Chương 1
Cập nhật: 3 ngày trước
1.
“Mau thu dọn đồ đạc đi cùng Tử Dương ra ngoài, kẻo trễ giờ thi đấy, Oánh Oánh.”
Thi đại học?
Tôi chết lặng tại chỗ rồi bừng tỉnh, nhìn mẹ vẫn còn sống đứng trước mặt, tôi nhận ra mình đã trùng sinh.
Kiếp trước, tôi cũng đi thi đại học, nhưng làm bài xong thì mệt lả, buồn ngủ rũ người.
Tỉnh lại thì mọi người đều nói tôi nổi điên xé hết bài thi của họ.
Khi bị bắt, tay tôi còn nắm chặt mảnh vụn bài thi.
Nhà tan cửa nát, đến lúc cha mẹ mất tôi cũng không kịp gặp.
Thấy mắt tôi đỏ hoe, gương mặt tủi thân nhìn bà, mẹ tôi lo lắng bước lại hỏi tôi sao thế.
Tôi nhào vào ôm lấy bà, nghẹn ngào nói:
“Mẹ ơi, con không muốn đi thi nữa.”
Sắc mặt mẹ lập tức thay đổi.
“Không được! Sao con lại nghĩ như vậy? Con có biết kỳ thi đại học quan trọng thế nào không?”
Tôi không thể kể cho bà nghe những chuyện kiếp trước, chỉ đành xách cặp ra khỏi nhà cùng em trai.
Suốt dọc đường, tôi vẫn nghĩ mãi không thông, bình thường tôi không hề có thói quen mộng du, cũng chẳng có biểu hiện gì bất thường.
Vì sao ngay tại phòng thi lại xảy ra chuyện động trời như thế?
Tới cổng trường, mặt tôi trắng bệch, tim đập loạn xạ.
Em trai nhìn thấy, nhíu mày nói:
“Mau vào đi, sắp muộn rồi.”
Tôi hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ chỉ cần lần này không ngủ gật thì sẽ không sao cả.
Nhưng vừa bước lên một bước, tôi lập tức trông thấy người khiến mình sợ đến phát run.
Kiếp trước, chính vị phụ huynh kia đang dịu dàng xoa đầu con trai, dặn dò cứ bình tĩnh làm bài, lại là kẻ đã cầm dao róc xương, trong tiếng gào thét của tôi mà từng chút một lóc sạch da thịt.
Cảm nhận được ánh mắt tôi, người đó quay sang mỉm cười thân thiện.
Tôi cứng đờ tại chỗ, em trai liên tục giục, nhưng tôi không dám bước thêm bước nào nữa.
Tôi cố giữ bình tĩnh nói với em trai:
“Em vào trước đi, chị đi mua chai nước.”
Mặc kệ tiếng gọi của em trai phía sau, tôi quay người chạy khỏi trường thi.
Kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không biết.
Vậy thì kiếp này tôi từ bỏ kỳ thi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?
Tôi ngồi trên ghế đá công viên, thần kinh căng như dây đàn, dán mắt vào đồng hồ trên điện thoại.
Cho đến khi đếm ngược kết thúc, tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên từ xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về nhà.
Nhưng đúng lúc đó, một nhóm cảnh sát lao đến trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi liền nói vào bộ đàm:
“Đã phát hiện nghi phạm.”
Tôi như bị bóp chặt cổ họng, chỉ biết đứng chôn chân nhìn cảnh sát bước đến lạnh lùng nói:
“Giang Oánh, cô bị nghi ngờ hủy hoại bài thi của người khác, gây rối trật tự phòng thi, hiện tại bị bắt giữ.”
2
Tôi không thể tin vào tai mình, hoảng loạn giải thích:
“Không thể nào, hôm nay tôi còn chưa đến điểm thi, chú cảnh sát, chắc có nhầm lẫn gì rồi!”
“Có 20 thí sinh tại hiện trường đều đồng loạt làm chứng là cô. Camera cũng ghi lại rõ cảnh cô đang làm bài thì đột nhiên đứng dậy xé nát bài thi của mọi người, cả bài của chính cô. Cô còn gì để cãi nữa?”
Cảnh sát vây lấy tôi, người hiếu kỳ kéo đến xem đông nghịt, chen kín mấy vòng.
“Xé bài thi đại học của người ta? Trời đất ơi, khác gì chặt đứt đường tương lai của người ta!”
“Nhìn con bé này yếu đuối thế mà sao làm ra chuyện chẳng bằng loài cầm thú vậy?”
“Con cái nhà ai đấy? Nếu con gái tôi mà làm ra chuyện hại người thế này, tôi đánh chết nó luôn!”
