Chương 1

Cập nhật: 2 ngày trước

1

Đang họp thì mẹ chồng gọi đến, tôi liếc nhìn rồi không bắt máy.

Vẻ mặt vẫn bình thản, tôi chuyển chế độ rung sang im lặng.

Tan họp, tôi nhìn lại thì thấy 88 cuộc gọi nhỡ.

Mẹ chồng tôi thích kiểu gọi liên tục, chỉ cần bạn không bắt là bà có thể gọi mãi không thôi.

Tôi nén lại sự bực bội trong lòng, gọi lại.

Ba giây sau, bà dập máy.

Đây cũng là một trong những “đặc điểm” của bà: gọi lại lần đầu bà sẽ không nghe, phải gọi đến lần thứ ba mới chịu bắt máy.

Một kiểu trừng phạt ngấm ngầm, vừa để làm khó vừa để kiểm soát.

Nhưng hôm nay tôi không muốn chiều theo nữa, không bắt thì thôi, chắc cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.

Tôi tiếp tục làm việc, lát nữa còn một cuộc họp khác.

Vài phút sau, điện thoại bật lên một tin nhắn.

Từ chồng:【Mẹ nói gọi cho em nhiều cuộc mà em không nghe, bà hơi lo. Em tranh thủ gọi lại cho bà một chút.】

Tôi đang đi làm, có gì đáng để lo lắng chứ?

Tôi nén giận trả lời:【Lúc nãy đang họp, đã gọi lại rồi, bà không bắt. Thế bà tìm em có chuyện gì?】

Chồng:【Anh đang bận, bà không nói với anh. Em gọi lại thì hỏi thử xem.】

Cơn giận trong tôi bùng lên một cách dữ dội.

【Mẹ anh, anh hỏi.】

2

Tám giờ tối, tôi vừa xoa lưng vừa mở cửa bước vào nhà.

Tuy mới bầu hai tháng nhưng tôi đã cảm thấy sức lực không còn như trước, may mà mai là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi chút.

Nhưng vừa bước vào nhà, tôi đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng.

Mẹ chồng đứng trước ghế sofa, tay nắm lấy vạt áo, có phần lúng túng.

Chồng tôi thì ngồi chễm chệ trên ghế, mặt mày bực dọc.

Thấy tôi về, mẹ chồng lau nước mắt rồi quay đầu đi vào bếp.

“Vợ về rồi à, sao hôm nay về muộn vậy, sếp em chẳng quan tâm gì đến phụ nữ có thai cả. Anh thấy nghỉ việc luôn cho rồi!”

Tôi không đáp lại câu đó, chỉ hất cằm về phía bếp: “Sao thế?”

Hắn nói với vẻ trách móc:

“Bếp ga bật không lên, mẹ sốt ruột không biết làm sao, gọi cho em mà em không nghe. Giờ nồi niêu lạnh ngắt, cơm nước chưa nấu được gì.”

Mẹ chồng lên đây nửa tháng mà đã làm hỏng 3 cái nồi cơm, 4 cái máy rửa chén, 5 cái lò vi sóng.

Tốc độ đổi đồ điện của bà khiến anh shipper tưởng có lỗi hệ thống bên sàn thương mại điện tử, phấn khích hỏi tôi làm sao mà săn được khuyến mãi như vậy.

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra: “Để em đặt đồ ăn ngoài.”

Chưa nói hết câu, mẹ chồng đã vội từ bếp lao ra, xua tay nói: “Không được đâu, đồ ăn ngoài nhiều dầu mặn lắm, lại không sạch sẽ, con đang có bầu, phải chú ý ăn uống.”

Chồng tôi gật đầu: “Đúng đúng, lúc đặc biệt thế này phải chú ý.”

Tôi cũng gật đầu.

“Thế không đặt đồ ngoài thì tối nay con ăn gì?”

“Mẹ nấu chút cháo trắng bằng nồi cơm, con tạm ăn đỡ một bữa. Tại mẹ ngu, mẹ vô dụng, mấy cái đồ điện hiện đại này mẹ học mãi không hiểu, mẹ gọi cho con, mà con không nghe máy…”

Đến cuối câu, giọng bà nghẹn lại.

Chồng tôi thấy vậy thì sốt ruột, vội vàng tới an ủi.

Nhưng mẹ chồng lại càng tủi thân hơn, ánh mắt ấm ức nhìn chằm chằm tôi.

Chồng tôi cũng ra hiệu bằng ánh mắt.

Tôi: “……”

“Tiểu Nhiên, mẹ như vậy rồi, bà đâu có cố ý, em đừng trách bà nữa. Mà em cũng không đúng, em nghe máy rồi chỉ cho bà thì có phải không có chuyện gì không?”

Cái logic gì ngộ thế?

“Ục ục——”

Bụng tôi kêu đúng lúc, tôi gật đầu:

“Em không trách mẹ, thật đấy, chỉ là em thấy mình nên ăn tạm đồ ngoài.”

