Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01
Bữa tiệc hội tụ dàn chim hoàng yến, tôi tiếp tục vững vàng chiếm vị trí C.
Đùa chắc? Người bao nuôi tôi là ông trùm Bắc Kinh cơ mà.
Anh ta có địa vị thế nào giữa đám đàn ông, thì tôi cũng có vị trí ngang ngửa giữa đám phụ nữ.
Chỉ là, hôm nay tôi hơi mệt.
Tựa lười biếng lên ghế sofa, chẳng muốn nói chuyện.
Bụng dưới vẫn còn hơi nhói đau âm ỉ.
Nghĩ đến phản ứng của Chu Kinh Nam khi chạm vào cái đuôi thỏ phía sau lưng tôi tối qua, mặt tôi lại nóng bừng lên.
Dàn chim hoàng yến quây quần bên nhau, không thể thiếu đề tài về quần áo, trang sức và đàn ông.
Thẩm Vi – người thích cạnh khóe, so kè với tôi nhất – bỗng nhìn tôi bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa châm chọc:
“Phù Phù, sao hôm nay trông em héo hon thế?”
Tôi chẳng buồn đáp, lười biếng chọc muỗng vào lớp kem trên bánh.
Ai mà chẳng thế, chiến đấu với đàn ông suốt bốn hiệp, sao có thể phấn chấn nổi?
Thẩm Vi lại rướn người ghé sát, hạ giọng hỏi:
“Gần đây Chu tiên sinh của nhà em lại phát bệnh phải không?”
“Haizz, ngày nào cũng tai họa liên miên như vậy, em cũng thật đáng thương.”
“Còn trẻ như thế mà đã phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng.”
Cô ta vừa nói vừa cố tình nhíu mày:
“Nhưng mà, phòng không cũng có cái lợi của phòng không.”
“Không giống tôi, mỗi tuần đều phải ứng phó ba lần, phiền ch/ết đi được.”
Tôi còn chưa kịp đáp lại, điện thoại bất chợt rung lên.
Là Chu Kinh Nam gọi tới.
Tôi lập tức chỉnh lại tư thế, ho nhẹ một tiếng, giả vờ dịu dàng nhấc máy.
“Chu Kinh Nam~”
02
“Sao thế?”
“Trà chiều thôi, chán chết đi được.” Tôi lười biếng làm nũng.
“Anh qua đón em ngay.”
“Được thôi.”
Tôi cúp máy, lại mềm nhũn nằm dài trên ghế sofa.
Ánh mắt lơ đãng nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê.
Ba năm rồi.
Vẫn chưa chờ được Chu Kinh Nam chết.
Nhưng tôi thì sắp không chịu nổi nữa.
Thật sự là, một giọt sức lực cũng chẳng còn.
Lúc Chu Kinh Nam đến đón tôi, tôi còn cố tình chần chừ một lát mới chịu đi ra.
Thẩm Vi kéo tay tôi, vẻ mặt đầy lưu luyến: “Vẫn chưa nói được mấy câu mà.”
Tôi liếc cô ta một cái, cố ý nhíu mày: “Hết cách rồi, Chu tiên sinh nhà tôi đến giờ uống thuốc rồi.”
Dàn chim hoàng yến trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Ai ai cũng biết.
Ông trùm Bắc Kinh – Chu Kinh Nam bệnh tật quấn thân, sớm muộn cũng không qua khỏi.
Ba năm trước, vị hôn thê của anh ta chạy mất dạng.
Mà tôi, chính là “chim hoàng yến” duy nhất anh ta nuôi để giải khuây.
Tin đồn ngoài kia lan truyền rằng, Chu Kinh Nam sức khỏe không tốt, trên giường hoàn toàn bất lực.
Tôi đã phải chịu cảnh “quả phụ sống” suốt ba năm.
“Ai chà, cô ấy đúng là đáng thương thật đấy.”
“Đáng thương nhất vẫn là Chu tiên sinh.”
“Sao lại nói thế?”
“Các cô nhìn dáng người của Giang Dĩ Phù mà xem, đường cong mê người, eo thon, hông nở, y như quả đào mật chín mọng.”
“Chu tiên sinh ngày nào cũng có thể ôm, có thể chạm, nhưng lại không thể ăn.”
Mọi người nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài.
“Đúng là đáng thương thật.”
03
Lúc này, quả đào mật đáng thương ấy đang được một người đàn ông còn đáng thương hơn – Chu tiên sinh ốm yếu quanh năm, mỗi ngày đều phải uống thuốc – bế gọn trong lòng.
