trọn tầng hai của quán bar đêm.
Đèn màu loang loáng, nhạc ầm ĩ đến độ rung cả sàn.
Một tiếng huýt sáo vang lên: “Tới rồi! Tới rồi!”
Thấy tôi xuất hiện, cả phòng lập tức vỗ tay hoan hô: “Đỉnh thật đấy! Nữ hoàng của tụi mình lên trang bìa tạp chí rồi!”
Một gã đàn ông vắt chân lên gối, tự hào khoe: “Có gì mà làm quá. Nhà tôi, Tô Lê còn lên chẳng ít lần.”
Giang Yểm – vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi – mối quan hệ thuần túy lợi ích.
Mọi người nhường chỗ trống giữa sofa cho tôi ngồi, sau đó mới thấy Tô Mạn đi phía sau.
Giang Yểm nheo mắt: “Ai thế?”
Tôi hờ hững liếc cô ta một cái.
Tô Mạn tự giới thiệu:
“Chào mọi người, tôi là Tô Mạn, em gái của Tô Lê.”
Nụ cười trên mặt đám người lập tức tắt ngóm, không khí đông cứng chỉ trong nháy mắt.
Tô Mạn ngượng ngùng đứng yên, sofa vốn chẳng có chỗ cho cô ta.
Giang Yểm ngoắc tay, giọng ôn tồn:
“Lại đây, em gái, ngồi chỗ này này.”
Chơi xúc xắc, mười lăm hai mươi, Tô Mạn chẳng biết gì, Giang Yểm lại rất kiên nhẫn chỉ từng chút một.
Tô Mạn líu lo khen thú vị, rồi càng lúc càng ngồi sát Giang Yểm, gần như ôm lấy nhau.
Mọi người đưa mắt nhìn tôi đầy khó hiểu.
Còn tôi thì chậm rãi cầm điện thoại xem tài liệu, không thèm liếc nhìn hai vật chướng mắt kia, cứ như chẳng đáng để phí phạm ánh nhìn.
Đúng lúc đó, có người bước ngang tầng hai, dừng lại, giọng trầm ấm dễ nghe:
“Trùng hợp thật.”
Tôi ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, sắc mặt chợt trầm xuống.
Tô Mạn ngước nhìn, ngay lập tức đỏ bừng mặt vì khuôn mặt tuấn tú của người đó, lắp bắp hỏi:
“Anh… cũng là bạn của chị em à?”
Người đàn ông liếc qua, khóe môi cong nhẹ thành nụ cười xấu xa:
“Phải.”
“Tôi là Tô Mạn, sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau được không?”
Tóc đen được chải chuốt kỹ càng, ngũ quan sắc nét, vẻ ngoài anh tuấn sáng rực.
Hắn nhướn mày:
“Được thôi.”
Tôi bước lại gần.
Hắn đưa tay ra, tôi điềm nhiên đưa tay bắt lại.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Hai người đứng đối diện, cùng mỉm cười, nhưng trong không khí như có sợi dây đang căng ra đến cực hạn, chỉ chờ vỡ vụn.
Hắn nghiêng người, thì thầm bên tai tôi:
“Nghe nói tối qua cô vung tám trăm vạn làm mưa tiền cho nhân viên. Báo tài chính đăng hẳn một mảng lớn, giới tài chính thì ganh tỵ đỏ mắt.”
“Tám trăm vạn nhiều lắm à?” Tôi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên, “Tôi chi được.”
“Người tiếp xúc tiền bạc nhiều, dễ sinh ảo tưởng mình có thể xoay chuyển trời đất. Tô tổng, ngẩng đầu ba thước có thần minh. Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.”
“Thần minh à?” Tôi chỉnh lại cà vạt cho hắn, giọng nhẹ tênh, “Mấy ngôi miếu thờ thần đều do tôi tài trợ xây đấy. Không có tôi, thần minh còn chẳng có nhà mà ở. Miếu lớn nhất ở Túc thị nghe nói rất linh, chi bằng ngài Doãn dắt bác Doãn đi bái thử xem, may ra tai qua nạn khỏi. Ngài thấy sao, hửm?”
Doãn Trạch nhìn về phía đám người phía sau tôi, giọng giễu cợt:
“Cứ tận hưởng những khoảnh khắc tươi đẹp này đi. Không chừng sau này chẳng còn dịp đâu.”
“Tôi đơn thương độc mã, có gì để sợ? Cứ tung hết bài ra xem ai thắng ai thua.”
Tôi xoay người, rót rượu, giơ ly cụng từ xa.
Doãn Trạch rời đi.
Tôi lập tức giáng cho Tô Mạn một cái bạt tai.
Cô ta sững sờ, hét lên:
“Tô Lê, chị lấy quyền gì đánh tôi?!”
Không ai ngăn cản, tất cả đều nhìn cô ta bằng ánh mắt “đáng đời”.
Chưa kịp để tôi nói gì, đã có người nghiến răng nói:
“Cô có biết Doãn Trạch và Tô Lê như nước với lửa không? Hai bên kiện tụng suốt hai năm trời. Giờ viện nghiên cứu đang mở thầu dự án, hắn bày trò muốn kéo Tô Lê sụp đổ, vậy mà cô còn mặt dày bám lấy hắn?”
Tô Mạn phản bác:
“Tôi đâu biết gì!”
Một cô tiểu thư nhà giàu đứng cạnh trách:
“Cô làm mất mặt cả đám chúng tôi. Đồ không ra ánh sáng cũng đòi ló mặt đi gây nhục à!”
Theo luật thừa kế, con riêng và con hợp pháp có quyền như nhau, nhưng trong tầng lớp thượng lưu, con riêng chẳng khác nào rác rưởi, luôn bị khinh miệt.
Đám công tử tiểu thư này dù ăn chơi nhưng đều là cáo già, lanh mắt lanh tai.
Ngay từ lúc Tô Mạn bước vào, họ đã đoán được thân phận cô ta.
Không ngờ Giang Yểm lại cúi người đỡ Tô Mạn dậy, mặt đầy thương xót, nhìn tôi, giọng khó chịu:
“Cô ấy cũng đâu cố ý.”
Rồi lại dịu dàng dỗ dành:
“Không sao chứ? Có đau không?”
Tôi không buồn để tâm, xách túi rời đi luôn.
Sáng hôm sau, ba tôi đập cửa phòng tôi tới tấp.
“Em con đâu rồi? Sao không về cùng con?!”
Tôi cau mày, mở điện thoại ra thì bất ngờ thấy một dòng trạng thái Tô Mạn đăng lúc rạng sáng:
“Ước gì có thể mãi mãi nắm tay người mình thích ngắm sao. Lúc buồn được ai đó an ủi thật tuyệt.”
Tôi bật cười lạnh.
Ra là không về nhà, mà đi nắm tay ngắm sao với vị hôn phu của tôi.
Trông tình hình còn được “an ủi” cả đêm luôn rồi đấy.