Nét mặt đang cười của mẹ chồng bỗng cứng lại.

Tôi nhanh chóng đặt xong đồ ăn ngoài.

Một phần.

Chỉ cần có tiền thì đồ ăn vừa sạch vừa lành có đầy.

“Em không nghe máy là vì em đang họp, sau đó em có gọi lại, là mẹ tự tắt máy. Với lại, mẹ chẳng phải cũng gọi cho anh sao? Anh không hỏi mà trách em à?”

Nghe vậy, ánh mắt chồng tôi bắt đầu lảng tránh, lắp bắp.

Tôi giật lấy điện thoại hắn xem, tức đến phát buồn cười.

Không có gì hết, lịch sử cuộc gọi trống trơn, mẹ chồng gọi tôi đến 88 cuộc, mà một cuộc cho thằng con trai thì cũng tiếc.

Khoan đã, bà không gọi cho hắn thì sao hắn biết bà gọi cho tôi?

“Linh Linh nói với anh.” Chồng tôi lí nhí.

Trần Linh Linh, em gái chồng, em chồng tôi.

Tốt lắm!

“Mẹ không muốn làm phiền Quang Tông đi làm thôi mà. Nó bận thế, với lại nó đâu biết mấy việc bếp núc, đây là chuyện của phụ nữ mình mà.” Mẹ chồng nói tỉnh bơ.

Tôi trừng mắt nhìn chồng.

Lấy điện thoại ra, gõ gõ vài cái, rồi tôi quay sang nói với mẹ chồng:

“Mẹ thử gọi điện cho con xem.”

Bà có hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Thế là điện thoại chồng tôi đổ chuông.

“Ơ, rõ ràng mẹ gọi số của con mà, sao lại…”

“Đúng rồi, đây là chuyển cuộc gọi. Từ giờ, mỗi lần mẹ gọi cho con thì sẽ tự động chuyển qua Quang Tông.” Tôi nghiêm túc giải thích.

“Hả?” Mặt mẹ chồng méo xệch.

Có chuyện thì gọi cho con trai, nếu con trai cũng không trông cậy được thì đừng mong con dâu lo.

Chuyện đơn giản thế mà cũng không hiểu à!

3

Tôi bình thản ăn bữa tối đến muộn, mặc kệ tiếng sụt sùi khe khẽ từ phòng ngủ truyền ra.

Nhà mẹ chồng ở tỉnh khác, bình thường ngoài mấy ngày Tết ra thì toàn là chồng tôi liên lạc với bà.

Tôi với bà ít khi nói chuyện, mà hiếm hoi có thì cũng chỉ là bà dặn tôi chăm sóc chồng cho tốt rồi kết thúc câu chuyện.

Vì vậy ngay từ đầu, khi chồng bảo muốn đón bà lên chăm tôi, tôi đã phản đối.

Nhưng chồng nói đang mang thai mà còn ăn đồ ngoài là không tốt cho con, kiên quyết đưa bà lên.

Đã đến rồi, tôi cũng không thể làm chuyện đuổi người, tính sẽ sống khách sáo, giữ khoảng cách.

Ai ngờ mẹ chồng vừa tới thì “màn trình diễn” liên tục.

Trước tiên là đi mấy chợ khác nhau, rồi tặc lưỡi than đồ ăn mắc, sau đó gợi ý tôi nghỉ việc theo bà về quê dưỡng thai.

“Ở nhà quê thịt rau đều sạch, không hóa chất, sau này con sinh ra thông minh.”

Xin lỗi, tôi lương năm mấy trăm triệu, muốn ăn gì mà không được?

Tôi không thèm đáp, thấy rõ là không cùng tần số, cần gì phải cố ép.

Tiếp theo, bà nấu mì liên tục cả tuần.

Mì kéo, mì cải bó xôi, mì chan thịt băm, mì cắt kéo…

Chồng tôi vừa ăn tỏi vừa húp mì, mồ hôi đầy trán.

“Ăn từ từ, trong nồi còn nhiều. Tiểu Nhiên, con cũng ăn đi.”

Tôi: “……”

Cái bụng người miền Nam của tôi không chịu nổi bữa nào cũng mì, thế là âm thầm mở điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Mẹ chồng nhìn thấy lại lén lau nước mắt.

Nực cười là trước khi bà tới, tôi với chồng thay phiên nhau nấu, ít ra còn có cơm ăn.

Từ lúc bà đến, tôi toàn phải đặt đồ ăn ngoài.

Chồng mãi sau mới nhận ra vấn đề, bèn rụt rè nói mẹ làm ít cơm với món mặn thôi.

Mẹ chồng rưng rưng đồng ý, liên tục xin lỗi tôi.

Kết quả, đám đồ điện trong bếp bắt đầu gặp nạn.