Khi được anh ta bế lên, tôi còn có tâm tư mà cố tình kéo váy trễ xuống thêm một chút.
“Chu Kinh Nam, hôm nay anh thấy khá hơn chút nào không?”
Tôi ngồi trên đùi anh, nhíu mày, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
Vì bệnh tật giày vò, da dẻ anh có phần tái nhợt.
Người gầy gò, đến mức hai gò má hơi hóp vào.
Nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh.
Mỏng manh mà nguy hiểm.
Tôi nhìn đến ngây người.
Chu Kinh Nam bệnh thành thế này rồi, thuốc thang không thể rời người.
Thế mà tối qua vẫn quấn lấy tôi bốn lần.
Nếu anh ta là một người đàn ông khỏe mạnh…
Tôi rùng mình một cái.
“Phù Phù.”
Chu Kinh Nam đột nhiên gọi tôi, sau đó lại ho khẽ vài tiếng.
“Không biết có phải hôm qua quá mức rồi không, hôm nay anh thấy không khỏe chút nào.”
“Vậy phải làm sao đây? Bác sĩ nói thế nào?”
Tôi lập tức mắt rưng rưng nước, ôm chặt lấy vòng eo gầy của anh.
Toàn bộ cơ thể mềm mại thơm ngát của tôi đều dâng hiến vào vòng tay anh.
04
“Chu Kinh Nam, em không muốn anh có chuyện đâu…”
Từ sau lần trước Chu Kinh Nam bị ốm, tôi khóc đến chết đi sống lại, khiến anh ta cảm động đến mức chuyển khoản thẳng cho tôi 5 triệu.
Từ đó về sau, mỗi lần anh ta nói không khỏe, tôi đều khóc lóc không chút giả dối.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi dụi mặt vào cổ anh, khóc nức nở, cả người dán chặt vào anh không ngừng cọ cọ.
Tận dụng hết mọi chiêu trò có thể.
Tài xế rất biết điều, lập tức kéo tấm chắn ngăn giữa khoang trước và khoang sau.
Chu Kinh Nam vỗ nhẹ lưng tôi, dường như cũng có chút động lòng.
“Đừng khóc, anh đâu có sắp chết ngay đâu.”
Tôi thầm khinh bỉ trong lòng.
Câu này tôi nghe suốt ba năm rồi.
Ba năm lại ba năm, tôi còn có mấy cái “ba năm thanh xuân” nữa để chờ đây, hu hu hu…
Nước mắt tôi chảy càng dữ dội hơn: “Hay là… em dọn xuống tầng dưới ở trước đi, chúng ta tách phòng ngủ được không?”
Bàn tay Chu Kinh Nam đặt trên lưng tôi chậm rãi trượt xuống.
Men theo tấm lưng mảnh mai, rồi dừng lại nơi vòng eo mềm mại.
Cuối cùng, bàn tay nóng rực ấy đặt lên những đường cong gợi cảm của tôi.
Tay còn lại của anh ta đưa lên, kéo lỏng cà vạt.
Tôi mắt ngấn nước nhìn anh ta: “Chu Kinh Nam?”
“Chuyện có tách phòng hay không, để sau hãy nói.”
“Trước tiên, dập lửa do em châm lên đã.”
Tôi cắn môi, ấm ức nhìn anh ta.
“Nhưng em không thích ở trên xe.”
05
Đầu tôi bị đập mạnh vào trần xe, đau điếng.
Chu Kinh Nam bóp cằm tôi, nâng mặt tôi lên.
Anh ta cúi xuống, hôn đi giọt nước mắt còn đọng trên lông mi tôi.
“Phù Phù, muộn rồi.”
Tôi khựng lại.
Đến lúc này mới chợt nhận ra hàm ý trong lời anh ta.
Vừa rồi tôi cứ ôm anh ta, khóc lóc làm nũng.
Cái con thuyền mục nát này lại sắp căng buồm ra khơi nữa rồi.
Chu Kinh Nam hạ mắt, ánh nhìn rơi xuống trước ngực tôi.
“Em ra ngoài với bộ dạng này đấy à?”
Tôi theo tầm mắt anh ta cúi xuống nhìn.
Y như một múi vải thiều đã lột vỏ.
Đến tôi còn thấy xao động.
Chua xót nghĩ, đúng là Chu Kinh Nam có phúc thật.
Ăn uống sung sướng ghê.
Không lẽ anh ta đang dùng cách hấp thu dương khí để bồi bổ?
Nên mới ba năm rồi mà vẫn sống khỏe re thế này?