Tiếng chửi rủa càng lúc càng dữ dội, tôi cố giữ bình tĩnh.
Tôi rõ ràng không hề đi thi, nhất định phải có cách chứng minh.
“Chú cảnh sát, cả buổi chiều nay tôi đều ở đây, không đi đâu hết.”
“Hơn nữa, bây giờ mới hết giờ thi, làm sao tôi có thể xé bài người ta rồi chạy ra đây được?”
“Cô có thể!”
Một cảnh sát khác vừa chạy tới, trên tay cầm đoạn video giám sát lấy từ trường.
“Cô không chỉ xé bài của người khác, còn đánh bị thương giám thị và bảo vệ để bỏ trốn!”
Nói rồi họ chiếu đoạn video ngay tại đó.
Trong video, tôi đang làm bài thì đột nhiên phát điên, xé nát toàn bộ bài thi trong phòng.
Giáo viên định ngăn lại thì bị tôi đẩy ngã, sau đó tôi còn đánh bảo vệ, leo tường bỏ chạy.
Cảnh sát nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc:
“Chúng tôi đã kiểm tra kỹ video, không hề có dấu vết chỉnh sửa hay cắt ghép.”
“Qua điều tra, cô từng học karate đúng không?”
Mặt tôi tái nhợt, không thốt nổi một lời.
Người trong video có gương mặt giống hệt tôi, ngay cả cách ra đòn cũng giống hệt những gì tôi từng học.
Đến chính tôi cũng suýt tin đó là mình.
Nhưng vì sao?
Rõ ràng tôi không đi thi, tại sao vẫn có một “tôi” khác xuất hiện trong trường gây chuyện?
Người xem lại bắt đầu mắng chửi:
“Không bằng loài súc vật! Xé bài người ta còn đánh người, loại này ngồi tù cả đời cho rồi!”
“Sao giờ im re vậy? Tưởng chạy là xong à?”
“Nó đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi đúng không? Phải xử thật nặng! Người ta học mười mấy năm, bị nó phá hỏng hết, nó đền nổi không?”
Đầu óc tôi loạn như tơ vò, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức níu lấy tay một cảnh sát:
“Tôi có thể chứng minh chiều nay tôi không đến điểm thi!”
“Thời gian thi, tôi ở cửa hàng tiện lợi mua nước. Ông chủ cửa hàng có thể làm chứng!”
“Lúc đó tôi đang ở đó, chắc chắn không kịp chạy đến trường, tôi có thể chứng minh!”
Thấy cảnh sát không nói gì, tôi vội vã muốn kéo họ đi tìm cửa hàng.
Bất ngờ một cảnh sát bật cười khinh miệt:
“Cô tưởng bọn tôi không điều tra hành tung của cô chắc?”
“Chúng tôi đã đến cửa hàng đó rồi. Nhưng thời điểm cô đến không phải sau khi bắt đầu thi, mà là trước giờ thi nửa tiếng, hoàn toàn trùng khớp với thời gian cô vào trường trong video giám sát.”
Đầu tôi như nổ tung.
“Không thể nào! Rõ ràng tôi đến sau khi thi bắt đầu. Nhất định ông chủ nhớ nhầm rồi!”
Cảnh sát nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, như thể tôi chẳng biết hối cải.
“Ông ta không nhớ nhầm, mà là chính cô đã dặn ông ta nhớ sai thời gian.”
Tôi ngơ ngác.
Một túi vật chứng bị ném tới trước mặt tôi, bên trong là tờ tiền năm mươi tệ.
“Chủ cửa hàng khai rồi, cô đưa cho ông ta năm mươi tệ, bảo nếu có ai hỏi thì nói là cô đến sau giờ thi.”
Nói tới đây, viên cảnh sát cười lạnh một tiếng:
“Còn biết dùng tiền hối lộ nữa? Cô tưởng mình đang đóng phim gián điệp chắc?”
3
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười chế giễu.
“Đã là học sinh thi đại học rồi mà còn ngây thơ vậy, hối lộ người ta chỉ cho đúng năm mươi tệ, buồn cười chết mất.”
“Đúng là loại trời sinh đã xấu xa, xem vài bộ phim liền tưởng mình cũng có thể che mắt cả thiên hạ.”
Tôi lo lắng đến mồ hôi đầm đìa, cố gắng giải thích, nhưng cảnh sát hoàn toàn không nghe, chuẩn bị đưa tôi về đồn.
Tôi còn chưa kịp phản kháng đã bị ai đó đá ngã xuống đất, người đó giận dữ quát:
“Đồ khốn không lo học hành, dám xé bài thi của con tôi, đây là kỳ thi đại học đấy!”