Tôi không hiểu sao đổi môi trường là bà lại không dùng được, ở quê chẳng phải cũng có đồ điện đó sao.

Nhưng tôi vẫn tôn trọng, hư cái nào thì thay cái đó.

Chỉ cần dùng tiền là giải quyết được, thì chẳng đáng lo.

Thế nhưng lặp đi lặp lại vài lần, mẹ chồng gặp tôi lại như kiểu bị dọa sợ.

Ví dụ như tôi chỉ đi rót ly nước trong khi bà đang ở bếp, bà lại lắp bắp giải thích như thể tôi sắp tra hỏi.

Chồng cũng bắt đầu bất mãn với tôi, thấy tôi quá lạnh nhạt, cứng rắn.

“Sau giờ làm em nói chuyện với mẹ nhiều vào, thân rồi bà không sợ nữa. Đi làm cũng nhắn tin với mẹ được mà, em bầu bì, tranh thủ nghỉ một chút cũng được.”

Tôi cạn lời.

Một tháng trôi qua, không khí trong nhà cực kỳ ngột ngạt.

Chính xác là, chỉ tôi cảm thấy ngột ngạt, hai mẹ con họ thì vui vẻ như không có gì.

Thời gian lâu dần, tôi cũng thấy chán.

Định bụng kiếm cớ nói chuyện, để bà về quê cho rồi.

“Má! Má tỉnh lại đi! Tiểu Nhiên, mau lại đây!” – tiếng chồng hoảng hốt nghẹn ngào từ phòng ngủ nhỏ vang lên.

4

Tôi bực bội đặt đũa xuống, ngay cả ăn cũng không cho yên thân.

Tôi bước nhanh vào phòng, khựng lại một chút.

Chỉ thấy mẹ chồng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm yếu ớt:

“Cô… cô là ai?”

Chồng tôi nắm chặt tay bà, vẻ mặt căng thẳng:

“Mẹ, mẹ, là con, Quang Tông đây!”

Thấy tôi đứng ngây ra, hắn lớn tiếng ra lệnh:

“Mau lấy thuốc! Trong ngăn kéo kia, nhanh lên!”

“Ờ, ờ ờ ờ…”

Tôi vội lấy thuốc, rót nước, đỡ dậy, cho uống…

Sau một loạt thao tác, mẹ chồng ngủ yên.

Mười hai giờ đêm, cuối cùng tôi mới được nằm xuống thoải mái trên giường.

Chồng nhẹ nhàng rón rén vào phòng, cứ như muốn nói lại thôi.

Thấy tôi không quan tâm, hắn đưa tay chọc chọc tôi:

“Vợ ơi…”

“Nói nhanh.”

“Hay là… em nghỉ việc đi.”

Tôi ngồi thẳng dậy:

“Anh nói gì cơ? Nãy em không nghe rõ.”

Chồng đặt gối sau lưng tôi, nhẹ nhàng nắm tay:

“Em đang mang thai mà còn phải đi làm mệt mỏi như vậy, anh nhìn cũng thấy xót.”

“Với lại…” hắn ngập ngừng rồi nói tiếp, “Triệu chứng vừa rồi của mẹ, anh tra thử thì giống dấu hiệu của Alzheimer. Căn bệnh này không thể để người bệnh ở một mình.

“Em nghỉ làm, ở nhà với mẹ, vừa được nghỉ ngơi, vừa có người chăm bà. Như thế anh mới yên tâm đi làm, chuyện tiền nong em khỏi lo, cùng lắm anh làm vất vả hơn một chút, tất cả vì gia đình mình.”

Tôi nhìn chằm chằm hắn, mặt hắn nghiêm túc, không giống đang đùa.

Tôi không tin, đưa tay sờ trán hắn:

“Không sốt mà? Nói mớ gì vậy?”

Hắn nắm lấy tay tôi:

“Anh nghiêm túc đấy, vợ nghỉ việc đi, anh nuôi em.”

Tôi nhìn hắn thật kỹ, thấy hắn tưởng tôi sẽ nghe lời…

Tôi lắc đầu, giọng đều đều:

“Không, tôi từ chối.”

“Người ta mang thai còn mong được ở nhà nghỉ ngơi, sao em cứ phải cố làm gì? Đằng nào sinh con xong em cũng phải ở nhà một thời gian, nghỉ sớm chút chẳng tốt hơn sao? Huống hồ mẹ đã thế này rồi, em không thể giúp anh san sẻ à?”

Tôi đẩy mạnh hắn ra, vốn dĩ hắn chỉ ngồi nửa mông trên mép giường, bị đẩy một cái ngã lăn xuống đất.

“Trần Quang Tông! Lo cho mẹ thì đưa bà đi khám ngay, đừng ngồi đấy mà đoán mò! Người ta mang thai còn lo bị đuổi việc, anh thì hay rồi, suốt ngày dụ tôi nghỉ làm! Tôi thấy người có vấn đề chính là anh đấy!”