06
Chu Kinh Nam rốt cuộc vẫn không chịu tha cho tôi.
Cái con thuyền nát này, lực đẩy kinh khủng thật.
Xe đã đỗ dưới hầm biệt thự cả nửa ngày trời, vậy mà đến giờ anh ta mới chậm rãi đưa tôi “cập bến”.
Tôi vòng tay ôm cổ anh ta, mềm nhũn như bột nhào.
Váy bị xé rách.
Tất chân cũng thủng lỗ chỗ.
Cả người tôi đầy những vệt hằn ám muội.
Chu Kinh Nam dùng áo vest quấn tôi lại, bế ra khỏi xe.
Người làm trong nhà rất có mắt nhìn, lập tức tránh đi.
Anh ta cứ thế bế tôi thẳng lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Sau đó, vô cùng thuần thục kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một cặp còng tay lông xù màu hồng.
Tôi úp mặt xuống giường, trong lòng rủa thầm một trận.
Lão đàn ông này chắc chắn là đang dùng tôi để “bổ dương” rồi.
Không thì sao lại có thể chiến đến lần thứ hai được chứ?!
“Phù Phù.”
Chu Kinh Nam nghiêng người áp xuống, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa trầm giọng hỏi tôi.
“Mấy hôm trước em đến bệnh viện làm gì?”
Tôi bỗng siết chặt tim, suýt nữa hồn vía bay mất.
“Chỉ là… dạo này chu kỳ hơi thất thường, em đi kiểm tra nội tiết một chút thôi.”
Nói xong, tôi liền làm bộ vô tội, chớp mắt nhìn anh ta: “Sao vậy?”
“Vậy thì nhớ làm theo lời bác sĩ, điều dưỡng cho tốt.”
“Vâng, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn.”
Chu Kinh Nam dường như rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo của tôi.
Cúi xuống, khẽ hôn tôi một cái.
“Phù Phù, chúng ta làm thêm một lần nữa nhé.”
07
Sau khi no nê thỏa mãn, Chu Kinh Nam đi vào thư phòng.
Còn tôi thì nằm vật ra giường, bất động như xác chết.
Mãi đến khi bạn thân gửi tin nhắn hỏi về tiến triển.
Tôi mềm oặt nhắn lại một câu:
“Giang Dĩ Phù khởi nghiệp chưa thành, suýt chút nữa chết yểu trên giường rồi…”
“Bớt nói nhảm đi, xem ra hôm nay chưa bị vắt kiệt nhỉ?”
“Nhưng mà Phù Phù, tiếp theo em định làm gì đây?”
“Thật ra, em cứ như chị cũng tốt mà. Chu Kinh Nam sống thêm vài năm, em lại kiếm thêm một khoản, chẳng phải quá ổn sao?”
Không giống nhau.
Hoàn toàn không giống nhau.
Hai tuần trước, tôi chợt phát hiện ra một sự thật động trời.
Tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.
Và vai diễn của tôi chính là chim hoàng yến bị nam chính nuôi để giải khuây sau khi vị hôn thê bỏ đi.
Sau đó, sức khỏe anh ta dần hồi phục, mâu thuẫn với vị hôn thê được hóa giải.
Hai người họ trải qua bao trắc trở rồi cuối cùng quay về bên nhau.
Trước khi kết hôn, vị hôn thê đưa ra một yêu cầu duy nhất.
Cô ta muốn Chu Kinh Nam đích thân xử lý tôi và đứa con trong bụng tôi.
Anh ta đã đồng ý.
Vài tháng sau, tôi chết trên bàn sinh.
Con tôi chết trong bụng. Tôi băng huyết mà mất mạng, toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy cạn kiệt.
Tính theo thời gian…
Bây giờ, có lẽ tôi đã mang thai rồi.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim tôi đã đập loạn xạ.
Vài hôm trước, tôi thậm chí đã tuyệt vọng đến mức nghĩ: Nếu Chu Kinh Nam chết đi…
Vậy thì con tôi sẽ trở thành cốt nhục duy nhất còn sót lại của Chu gia.
Dù thế nào, nhà họ cũng sẽ giữ lại nó.
Vì thế, suốt hai tuần qua, tôi đã dốc hết sức quyến rũ anh ta.
Dùng mọi cách để thay đổi diễn biến trong truyện.
Nhưng bây giờ xem ra… chẳng có tác dụng gì cả.
Chu Kinh Nam trên giường quá mức hoang dã.
Cảm giác như anh ta vẫn có thể sống khỏe thêm ba mươi năm nữa vậy.