“Tương lai con tôi bị hủy rồi, tao chết cũng phải kéo mày theo!”
Cảnh sát lập tức lao lên ngăn cản, nhưng càng lúc càng nhiều phụ huynh ùa đến đấm đá tôi.
Những thí sinh cùng phòng thi với tôi theo sau họ, gần như muốn ngất lịm tại chỗ.
Thậm chí cả phóng viên cũng kéo tới, dựng máy quay phát trực tiếp.
Nhìn tôi bị đánh, hiện trường và cả bình luận trên màn hình đều reo hò hưởng ứng.
Nói loại người như tôi nên bị đánh chết đi cho rồi, để khỏi hại người khác.
Cơn ác mộng kiếp trước lập tức cuộn đến, tôi tuyệt vọng muốn giải thích với mọi người, nhưng bị đánh đến không đứng dậy nổi.
Mãi đến khi nhìn thấy cha mẹ tôi tất tả chạy đến từ đằng xa, nước mắt tôi mới trào ra.
“Mẹ, không phải con, con…”
Chưa kịp nói hết câu, mẹ đã giơ tay tát tôi một cái.
“Mẹ thật không ngờ con lại làm ra chuyện như vậy. Trước đây con nói con áp lực, thỉnh thoảng có suy nghĩ không hay, lẽ ra mẹ nên đưa con đi khám từ sớm.”
Mẹ ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, miệng không ngừng lẩm bẩm kiếp trước không biết tạo nghiệt gì mà kiếp này lại sinh ra đứa con như tôi.
Tôi gần như không tin nổi vào tai mình, người mẹ vốn hiền lành sao lại nói những lời đó?
Tôi cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, nhìn bà tiếp tục ngồi dưới đất trách móc tôi kỳ quái.
“Các chú cảnh sát, cứ đưa nó đi đi, tôi coi như không có đứa con này.”
“Hôm nay tôi coi như thay trời hành đạo một lần, để nó khỏi gây họa như trước nữa.”
Cha tôi đau đớn nói.
Những người xung quanh nghe vậy liền thi nhau thở dài:
“Đúng là số khổ, ai mà nghĩ nuôi con mười tám năm cuối cùng lại ra nông nỗi này.”
“Nghe mà lạnh cả người, chắc ở nhà nó cũng là loại quen thói bắt nạt bố mẹ.”
Tôi sững sờ nhìn gia đình trước mặt, không hiểu hỏi:
“Các người là ai? Các người không phải cha mẹ tôi.”
Nghe vậy, mẹ tôi lại gào lên:
“Trời ơi, sao tôi lại nuôi ra thứ con bất hiếu thế này, mình làm sai mà giờ còn không nhận cha mẹ!”
“Tôi mang nặng đẻ đau sinh ra nó, khi nó áp lực, tính khí bất thường, đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí còn đánh tôi, sao lúc ấy nó không nói tôi không phải mẹ nó?”
“Bà nói bậy gì thế?”
Tôi sốt ruột túm lấy tay áo cảnh sát.
“Bà ấy nói dối, điện thoại tôi có ghi lại camera trong nhà, các chú xem sẽ rõ.”
Vừa nói tôi vừa run rẩy mở điện thoại, kéo đoạn ghi hình ngược lại.
Một tràng chửi rủa chói tai vang lên từ điện thoại.
“Chúng mày, hai lão già chết tiệt, đừng có quản tao! Chúng mày nghèo thì đừng có đẻ con. Có giỏi thì đưa tiền tao đi du học đi.”
“Tao nói cho chúng mày biết, nếu không cho tao ra nước ngoài thì tao sẽ xé hết bài thi của bọn nó, tao không vào được trường tốt thì đừng hòng ai vào!”
Hiện trường im lặng chớp mắt, sau đó nổ tung.
“Cha mẹ nuôi nó mười tám năm, cuối cùng lại bị chửi là lão già chết tiệt?”
“Đừng cho ngồi tù nữa, loại ích kỷ vô nhân tính thế này để lại làm gì, đánh chết đi cho rồi!”
Mẹ tôi ôm ngực lặng lẽ khóc, cha tôi bước lên ôm bà, thở dài:
“Thôi vậy, bà vì nó mà chịu đủ rồi, sau này chúng ta chỉ cần sống cho mình và Tử Dương.”
Bộ dạng đau khổ ấy khiến đám đông nghiến răng căm hận, còn tôi thì đã không biết phải phản ứng sao.
Người trong video cả hình dáng lẫn giọng nói đều giống hệt tôi, nhưng tại sao tôi không hề có chút ký ức nào?